Dường như cảm thấy có chút rất bất đắc dĩ, Lý Đinh Sơn lại mỉm cười một tiếng rồi nói:
– Thật ra trở về cũng tốt, dù sao thổ nhưỡng và con người ở huyện Bá thì tôi cũng không quen thuộc cho lắm. Sau khi tôi đi rồi, lại có thể nhường đường cho Chủ tịch huyện Thạch, dù sao ông ta làm Chủ tịch huyện cũng lâu rồi.
Tất cả tình huống của huyện Bá vẫn rất hoàn hảo, làng du lịch thảo nguyên hình thành giống như ý tưởng mà Hạ Tưởng đã thiết lập, hấp dẫn rất nhiều du khách từ Bắc Kinh, theo tình hình phát triển lại đã thành lập thêm mấy khu du lịch khác, tất cả đều đông kín người.
Người ở Bắc Kinh có tiền, lại rất yêu thích kiểu loại hình du lịch này. Đi theo đường núi tới khu vực này, so với đi đến một số chỗ trong nội thành thì còn nhanh hơn, vì thế nên rất nhiều người đều nguyện ý đến thảo nguyên để thư giãn và nghỉ ngơi.
Nếu Lý Đinh Sơn đã quyết định, Hạ Tưởng cũng không tiện nói thêm điều gì nữa:
– Tôi rất mong chờ Bí thư Lý trở về. Huyện An rất gần với nội thành, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới thăm hỏi ngài. Tuy nhiên phải tăng lên nửa cấp mới đúng, sao cấp bậc của ngài lại vẫn giữ nguyên vậy?
– Thật ra có hai sự lựa chọn, thứ nhất là đến thành phố Bảo làm Phó Thị trưởng, thứ hai là tới huyện An làm Bí thư. Tôi vốn muốn tới thành phố Bảo, tuy nhiên ý tứ của Sử lão là trước hết quay về huyện An chịu khó quá độ ở đây một thời gian, sau đó sẽ điều tới một quận nội thành làm Chủ tịch Quận. Nếu ông ấy đã mở miệng nói ra như vậy, tôi cũng không nỡ cự tuyệt.
Lý Đinh Sơn cũng hiểu rất rõ rằng Sử lão là vì hắn, không thể không vận dụng quan hệ nhiều năm qua của ông ta, tình người là thứ quan trọng nhất, dùng lần nào là bớt đi lần đó.
Hạ Tưởng cũng đoán được một ít, đi tới thành phố Bảo là lên thẳng hàm Phó giám đốc Sở, nhưng nếu chỉ là một Phó Thị trưởng bình thường thì cũng rất khó làm ra chiến tích, hơn nữa cũng không tốt để tiếp tục điều động. Đầu tiên đến huyện An của thành phố Yến, trước mắt có vẻ chậm chạp hơn, nhưng có lẽ Sử lão sẽ vì Lý Đinh Sơn mà tiến hành một số vận tác giúp đỡ, để được điều tới làm Chủ tịch Quận nào đó trong thành phố Yến, vừa gần thành phố mà hơn nữa lại tốt hơn rất nhiều.
Chủ tịch Quận của thành phố Yến có cấp bậc là Phó Giám đốc Sở nhưng là chức vụ đứng đầu, là nhân vật hành chính số một, so với một Phó Thị trưởng của các khu khác thì hơn rất nhiều.
Hạ Tưởng hỏi:
– Lúc nào thì quay về ạ?
– Khả năng là qua Tết âm lịch.
Nếu Bí thư Lý đã quay trở về, nếu vậy thì mạng lưới quan hệ tại thành phố Yến lại thêm một tầng cao nữa, càng vững chắc. Từ trong đáy lòng, Hạ Tưởng rất cao hứng. Vừa nhìn thấy Tiếu Giai, hắn liền đem tin tốt này chia sẻ với cô.
Đang ở trong mùa đông, hệ thống sưởi phải hoạt động hết công suất, nhiệt độ trong phòng rất ấm. Tiếu Giai mặc một bộ đồ ngủ màu nhung, lại càng tôn các đường nét cơ thể của cô lên. Hạ Tưởng ôm lấy cô bế lên rồi hôn một cái vào mũi rồi nói:
– Thế nào? Bí thư Lý phải quay về đây, em có thấy mừng không?
– Không có cảm giác gì cả.
Tiếu Giai giãy dụa làm Hạ Tưởng phải thả cô xuống.
– Em chẳng có ấn tượng gì với Bí thư Lý, ông ta cho rằng em sẽ câu dẫn anh, làm sao em thích được.
– Còn không như vậy?
Hạ Tưởng cười cười.
– Vậy hiện tại em đang làm cái gì vậy?
Tiếu Giai giãy dụa trốn khỏi sự ôm ấp của Hạ Tưởng, sau đó cười khúc khích chạy về phía phòng ngủ, một mặt thì vừa cởi bỏ áo ngủ ra, đúng là cực kỳ hấp dẫn. Tiếu Giai trời sinh đã quyến rũ, vốn đã rất mê người, bây giờ cố ý làm ra thái độ dụ dỗ, đúng là làm thiên hạ điên đảo. Hạ Tưởng là người đã từng hưởng qua cái hương vị mê người này, đã biết được những cái hay của nó. Vì thế, hắn nhào theo, hét to lên một tiếng:
– Đợi đấy, anh đến đây.
Trên đường phóng theo, Hạ Tưởng nhanh chóng gỡ sạch quần áo trên người, vào đến phòng ngủ thì trên người cũng không còn chút quần áo nào. Lúc này, Tiếu Giai đã nằm trên giường chờ sẵn, còn ngại ngùng nằm up mặt xuống, dấu đi cặp vú hết sức nảy nở.
Hạ Tưởng leo lên giường, lật ngửa Tiếu Giai, không thèm quan tâm đến bộ phận khác, nhanh chóng áp mặt vào hạ thể của Tiếu Giai mà bú liếm.
Bị tấn công bất ngờ, Tiếu Giai cố gắng đẩy đầu Hạ Tưởng ra, gấp gáp nói:
– Chỗ đó bẩn, đừng… ưm…
Một cô gái đang bị bú liếm ở âm hộ thì lấy đâu ra sức để đẩy một kẻ đang lên cơn thèm khát như Hạ Tưởng chứ. Hắn không ngừng dùng lưỡi quẹt dọc lên miệng âm hộ vốn đã ướt nhẫy lên bởi nước miếng và âm dịch bao phủ. Thi thoảng hắn còn đánh lưỡi lên hột lê đã căng phồng lên của Tiếu Giai, mỗi lần như thế lại khiến cho Tiếu Giai khẽ rùng mình, miệng lại phát ra một tiếng rên nho nhỏ “ứm…”.
Hôm nay Hạ Tưởng quyết dùng miệng của mình để khiến cho Tiếu Giai ra một lần rồi mới chính thức đâm dương vật vào. Cái lưỡi hắn cứ đánh qua đánh lại ở mép lồn mà không thèm đâm lưỡi vào trong làm Tiếu Giai nứng đến không thể nào chịu nổi, hai tay giày xéo đầu tóc của Hạ Tưởng, lại sử dụng một chút lực ấn cái đầu Hạ Tưởng vào âm hộ mình.
Hiểu ý, Hạ Tưởng đưa lưỡi mình thụt vào phía trong lỗ lồn, giúp Tiếu Giai giải quyết một phần cơn nứng, cứ thế đâm vào rút ra một cái lại liếm quanh mép lồn một hồi, khiến cơn sướng khoái như con sóng cứ dồn dập tấn công vào hệ thần kinh của Tiếu Giai, nước lồn của cô cũng tuôn ra ngày càng nhiều, dính đầy cả miệng Hạ Tưởng.
Vài phút trôi qua, lúc này lưỡi Hạ Tưởng cũng mỏi lắm rồi, muốn kết thúc nhanh chóng, hắn liền chuyển mục tiêu sang hột le làm Tiếu Giai nhanh chóng đầu hàng, cơ âm hộ co bóp cực đại, cùng với đó một dòng âm tinh trắng đục ứa ra ngoài cửa âm hộ. Hạ Tưởng cúi xuống, dùng miệng hút sạch đám âm tinh, rồi trườn người lên, muốn bơm thẳng vào trong miệng của Tiếu Giai.
Tiếu Giai dù vừa trải qua một đợt sướng khoái, cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng vừa thấy cái miệng dính đầy dâm thủy thì liền né tránh, làm Hạ Tưởng không thể nào bơm vào miệng cô, bất đắc dĩ liền nuốt vào bụng.
Dù Tiếu Giai đã thỏa mãn nhưng Hạ Tưởng thì chưa, hắn nhanh chóng đứa dương vật tấn công âm hộ của Tiếu Giai. Một lần nữa, âm tinh của Tiếu Giai và tinh trùng của Hạ Tưởng lại phóng ra cùng đợt.
Sau một hồi, cơn sướng khoái của cả hai đã giảm bớt, từ trên người Tiếu Giai trèo xuống, Hạ Tưởng ôm lấy cô vào ngực mình, vuốt ve mồ hôi trên người cô rồi hỏi:
– Kinh doanh gần đây như thế nào rồi?
Nhắc đến việc kinh doanh, vẻ mệt nhọc trên người Tiếu Giai dường như biến mất, hai tay cô đan vào nhau và nói:
– Em đang chuyển trọng tâm kinh doanh sang bên phố Thập Lý, bây giờ gần như hai phần ba số hộ kinh doanh bán sỉ rau quả trên thị trường phố Thập Lý đã đồng ý tiêu thụ hàng của em. Hơn nữa em còn khai thác được thị trường mới, bây giờ cũng đã chiếm được khoảng một phần tư thị trường tại thành phố Yến này. Em có thể tự hào nói cho anh biết, bây giờ em đã xứng đáng trở thành lão Đại về hoa quả tại thành phố Yến này.
Nói xong những lời này, cô lại rụt rè liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, làm bộ sợ hãi nói:
– Em sai rồi, thật ra lão Đại chân chính là anh mới đúng.
Hạ Tưởng vỗ mạnh một cái vào mông cô:
– Đúng là muốn bị đánh thì phải? Bây giờ mà lại nói chuyện lời lãi.
Tiếu Giai cười hì hì:
– Trời thì có khúc cao khúc thấp, đất thì có chỗ lõm chỗ lồi, làm ra trăm vạn tệ thì chia đều cho nhau thì có việc gì đâu. Quên nói cho anh biết, em vẫn chưa cảm ơn việc anh đã cho em cái văn phòng, đúng là quá tốt, lại còn có quyền chủ đạo ở phố Thập Lý, làm cho em chiếm ưu thế một cách nhanh chóng.
Hạ Tưởng gặp bộ dáng tham tiền của Tiếu Giai, bỗng nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới cái gì đó liền nói:
– Có thời gian thì xuất ra ít tiền để góp xây dựng các trường tiểu học tình thương, về sau, hàng năm đều quyên vào đấy mấy trăm ngàn để giúp các cháu học tập.
Tiếu Giai không chút do dự gật đầu:
– Vâng, sẽ làm theo lời anh. Kể cả anh bảo em đem toàn bộ tiền đi ủng hộ cũng được, chỉ cần anh mở miệng nói ra.
Hạ Tưởng giơ bàn tay mân mê nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô:
– Còn nữa, nhớ rõ là phải gửi tiền về cho các cụ nhà em, các cụ ở nhà kiếm tiền không dễ dàng, đừng để các cụ phải băn khoăn đến điều này.
Hạ Tưởng lại hỏi đến sự tình của Vệ Tân, từ lúc Tiếu Giai thanh toán giúp mẹ Vệ Tân tiền viện phí chữa bệnh, lại âm thầm giúp đỡ cho cô ta thêm mười ngàn tệ, kể từ đó thì Tiếu Giai cũng không lui tới Học viện Âm nhạc thêm nữa.
Hạ Tưởng mới nhớ tới Liên Nhược Hạm từng đáp ứng là sẽ tạo một công ăn việc làm cho Vệ Tân, trong thời gian gần đây cũng không nghe cô ta nhắc đến, có lẽ là Liên Nhược Hạm bỏ qua mất việc này, không nhớ tới nữa. Cũng khó trách cô ta, mỗi ngày cô ta đều có rất nhiều việc, bây giờ tâm trí chắc đang tập trung trong việc kiến tạo biệt thự ở giữa hồ, do đó quên khuấy đi mất chuyện Vệ Tân.
Hạ Tưởng cũng không trách Liên Nhược Hạm, cô không từng trải qua cuộc sống gian khổ và nghèo khó nên đối với sự cực khổ của Vệ Tân thì cô ta cũng không bị lây nhiễm cảm giác thương xót, không để trong lòng cũng là điều bình thường. Tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm an bài cho Vệ Tân là tốt nhất, vì thế hắn liền tự mình đi đến đó một chuyến.
Mùa đông của thành phố Yến rất lạnh, tuy vậy rất ít khi có tuyết. Lúc mới vào đầu mùa đông cũng có một trận tuyết nhỏ, không đến ba ngày là dứt. Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành đi thu thập tình hình, cũng không thấy nhiều các tác hại của đợt tuyết này, sau đợt mưa tuyết ngắn ngủi này ra thì sau đó thành phố lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Đương nhiên, vẻ bình tĩnh này chỉ thể hiện ở mặt ngoài, dưới vẻ bình tĩnh này đang che dấu một mạch nước ngầm đang nổi lên. Các quyền lực quyết định vận mệnh thành phố Yến đang biến hóa, đang hoạt động một cách lặng lẽ không tiếng động.
Hạ Tưởng còn chưa đủ tư cách để gia nhập vào trong trò chơi này, gần đây hắn rất ít có thời gian rảnh. Mùa đông là mùa để tiến hành xây dựng các công trình, công tác cải tạo thôn nội đô ở trong trạng thái tạm dừng, sau khi Thị trưởng Trần đã đưa việc khai phái thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã giao cho tập đoàn Đạt Tài thì cũng không thấy đưa ra chỉ đạo gì thêm với mấy thôn nội đô còn lại.
Khu biệt thự Tây Sơn của Cao Kiến Viễn đã khởi công, mặt bằng đã san lấp xong, đang thực hiện một số công tác chuẩn bị như phá núi mở đường, sửa sang lại các núi, dẫn đường nước về … trên cơ bản xem như đã hoàn thành được bước thi công đầu tiên. Hạ Tưởng cũng không tham dự vào, mặc dù Cao Kiến Viễn cũng rất thành tâm mời hắn tham dự vào trong toàn bộ quá trình thực hiện. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi uyển chuyển cự tuyệt. Hắn và Cao Kiến Viễn phải duy trì một loại quan hệ không gần mà cũng không xa, vừa có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Cao Kiến Viễn và để ở thời điểm mấu chốt thì Cao Kiến Viễn có thể nói giúp cho hắn trước mặt Cao Thành Tùng, nhưng lại không thể cùng hắn xích gần nhau quá, để tránh cho việc gánh các liên lụy trong quá trình sau này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |