– Anh bảo là phải giúp Vệ Tân, nếu cô ta không tới báo danh thì làm sao bây giờ?
– Không thể nào, cô ta đang rất cần một công việc, bây giờ có một cơ hội lớn tốt như vậy, như thế nào sẽ không đến?
Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm nhắc nhở, cũng ý thức được có chút không ổn.
Liên Nhược Hạm rốt cuộc cũng nghĩ tới một chỗ có lỗ hổng:
– Anh khẳng định Vệ Tân sẽ tới báo danh? Anh cũng quả thật chưa gặp qua cô ấy?
Hạ Tưởng rất thành khẩn gật đầu:
– Trước kia quả thật chưa gặp.
Trong lòng lại nghĩ rằng đúng theo thời gian thì đúng thật, việc này thì sau này mới gặp qua, cho nên lời nói của hắn cũng là rất thật.
Liên Nhược Hạm mỉm cười vẻ cổ quái:
– Gạt người, anh chưa thấy qua Vệ Tân thì như thế nào lại dám khẳng định cô ta sẽ đến báo danh? Chúng ta thông báo là tuyển các cô gái xinh đẹp làm người mẫu, anh chưa nhìn thấy cô ấy sao lại cô ta xinh đẹp? Nếu cô ta không xinh đẹp, chắc chắn sẽ không tới để báo danh.
Hạ Tưởng lập tức á khẩu không trả lời được. Ngàn tính vạn toán, không nghĩ tới lỗ hổng này. Hắn gãi đầu, muốn tìm ra một đối sách, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:
– Anh cũng đoán thôi, cảm giác cái tên Vệ Tân này nghe như tên của một cô gái xinh đẹp. Hơn nữa, cho dù cô ta không xinh đẹp, cũng rất có khả năng tìm đến để thử vận khí như thế nào. Không tin em xem, trong những người báo danh này thì cũng không phải tất cả đều là xinh đẹp.
Theo hướng tay chỉ của Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm nhìn lại, thấy đúng là có mấy sinh viên nữ dáng dấp bình thường cũng đứng đứng trong đám đông tuyển dụng, tham gia báo danh, thậm chí còn có một số người có miệng rộng đến tận mang tai, người cao không tới một mét rưỡi, đang vừa nhảy nhót vừa kêu lên:
– Nhường một chút, mọi người nhường một chút, quốc sắc thiên hương đến đây.
Liên Nhược Hạm thiếu chút nữa cười đến nỗi thắt lưng không thẳng được, vội vàng với Hạ Tưởng cùng nhau thoát khỏi hiện trường, đi tới các phòng học.
Hai người cũng lười nhác chẳng muốn trèo lên tầng trên. Tiến vào khu lớp học liền xoay người đi vào một phòng học gần nhất. Bởi vì là cuối tuần, người trong phòng học không nhiều lắm, hệ thống sưởi hơi rất ấm, hai người ngồi cạnh bên cánh cửa ra vào, ngồi tại đó bàn luận các viễn cảnh của công viên Rừng Rậm.
Hai người ngồi ở bàn cuối. Cách ba hàng bàn ghế phía trên có bốn, năm cô gái và hai, ba sinh viên nam đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, cũng không biết nói cái gì đó. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thảo luận một hồi về bước phát triển tiếp theo của công viên Rừng Rậm. Hai người nhất trí cho rằng tranh thủ mùa xuân sang năm, phải đẩy tiến độ thi công nhanh hơn để vào đầu mùa hè năm tới bước đầu tương đối hình thành được quy mô, đạt được ở một trình độ phát triển nào đó.
Ngồi trong chốc lát, thấy người mình cũng đã ấm lại, Hạ Tưởng liền đề nghị:
– Chúng ta lại ra ngoài hiện trường xem tình hình đi.
Liên Nhược Hạm cũng không dị nghị, hai người đứng dậy đang bước ra ngoài. Bỗng nhiên có một cô gái từ bên ngoài chạy vào, bởi vì chạy nhanh nên thiếu chút nữa va vào người Hạ Tưởng. Cô ta cười xin lỗi Hạ Tưởng, sau đó liền chạy lên đầu lớp, đến trước mặt một nữ sinh mặc quần áo màu đen, trong tay cầm tờ báo danh đặt ở trước mặt cô gái mặc bộ đồ màu đen này, kích động nói:
– Tôi đã vượt qua được sơ tuyển, hơn nữa nghe Tập đoàn Viễn Cảnh người ta nói rằng khi đã vượt qua được lần tuyển dụng này, chẳng những có thể có được một bộ áo lông trị giá 500 tệ, mà mỗi một lần tham gia hoạt động còn được trợ cấp thêm 100 tệ, còn có các khoản khác. Điều kiện cực kỳ ưu đãi, cậu cũng phải thử một lần, Vệ Tân ạ.
Vệ Tân?
Hạ Tưởng lập tức đứng sững sờ tại chỗ.
Hắn và Liên Nhược Hạm rời khỏi bàn tuyển dụng tới đây là mục đích để sưởi ấm và nhìn ngó một chút, thấy đám người phía trước trong đó có Vệ Tân cũng chỉ nhìn lướt qua một chút, cũng không nhận ra được hình dáng của cô lúc còn đang học ở trường Đại học. Vốn ý định của hắn là sau khi giúp cô xong việc này, hắn cũng sẽ âm thầm rời đi, sau này không có quan hệ thêm gì với cô. Cũng không nghĩ tới là, cái phòng học mà hắn cùng Liên Nhược Hạm tới để sưởi ấm, trong lúc vô ý mà tiến vào, lại là phòng học của Vệ Tân.
Liên Nhược Hạm cũng sửng sốt, vẻ mặt ngờ vực vô căn cứ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng cười khổ lắc đầu, ý tứ rằng hắn không phải cố ý.
– Chắc phải hơn phân nửa là lừa gạt người khác? Tập đoàn Viễn Cảnh nghe nói có quy mô rất lớn, tuy nhiên trước kia chưa nghe thấy tên tập đoàn này bao giờ, bây giờ lại thấy bọn họ muốn thành lập đội người mẫu xinh đẹp, trông giống như là mánh lới lừa gạt, tôi không tin Tập đoàn này.
Là âm thanh nói chuyện của Vệ Tân, tim của Hạ Tưởng có chút co rút lại.
Âm thanh của Vệ Tân thời sinh viên rất giống so với tiếng nói Vệ Tân của mười mấy năm sau của đời trước, ngọt ngào, êm tai, giọng nói trong trẻo, uyển chuyển như chim sơn ca. Vệ Tân là người con gái mà Hạ Tưởng quen biết trong đời trước có chất giọng tốt nhất, làm cho người ta phải mê say.
– Không phải lừa gạt người đâu. Vệ Tân, bạn suy nghĩ nhiều quá. Công viên Rừng Rậm chính là do Tập đoàn Viễn Cảnh xây dựng, cậu nghĩ thử xem một công ty lớn dấn thân vào sự nghiệp công ích cho dân chúng, như thế nào lại có khả năng làm ra sự tình lừa gạt học sinh? Mình cảm thấy Tập đoàn Viễn Cảnh không tồi. Bọn họ có lương tri, không chỉ suy xét việc kiếm tiền, khi đến đầu tư ở thành phố Yến thì đầu tiên là khai phá một chỗ như công viên Rừng Rậm. Dù sao mình cũng khá xem trọng bọn họ.
Nữ sinh viên kia rất bảo vệ Tập đoàn Viễn Cảnh, cố gắng khuyên nhủ Vệ Tân.
Vệ Tân có điểm dao động:
– Nếu như cậu đã nói như vậy, cũng đáng giá để thử một lần.
– Đương nhiên phải thử một lần, không thử thì làm sao biết được thật, giả hay tốt, xấu?
Xa xa, Nhược Hạm không kìm nổi nói chen vào một câu. Cô tiến lên về phía trước, đến bên cạnh nhóm người Vệ Tân, rất tự nhiên nói:
– Hai bạn, tôi có thể cam đoan Tập đoàn Viễn Cảnh tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc nhàm chán là lừa gạt người khác. Tập đoàn Viễn Cảnh là tập đoàn lớn thuộc dạng hàng đầu, mặc dù cũng như tất cả các tập đoàn khác thì cũng sẽ theo đuổi lợi ích kinh tế, nhưng Tập đoàn Viễn Cảnh lại càng chú trọng tới giá trị của xã hội, chú trọng hiệu quả và lợi ích lâu dài của xã hội. Nếu các bạn tham gia hoạt động tuyên truyền của Viễn Cảnh, vì Tập đoàn mà tạo các ấn tượng tốt đẹp cho mọi người, thì sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội gia nhập vào công tác tại tập đoàn!
Vệ Tân và cô gái trong tưởng tượng của Liên Nhược Hạm không giống nhau, quả thật cô ta rất đẹp, nhất là ánh mắt làm cho người ta cực kỳ say mê, có một loại vẻ đẹp bi thương làm người ta mê ly. Hai má của cô gầy yếu làm cho người ta đau lòng, cái cằm đầy đặn làm cho người ta thương tiếc cô nhu nhược, biểu hiện của cô làm cho trong lòng người ta say sưa vẻ ai oán của cô.
Cô gái còn ít tuổi như vậy thì có cái gì ưu sầu lại khiến cô có vẻ đẹp bi thương như vậy? Liên Nhược Hạm là người chưa bao giờ biết nỗi khổ của thế gian, lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tân, từ trong nội tâm đã có cảm giác mến mộ khí chất đau thương của cô gái này, thậm chí cô còn chủ động giơ tay ra:
– Xin chào Vệ Tân, tôi là Liên Nhược Hạm, đến từ Tập đoàn Viễn Cảnh.
Vệ Tân đứng lên, trong ánh mắt có một chút hoài nghi và khó hiểu. Tuy nhiên cô không chút chần chừ giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Liên Nhược Hạm:
– Xin chào. Xin hỏi cô tới tìm tôi là có chuyện gì?
Lúc Liên Nhược Hạm đem Vệ Tân tới sân trường để báo danh, Hạ Tưởng đi theo phía sau hai người. Hắn vẫn cảm thấy cảnh tượng phát sinh vừa rồi dường như không chân thật, giống như đang nằm mơ. Hắn không nói chuyện với Vệ Tân một câu nào, Vệ Tân lúc này so với Vệ Tân đời trước mà hắn biết thì ngây ngô hơn rất nhiều, cũng gầy yếu hơn rất nhiều. Mặc dù Vệ Tân vẫn chưa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng tim Hạ Tưởng vẫn nhảy nhót không ngừng, dường như là đang trải qua một quá trình vận động rất mạnh.
Trên thực tế, quả thật hắn cũng có chút thẹn với Vệ Tân.
Nếu không có tái sinh, Vệ Tân là bạn gái trong thời gian dài nhất của hắn, rất có cảm giác sâu sắc với hắn, cũng là rất cẩn thận, dịu dàng với hắn, là người con gái mà tâm tư của hắn có cảm giác áy náy nhất.
Mà hắn đối với Vệ Tân, thì vẫn luôn luôn có thái độ thản nhiên xa cách, vẫn ôm một loại tâm tình được chăng hay chớ với cô, đến tận khi cô hoàn toàn hết hy vọng với hắn, cuối cùng bất đắc dĩ mà chia tay với hắn.
Thậm chí vào thời điểm một khắc trước khi hắn tái sinh, hắn còn ở cùng một chỗ với Vệ Tân. Kiếp trước giằng co, kiếp này hai người sẽ như thế nào? Trong lòng Hạ Tưởng cảm động và nhớ nhung. Hắn vốn không muốn đối mặt cùng với Vệ Tân, rất may là Vệ Tân chỉ có thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái liền dời đi ánh mắt, đối với sự xuất hiện của hắn có vẻ không có chút hứng thú.
Cho dù hai người gặp nhau mà không tạo ấn tượng cho nhau, thế này lại càng tốt. Hạ Tưởng đi theo sau hai người, nghĩ ngợi lung tung, nhìn Vệ Tân đang điền thông tin vào tờ báo danh, lại nhìn Liên Nhược Hạm đang ở một bên đang nhiệt tình truy hỏi cái nhìn, góp ý của Vệ Tân về hoạt động lần này của Tập đoàn Viễn Cảnh. Các suy nghĩ của Vệ Tân thể hiện cái nhìn đơn giản, không có điểm mới. Dù sao thì một người đang là sinh viên, chưa bước chân vào xã hội thì làm sao có hiểu biết sâu được trong các hoạt động kinh doanh. Mặc dù như vậy, nhưng Liên Nhược Hạm vẫn khích lệ cô mấy câu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |