– Tổng giám đốc Liên đó à? Có phải muốn tìm Thị trưởng Trần không? Vừa lúc Thị trưởng Trần có việc muốn tìm cô thương lượng. Cùng vào đi.
Ông ta quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, cũng vào luôn đi. Cậu là người được chỉ định liên lạc với Tập đoàn Viễn Cảnh, vừa lúc cũng thuộc phạm vi chức trách của cậu.
Lâm Song Ngọc thấy thế vội cười chào hỏi Cao Hải, sau đó cười cười với Hạ Tưởng:
– Tôi đi trước. Chủ nhiệm Hạ, lão Lục nhà tôi chờ điện thoại của anh đó.
– Lục Văn Võ muốn mời cậu ăn cơm à?
Khi đi lên lầu, Cao Hải tò mò hỏi.
– Vâng ạ. Trưởng công an quận Lục còn khá nhiệt tình, vẫn nói cùng ngồi với nhau nhưng mấy lần rồi cháu vẫn không rút ra được thời gian nên cũng khá băn khoăn.
Hạ Tưởng đáp, lại liếc Liên Nhược Hạm một cái, thấy cô vẫn đi phía sau, dường như không có việc gì, lúc này mới an tâm.
– Lục Văn Võ đối nhân xử thế coi như không tồi, thật ra có thể điều động một chút.
Cao Hải chỉ điểm tới một chút là thôi, lại dời đề tài đi:
– Thành ủy và Ủy ban nhân dân sát nhập địa điểm làm việc với nhau, sau này trong tòa nhà càng nhiều lãnh đạo, nói chuyện và làm việc đều phải chú ý đúng mực một chút, đừng để người khác phải để ý.
Hạ Tưởng gật đầu nói vâng.
Trần Phong rất nhiệt tình với Liên Nhược Hạm, khách khí đứng lên chủ động bắt tay, cũng không khách khí với Hạ Tưởng, chỉ gật gật đầu, sau đó ra hiệu hai người ngồi xuống.
– Dự án công viên Rừng Rậm hiện tại tiến triển tới đâu rồi?
Trần Phong hỏi thẳng vào vấn đề.
– Trên cơ bản đã thành hình. Mặc kệ là đại thụ nhổ nơi khác mang về trồng hay là trồng cây giống mới, sức sống đều khá tốt. Mùa xuân năm tới sẽ là một cảnh tượng xanh tươi, đẹp đẽ.
Liên Nhược Hạm mỉm cười tao nhã, đáp:
– Tuy nhiên mùa đông năm nay chắc chắn một số cây sẽ chết rét. Chúng tôi đang cố gắng hết sức áp dụng các biện pháp bảo vệ, giảm bớt tổn thất. Cái hồ ở khu vưc trung tâm cũng đã đào xong. Chúng tôi tính toán đến nguyên nhân mùa đông sắp tới nên chưa dẫn nước vào, chờ tới đầu xuân năm tới mới dẫn nước vào hồ. Các phương diện khác tạm thời chưa khởi công.
Trần Phong gật đầu, thoáng nhìn Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, công tác trọng điểm của bước tiếp theo cải tạo thôn nội đô chính là bốn, năm thôn nội đô cuối cùng ở trung tâm thành phố. Tập đoàn Đạt Tài cũng có ý mô phỏng Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng muốn xây dựng một công viên lớn, vừa có tác dụng xanh hóa, tinh lọc không khí cho thành phố, lại vừa có thể mang đến sự tiện lợi giải trí, thư giãn cho nhân dân thành phố Yến. Cậu có ý tưởng gì không?
Hiện tại thành phố Yến không còn nhiều thôn nội đô nữa, chỉ còn có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã ở trung tâm thành phố là thích hợp nhất để cải tạo thành nơi công ích. Hạ Tưởng không hề ngạc nhiên đối với sự nhiệt tình của Tập đoàn Đạt Tài. Sau khi phát triển an toàn, Tập đoàn Đạt Tài đầu tiên là khai phá mấy khu đô thị mới, miễn phí toàn bộ phí vật nghiệp (phí quản lý tài sản), sau đó lại giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo. Đương nhiên, những hoạt động công ích nhỏ lẻ đó không đủ để Tập đoàn Đạt Tài trở thành doanh nghiệp dẫn đầu tỉnh Yến trong sự nghiệp công ích. Khiến cho thanh danh của Tập đoàn Đạt Tài truyền xa chính là ở kiếp trước, lúc giá nhà đất lên tới đỉnh cao nhất, Tập đoàn Đạt Tài đột nhiên áp dụng một loạt các biện pháp kinh tế để giảm giá nhà, đồng thời xây dựng một khu đô chung cư chỉ cho thuê mà không bán. Hai việc cùng triển khai một lúc, lập tức mang đến cho Tập đoàn Đạt Tài thanh danh lớn nhất từ trước tới giờ chưa từng có.
Đương nhiên, về mặt kinh doanh thì không phải là Tập đoàn Đạt Tài hoàn toàn chi tiền để to mồm. Bởi vì không lâu sau khi Tập đoàn Đạt Tài áp dụng các biện pháp giảm giá nhà và xây nhà cho thuê, quốc gia đưa ra chính sách nghiêm khắc khống chế giá cả nhà đất. Lập tức giá nhà đất rớt thê thảm. Tập đoàn Đạt Tài chỉ sớm thời cơ nửa năm nhưng thực tế là đã kiếm đủ, đồng thời lại thắng được lòng dân, khiến người ta phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đương nhiên, hành động này của Tập đoàn Đạt Tài phải có bảo đảm là thực lực hùng hậu và có nhận thức nhạy bén đối với chính sách của quốc gia, thậm chí có thể nói, biết trước hướng đi của chính sách quốc gia, là nhóm đầu tiên biết hướng gió thay đổi.
Không ngờ, ở kiếp này, sự nghiệp công ích đầu tiên mà Tập đoàn Đạt Tài muốn làm lại là do bị Tập đoàn Viễn Cảnh kích thích. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không cho rằng Thành Đạt Tài không nhìn ra được mục đích lâu dài của Tập đoàn Viễn Cảnh. Nếu Thành Đạt Tài không nhìn ra được rằng, sau khi nhà máy Thép và nhà máy Dược được dời đi, bởi vì có công viên Rừng Rậm, giá cả đất đai sẽ tăng lên rất lớn, vậy thì ông ta cũng sẽ không có được thành tựu ngày hôm nay.
Tuy nhiên Thành Đạt Tài cũng có thể hiểu rằng thành công là không thể mô phỏng được, hơn nữa lại chỉ có một nhà máy Thép và nhà máy Dược tại thành phố Yến này. Ông ta muốn làm sự nghiệp công ích chắc chắn cũng có xuất phát từ suy xét tới việc tăng giá cả đất đai ở ngày sau. Tuy nhiên mấy thôn nội đô còn lại ở trung tâm thành phố đều không có được ưu thế như khu đất nhà máy Thép và nhà máy Dược ở thôn Tây Lý. Cũng chỉ có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã ở cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa là còn có chút giá trị có thể khai phá.
Bởi vì thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã vừa lúc ở gần công viên đầu tiên của thành phố Yến là công viên Nhân Dân cho nên được hưởng lợi từ công viên. Thôn Tiểu Mã ở phía đông công viên, Thôn Đại Mã ở phía tây, đối diện nhau qua công viên. Mà công viên Nhân Dân là công viên đầu tiên của thành phố Yến, cho nên nhỏ hơn đáng kể so với các công viên mới xây dựng, hơn nữa các phương tiện cũ nát, trên cơ bản không có chỗ chơi. Hiện tại, ngoài việc dùng làm nơi các ông bà già đi bộ, thể dục buổi sáng thì trên cơ bản là bị rơi vào trạng thái hoang phế.
Nếu khai phá thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã thành nơi công ích, nếu không suy xét trên góc độ kiếm tiền thì nên gắn kết với công viên Nhân Dân, cải tạo thành quảng trường Nhân Dân là thích hợp nhất. Hạ Tưởng nói:
– Thị trưởng Trần, trong mấy thôn nội đô ở trung tâm thành phố thì chỉ có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã là nơi thích hợp nhất để cải tạo thành địa điểm công ích, điều này sẽ có trợ giúp nhất định đối với việc quảng bá hình ảnh cho doanh nghiệp.
Trần Phong sáng cả hai mắt:
– Nói tiếp đi.
– Công viên Nhân Dân nằm ở giữa thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã. Nếu kết hợp thôn Tiểu Mã, thôn Đại Mã với công viên Nhân Dân, xây dựng thành một quảng trường lộ thiên, trong phạm vi quảng trường vừa có công viên, vừa có vườn hoa, lại có khu vực vui chơi, đi dạo, lại có cảnh những người hưu trí tản bộ thanh nhàn trên quảng trường này thì có thể thu hút rất nhiều dân cư xung quanh. Hơn nữa đây cũng chính là một trong những tiêu chí xây dựng của thành phố Yến. Nếu nhân dân thành phố Yến biết quảng trường đó là do doanh nghiệp nào bỏ vốn xây dựng lên, khẳng định sẽ sinh ra thiện cảm đối với doanh nghiệp đó.
Hạ Tưởng biết Trần Phong cố ý kiểm tra mình. Nếu lần trước công viên Rừng Rậm là vòng sơ khảo thì lần này chính là vòng chung khảo.
Trên mặt Trần Phong hiện lên nụ cười tán thưởng, ông ta quay đầu sang hỏi Liên Nhược Hạm:
– Tổng giám đốc có ý kiến gì đối với quan điểm của Hạ Tưởng không?
– Không có!
Liên Nhược Hạm trả lời rất rõ ràng, sau đó cười nói với Hạ Tưởng:
– Anh thật thông minh. Thật sự đó. Ý tưởng chẳng những cực kỳ sáng tạo, hơn nữa còn suy xét rất chu toàn. Là người phụ trách Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi rất đồng ý với cách nhìn của anh, cũng rất tán thưởng ánh mắt kiệt xuất của Chủ nhiệm Hạ.
Liên Nhược Hạm trang trọng khích lệ Hạ Tưởng. Nếu so sánh cô lúc này với vẻ mặt tối qua của cô, quả thật chẳng khác gì hai người riêng biệt.
Hạ Tưởng nhịn cười:
– Đa tạ Tổng giám đốc Liên khích lệ. Tôi chính là thích cân nhắc mọi chuyện. Khi cân nhắc rồi thì chuyện gì cũng có cách giải thích. Kỳ thật trước mặt Thị trưởng Trần, trước mặt chuyên gia như Tổng giám đốc Liên, tôi chỉ như một con tép nhỏ mà thôi. Thị trưởng Trần, tôi nói có gì không đúng, xin ngài cứ mặc sức phê bình. Nếu tôi nói đúng thì cũng không cần phải khen ngợi.
– Ha ha, cậu Tiểu Hạ này!
Trần Phong rốt cục bật cười:
– Tốt lắm, tính là cậu thông qua. Tôi cũng lấy làm lạ, cậu không phải chuyên gia quy hoạch của thành phố, lại không biết quy hoạch lâu dài của thành phố, sao có thể nói được như vậy nhỉ? Sao cậu như con sâu ở trong bụng tôi thế?
– Thị trưởng Trần, cái này gọi là lĩnh ngộ đầy đủ ý tứ của lãnh đạo. Chủ nhiệm Hạ vừa có năng lực lại luôn có thể suy nghĩ thống nhất với ngài, nhân tài như vậy cần phải bồi dưỡng đó.
Liên Nhược Hạm ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, bộ dạng vô cùng đoan trang.
– Chủ nhiệm Hạ từ khi phụ trách dự án của Tập đoàn Viễn Cảnh tới nay, đã đưa ra không ít ý kiến có tính xây dựng cho Tập đoàn Viễn Cảnh, chẳng những tiết kiệm rất nhiều tài chính cho chúng tôi mà còn rút ngắn thời hạn công trình. Tôi đã thương lượng với Cao lão, hay là mời Chủ nhiệm Hạ tới đảm nhiệm Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi trả lương anh ta hai trăm ngàn một năm, không biết Thị trưởng Trần có chịu thả người hay không?
– Thả người? Không có khả năng. Tổng giám đốc đừng có chủ ý với Hạ Tưởng. Cô mà mang cậu ta đi, ai sẽ tới đỡ gánh nặng văn phòng tổ cải tạo cho tôi chứ? Hơn nữa Tiểu Hạ là nhân tài tôi tìm từ huyện Bá tới, nói thế nào tôi cũng sẽ không thả cậu ta. Ha ha…
Trần Phong giơ tay, Cao Hải vội vàng đưa một tập tài liệu tới. Trần Phong xem qua một chút rồi nói:
– Tôi đã đệ trình tài liệu lên Thành ủy để xét biên chế, muốn cơ cấu văn phòng tổ cải tạo vào thành cấp Phó cục trưởng thuộc Ủy ban nhân dân thành phố.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |