Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vẫn chưa đi. Hạ Tưởng suy nghĩ mãi rồi cuối cùng gặp Trương Tín Dĩnh và Dương Bối để xem có thể hỏi được gì không? Vương Quan Thanh lập tức đồng ý. Bây giờ Hạ Tưởng nói gì thì y cũng không dám có ý kiến phản đối. Theo y thấy lúc này người mình không thể trêu vào không thể nghi ngờ Hạ Tưởng xếp thứ nhất.
Bởi vì Liên Nhược Hạm rất lạnh lùng đi theo Hạ Tưởng tới đây. Mặc dù cô không nói gì nhưng lại làm Vương Quan Thanh thấy áp lực lớn hơn năm, sáu thường vụ Huyện Bá tụ tập cùng nhau.
Vì tránh cho Trương Tín Dĩnh và Dương Bối có áp lực tâm lý nên Vương Quan Thanh không bố trí các cô ở phòng lấy lời khai, mà đưa vào phòng họp, còn bảo hai nữ cảnh sát tiếp hai cô. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đẩy cửa đi vào, lúc này Dương Bối đang gục lên bàn mà khóc. Trương Tín Dĩnh nhìn lên trần nhà, trong mắt lộ tia tức giận không biết đang nghĩ gì.
Hạ Tưởng thấy Dương Bối khóc đau lòng như vậy, trong lòng hắn cuối cùng cũng thấy may mắn. Đời trước Dương Bối không cùng hắn ở lại Thành phố Yến, cho dù cô ở lại có lẽ cũng khó có thể cùng hắn vượt qua năm tháng khó khăn đó. Dương Bối quá yếu đuối, cô không có năng lực chịu đựng cuộc sống khổ sở, cũng không dũng cảm đối mặt, gặp chuyện ngoài khóc thì cũng chỉ biết khóc, còn đâu không biết gì khác. Nhưng cuộc sống không tin nhất chính là nước mắt vô ích.
Bây giờ khi đối mặt Dương Bối, Hạ Tưởng không còn dậy sóng như trước nữa. Hắn chỉ coi cô như một người bạn học xa lạ trong cuộc sống này mà thôi. Tình yêu trong lòng đã biến mất không còn. Hắn trước đây yêu cô là do những năm tháng sinh viên mơ mộng cuộc sống tốt đẹp. Nhưng bây giờ hắn nhớ lại chỉ để đỡ phiền lòng mà thôi.
Hạ Tưởng kéo ghế ngồi trước mặt Trương Tín Dĩnh và Dương Bối. Liên Nhược Hạm không ngồi mà đứng bên, trong mắt cô lộ ra một tia thương hại.
Trương Tín Dĩnh rời mắt khỏi trần nhà, cô nhận ra Hạ Tưởng liền đột nhiên phát tác:
– Tên xấu xa, tên đáng ghét, tất cả đều tại anh. Hạ Tưởng, đều do anh, nếu không phải anh thì tôi và Dương Bối đã không bị Lưu Hà thiếu chút nữa… Tôi ghét anh muốn chết.
Trương Tín Dĩnh chưa nói xong đã khóc rống lên. Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng đầy nghi ngờ. Hạ Tưởng lắc đầu ra hiệu hắn cũng không biết vì sao Trương Tín Dĩnh lại trách móc hắn như vậy.
Dương Bối cũng giật mình ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, trên mặt hiện ra vẻ ai oán và mê ly làm Hạ Tưởng si mê trước đây. Chẳng qua bây giờ nhìn thấy, Hạ Tưởng chỉ thấy mỗi cô đáng thương mà thôi, ngoài ra không còn có cảm giác gì.
Dương Bối thấy là Hạ Tưởng liền há hốc mồm định nói gì nhưng không nói thành lời, cười cười cô lại nằm gục xuống bàn mà khóc.
Hạ Tưởng cũng không khuyên cô mà trực tiếp hỏi Trương Tín Dĩnh:
– Tín Dĩnh, nói cho tôi biết có việc gì xảy ra. Tôi sẽ thay cô đòi công bằng với Lưu Hà.
Trương Tín Dĩnh khóc một lát rồi ngừng lại.
– Tôi tin anh, Hạ Tưởng, anh nhất định phải thay tôi xử lý Lưu Hà, để hắn không thể tốt lên được.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
– Người tốt, người xấu thì trong thời gian sẽ chứng minh tất cả. Chỉ cần là ngươi xấu sẽ không thoát khỏi lưới pháp luật.
Vai Dương Bối đột nhiên run lên, cô cuối cùng đã gào lên khóc thành tiếng. Trương Tín Dĩnh khó chịu nhíu mày đẩy Dương Bối:
– Khóc, chỉ biết khóc thôi sao? Khóc có lợi ích gì? Đều do cô, nếu không phải vì cô thì tôi đã không bị Lưu Hà làm nhục. Dương Bối, cô có thể ngừng khóc nghe tôi kể lại chuyện cho Hạ Tưởng nói không?
Thì ra tối qua Lưu Hà rất buồn bực đi uống rượu, một mình uống hết lít rượu. Dương Bối khuyên như thế nào cũng không được. Sau đó Lưu Hà uống say, một mình Dương Bối không thể đưa y về, vừa lúc Trương Tín Dĩnh đến khách sạn ăn cơm. Trương Tín Dĩnh vốn không muốn giúp Lưu Hà, nhưng không nhịn được lời nhờ vả của Dương Bối nên phải giúp.
Hai người đỡ Lưu Hà về phòng. Sau khi Lưu Hà ngủ, Trương Tín Dĩnh vốn muốn đi nhưng Dương Bối lo lắng, không muốn ở một mình với Lưu Hà, nên cô năn nỉ Trương Tín Dĩnh ở lại đây với cô. Trương Tín Dĩnh nghĩ lại một chút rồi gật đầu đồng ý. Hai người không có việc gì liền vừa nói chuyện vừa xem Tv. Đề tài vô tình nhắc đến Hạ Tưởng.
Dương Bối đúng là hận Hạ Tưởng đến tận xương, nghiến răng nghiến lợi nói không ít lời bậy bạ về Hạ Tưởng. Nhưng Trương Tín Dĩnh bây giờ có ấn tượng đã thay đổi về Hạ Tưởng, nên cô không đồng ý cái nhìn của Dương Bối. Cô cho rằng Hạ Tưởng là người chính nghĩa, hơn nữa dù từ vẻ ngoài hay là phẩm chất đều tốt hơn Lưu Hà mấy trăm lần. Lưu Hà là đồ con lợn, đầu óc ngu ngốc không xứng với Dương Bối.
Trương Tín Dĩnh là người nghĩ gì nói đó, không để ý suy nghĩ của người khác. Lời này của cô làm Dương Bối giận, nhưng tính cách của Dương Bối hơi mềm yếu nên không nói gì.
Chẳng qua Trương Tín Dĩnh không biết cô đã chọc giận Lưu Hà. Lưu Hà thực ra cũng không quá say, chỉ là tâm trạng không tốt nên mới mơ hồ bị hai cô gái đưa về đây. Nằm trên giường là hắn đã tỉnh lại, nghe thấy Trương Tín Dĩnh không ngừng chê bai mình, còn lấy Hạ Tưởng ra so sánh với mình làm hắn rất tức giận.
Lưu Hà vốn không vui bởi vì Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng những đoạt Cổn Long Câu trong tay hắn, còn uy hiếp nói sẽ nhúng tay vào việc kinh doanh của khách sạn Huyện Bá và Câu lạc bộ nhảy, đây có khác gì lấy mạng hắn? Càng làm hắn tức chính là Phùng Húc Quang vừa bao thầu Cổn Long Câu xong, đám khách trước đây của y liền tăng giá mua nấm Khẩu Bắc và rau Thái. Tính toán sơ qua thì hàng ngày y kiếm ít đi 4000, điều này sao làm y dễ chịu được chứ?
Lưu Hà vốn đang rất khó chịu trong lòng, nhưng ngại Trương Thục Anh nên không muốn xung đột với Trương Tín Dĩnh, không muốn chấp nhặt với ả phụ nữ này, nhưng Trương Tín Dĩnh càng nói càng không ra gì, không ngờ khuyên Dương Bối chia tay hắn. Nói là đi theo Lưu Hà về sau không có tương lai. Còn nói Hạ Tưởng là người đàn ông rất xuất sắc, chỉ cần Hạ Tưởng ở lại Huyện Bá một ngày là Lưu Hà vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được. Đừng nói là Lưu Hà, ngay cả Lưu Thế Hiên có lẽ cũng sắp thôi làm Phó chủ tịch huyện. Tóm lại ý của Trương Tín Dĩnh chính là bố con Lưu gia không có kết cuộc tốt.
Dương Bối dù rất khoan dung nhưng cũng không chịu nổi hạ thấp Lưu Hà thấp như vậy. Cô thẹn quá hóa giận lớn tiếng đuổi khách về. Trương Tín Dĩnh liền tỉnh ra mà nói:
– Tôi hiểu hai người sớm cùng nhau rồi. Coi như tôi không có mắt đi. Được rồi, không gây ảnh hưởng giây phút tuyệt vời của hai người nữa. Tôi nói tục chút nhé Dương Bối. Lưu Hà béo ú như thế kia thì người bình thường sao không chịu được, có phải trước đây khi cô và Hạ Tưởng bên nhau đã làm cái kia không?
Đàn ông hẹp hòi có hai việc không nhịn được và không thể tha thứ. Nhất là không thể tha thứ mối tình đầu của bạn gái lại là đối thủ không đội trời chung với mình, hơn nữa hắn còn không rõ Dương Bối có quan hệ kia với Hạ Tưởng không? Hai là kẻ tự nhận mình có thân phận lại bị một ả phụ nữ không ngừng chê bai, hạ thấp mình. Đàn ông hẹp hòi lại uống rượu vào thì sẽ muốn trừng phạt hai ả phụ nữ vừa yêu vừa hận, cũng không cần biết mình dùng biện pháp gì cũng phải phát tiết tức giận trong lòng.
Miệng lưỡi Trương Tín Dĩnh không phải là trước đây đã che giấu như thế này, nhưng chưa hôm nào khiến Lưu Hà căm ghét như vậy. Hắn từ buồng trong lao ra đánh Trương Tín Dĩnh ngã xuống đất, sau đó dùng thắt lưng buộc Trương Tín Dĩnh lại rồi hung dữ nói:
– Mẹ mày chứ, mày khinh ông như vậy sao? Ông hôm nay cho mày thưởng thức cơ thể béo của tao. Dù tao ghê tởm cũng phải cho mày thành ghê tởm.
Trương Tín Dĩnh chịu mềm không chịu cứng, cô bị đánh rất đau nhưng vẫn cứng miệng nói:
– Lưu Hà, anh dám động vào một ngón tay của tôi thì tôi sẽ giết anh. Dương Bối, cô thấy chưa, đây là bạn trai quý báu của cô đó. Ngay trước mặt cô mà dám đối với tôi như vậy. Thế thì sau lưng không biết chơi gái bao nhiêu nữa. Cô mở to mắt ra mà nhìn đi, Lưu Hà có là người tốt không?
Dương Bối dù nhát gan, nghe lời đến đâu cũng không cho phép Lưu Hà hiếp một cô gái khác trước mặt mình, huống chi Trương Tín Dĩnh là bạn thân của cô. Cô khổ sở khuyên Lưu Hà buông tay đi. Lưu Hà nghĩ đến Dương Bối đã rất nhiều lần từ chối yêu cầu được quan hệ của mình, trong lòng y càng nghi ngờ cô sớm ngủ với Hạ Tưởng. Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng, Lưu Hà liền rất tức giận. Y vung chân đá ngã Dương Bối xuống rồi mắng to:
– Cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhất định không còn trinh. Tôi hôm nay muốn xem cô có còn hay không? Nếu không còn ông chơi xong là đá.
Trong phòng không có gì có thể để trói người nên Lưu Hà khóa trái hai người ở trong phòng rồi xuống lầu lấy dây thừng. Y cầm dây đi lên, y mới cột chặt và chưa thực hiện được ý đồ đen tối đã bị Cổ Hợp lao vào phá đám.
Cổ Hợp hai quyền đánh ngã Lưu Hà đến không dậy nổi, vậy mà Trương Tín Dĩnh có vẻ không nhận ra nên hỏi Hạ Tưởng rằng Cổ Hợp là ai. Điều này làm Hạ Tưởng dở khóc dở cười và đành phải nói đối phó cho qua chuyện vài câu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |