Hạ Tưởng thấy ông bảo vệ đang ngủ say thì cũng không quấy rầy, cất bước đi vào bên trong. Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói nghiêm khắc:
– Đứng lại! Cậu là ai? Ở đơn vị nào? Đến huyện ủy có việc gì? Xin mời đến phòng bảo vệ đăng ký đã!
Nếu như câu nói chỉ dừng lại ở đó thôi thì cũng chẳng có gì, nhưng lại có một số người nói chuyện cứ luôn thích châm chọc cạnh khóe, cứ như không nói thế thì rất khó chịu vậy:
– Cậu nghĩ cậu là ai? Trụ sở huyện ủy là chỗ cậu muốn đến thì đến à? Trụ sở huyện ủy không phải là cái chợ!
Có thể nói, câu bổ sung đó hoàn toàn là vô nghĩa, nhưng đúng là bởi vì nó vô nghĩa cho nên mới làm cho người ta nghe xong là thấy vô cùng khó chịu. Hạ Tưởng khẽ nhíu mày. Vì cái gì mà thế giới này luôn luôn có những người thích làm phức tạp hóa những vấn đề đơn giản nhỉ? Rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường có thể làm cho người ta vui vẻ làm cho xong, lại cứ muốn nhiều lời thêm vào vài câu khó nghe vô nghĩa, làm cho người ta nghe xong rất mất hứng.
Chẳng lẽ có một số người trời sinh đã là người thích tạo ra rắc rối?
Hạ Tưởng không cần quay đầu lại cũng đã nghe được ra, chủ nhân của giọng nói chói tai phía sau chính là cô hàng xóm đã mâu thuẫn ầm ĩ với hắn trên xe ô tô.
Với pha ầm ĩ vừa rồi của cô ta thì ông già bảo vệ nửa ngủ nửa tỉnh cũng lập tức giật mình tỉnh dậy, cuống quýt đi ra khỏi phòng bảo vệ ngăn Hạ Tưởng lại:
– Cậu đến đăng ký đi. Sao không nói tiếng nào đã xông vào bên trong rồi hả? Ở đây là trụ sở huyện ủy, bên trong đều là các vị đầu não, cậu không thể trêu vào được đâu. Nhìn cậu tuổi còn trẻ tôi sẽ không mắng cậu. Lần sau chú ý nhé.
Hạ Tưởng cũng không làm khó một người bảo vệ, hơn nữa, xem bộ dáng của ông già thì không đến sáu mươi cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi, coi như là trưởng bối. Hắn cười cười gật đầu.
– Bác họ gì? Vừa rồi cháu thấy bác buồn ngủ cho nên mới ngại gọi bác. Với lại, cháu cũng không phải người ngoài, về sau sẽ đi làm ở trong này cho nên cũng không cần đăng ký.
Cô gái kia đứng bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Tưởng:
– Cậu đến đây đi làm ư? Cậu tên là gì? Cuối cùng là đến làm ở bộ phận nào?
Kỳ thật nếu chỉ nói đến đây rồi dừng là coi như câu hỏi bình thường được rồi. Không ngờ là cô nàng này tạm dừng một chút rồi lại nói thêm một câu nữa:
– Chỉ bằng vào hành động của cậu, ngồi trên xe mà không thèm để ý đến cảm nhận của người khác là tôi dám chắc bất kể là cậu công tác ở phòng ban nào cũng sẽ không được người ta chào đón đâu.
Hạ Tưởng trong lòng đã tức giận rồi. Vốn định giáp mặt độp lại một hai câu, nhưng nghĩ đến lúc ở trên ô tô cũng không ai nói gì với nhau cả, bây giờ lại tranh cãi nữa thì cũng chẳng khác gì cãi nhau, cho nên hắn bảo:
– Cô đừng nói nữa. Cô thật đúng là nói sai rồi. Tôi đã từng công tác ở một số địa phương, ở cùng với mọi người rất vui vẻ. Cho nên mời cô thu hồi lại sự độc đoán của mình, không cần đưa ra kết luận!
Khi nói chuyện, Hạ Tưởng đã điền xong tên họ và đơn vị trên sổ đăng ký khách đến mỏng toẹt ở cửa phòng bảo vệ. Ông già cầm lên vừa thấy lập tức mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói:
– Hạ, Phó chủ tịch huyện Hạ. Ngài chính là Phó chủ tịch huyện Hạ mới tới ư?
Cô gái vừa nghe nói Hạ Tưởng chính là người sắp tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch huyện thì cũng sững sờ tại chỗ, hơi hơi sợ run lên một lát, rồi cuối cùng vẫn chủ động vươn tay ra:
– Tôi đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện An, hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hạ đến công tác ở huyện An. Tôi là Mai Hiểu Lâm!
Phó Bí thư Mai ư? Mai Hiểu Lâm đều là thái tử đảng ở Bắc Kinh với Khâu Tự Phong ư? Hạ Tưởng cũng vô cùng kinh ngạc. Lẽ ra bằng vào thân phận của Mai Hiểu Lâm, đi đến một trấn nhỏ ở huyện An thì chắc hẳn là sẽ ngồi xe đặc biệt đi, làm sao lại một mình lên xe đò chứ? Phó bí thư chắc chắn là có xe riêng rồi. Chỉ có một Phó chủ tịch huyện xếp hạng cuối như hắn, bằng vào thực lực kinh tế của huyện An thì chưa chắc đã có thể có xe riêng.
Hạ Tưởng thấy đối phương khách khí thì hắn cũng khách sáo nói:
– Hóa ra là Phó bí thư Mai, thật đúng là khéo quá. Chuyện trên ô tô, tôi đặc biệt xin lỗi Phó bí thư Mai. Đúng là tôi đã vô tâm quá!
Không nói đến những điều khác, chỉ riêng chuyện Mai Hiểu Lâm một mình lẻ loi đi xe ô tô công cộng, bất kể là vì việc công hay việc tư cũng làm cho hắn có cái nhìn tôn trọng hơn. Ít nhất cô còn có tính cách hành động độc lập, làm bộ dạng cũng tốt, tính cách cũng tốt như thế, so với những người còn trẻ đã đắc chí chỉ thích tỏ vẻ hoành tráng thì còn tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù tính tình của cô có chút cổ quái, con người ai cũng đều có một điểm phức tạp riêng, nhưng ít nhất cách cô đi ra ngoài bằng xe công cộng cũng khiến Hạ Tưởng sinh ra hảo cảm.
Mai Hiểu Lâm cười nhạt, dùng giọng điệu thoải mái nói:
– Chuyện đã qua rồi, không nhắc tới cũng được. Phó chủ tịch huyện Hạ làm sao lại ngồi ô tô khách đến thế? Sao không gọi điện thoại trước, bên ủy ban huyện cho xe đón anh một chút có phải tốt không? Phó chủ tịch huyện đến nhậm chức mà lại ngồi xe công cộng, bủn xỉn quá mức.
Là thử hay là châm chọc? Hạ Tưởng cười thầm, cũng không có nghĩ nhiều, nói thực suy nghĩ trong lòng:
– Không có gì. Vốn là thành phố Yến cách huyện An cũng không xa. Tự mình đi xe công cộng thì hơn một giờ là tới. Nếu chờ xe đến đón, vừa phải chờ đợi mà lại vừa tạo ra sức ép. Rất là phiền toái. Với lại, Phó bí thư Mai chẳng phải đã là một tấm gương tốt đó sao? Tự mình đi xe đò ra ngoài mà.
Mai Hiểu Lâm hiển nhiên rất tự hào với hành động đi xe đò của mình, thấy Hạ Tưởng nói thế thì có chút tự đắc nở nụ cười:
– Thân là cán bộ lãnh đạo, nên làm gương tốt, đừng nên chỉ hô khẩu hiệu mà không thực hiện. Kinh tế huyện An còn chưa tốt, bình thường chúng ta ra ngoài làm việc, có thể đi xe đò thì cố gắng đi xe đò, chẳng những có thể tiết kiệm chi phí công tác, còn có thể thâm nhập trong dân chúng, hiểu được dân chúng thực sự cần gì.
Một câu nói ấy đã làm cho những định kiến của Hạ Tưởng về Mai Hiểu Lâm tiêu tan, lần đầu tiếp xúc đã không còn nhận định rằng cô và Khâu Tự Phong khống chế cục diện chính trị ở huyện An, tước quyền lực của Lý Đinh Sơn như thế nào. Ngoại trừ tính cách có chút ngạo mạn lại không phân rõ trái phải, thật ra tác phong của cô khá cụ thể, cũng có một tấm lòng vì dân. Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Mai Hiểu Lâm không cố ý ra vẻ.
Hạ Tưởng gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
– Tôi hoàn toàn tán thành lời này của Phó Bí thư Mai. Có khi nhu cầu đích thực của dân chúng ở cơ sở không truyền đến tai chúng ta. Chỉ có thực sự đi lẫn vào cùng họ mới có thể nghe được suy nghĩ của họ. Không ngờ rằng hôm nay tôi tới huyện An lại gặp Phó Bí thư Mai cải trang vi hành. Thật sự là may mắn!
Mai Hiểu Lâm bị Hạ Tưởng khen đến nỗi khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên. Cô cùng Hạ Tưởng vừa đi về hướng tòa nhà văn phòng, vừa nói chuyện:
– Chưa nói đến cải tranh vi hành, chính là có người kêu oan, nói là Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo mượn cớ mở rộng gieo trồng cây ăn quả mà ở giữa kiếm lời đút túi riêng, huyện ủy phái người điều tra lại nói là việc đó không có thực. Tôi không quá tin tưởng cho nên tự mình đi tìm hiểu.
– Kết quả thế nào?
Hạ Tưởng vừa nghe thấy thế thì cũng hứng thú. Bình thường cán bộ lãnh đạo bị dân chúng kiện cáo mười phần đều có vấn đề. Dân chúng khá thành thật, trừ phi gặp phải khốn cảnh đến không thể sống nổi, bình thường rất ít kiện cáo. Có thể nói, để cho người dân vu cáo cán bộ lãnh đạo thì trên cơ bản là không có. Chỉ cần là chọc cho dân phải khiếu nại thì như thế cán bộ lãnh đạo không thể nói là không có chuyện được, mà khả năng có thật ít nhất cũng phải chín mươi chín phần trăm.
– Kết quả tôi đến thăm mấy nhà làm nông, thật đúng là không có vấn đề đó. Có thể thật sự đúng là có đối thủ trả đũa, cố ý tung tin đồn.
Mai Hiểu Lâm bộ dạng trầm tư, lắc lắc đầu.
– Danh tiếng của Lệ Triều Sinh, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo luôn không tồi. Mấy năm nay, công tác của xã Đán Bảo cũng triển khai được khá tốt.
Còn đang nói chuyện thì hai người đã đi tới dưới lầu. Lúc này, từ trong tòa nhà có một người đi ra, thân hình cao lớn, mặt vuông vắn, không béo không gầy, hình thể bảo trì rất khá, vừa có vẻ cường tráng của vận động viên lại có cả sự nho nhã của thư sinh. Rất hiếm gặp cả hai loại phong cách này trên cùng một người, có thể nói là tướng mạo đường hoàng, làm cho người ta vừa nhìn thấy sẽ không tự chủ được mà thầm trầm trồ khen ngợi.
Mai Hiểu Lâm vừa nhìn thấy người này thì tiến về phía trước một bước, mỉm cười:
– Chủ tịch huyện Khâu, thật là khéo quá, vừa lúc để tôi giới thiệu một chút, Phó chủ tịch huyện mới đến nhậm chức, Hạ Tưởng. Phó chủ tịch huyện Hạ, vị này chính là Chủ tịch huyện Khâu.
Trên mặt Khâu Tự Phong hiện lên một tia kinh ngạc, hơi ngẩn ra, lại lập tức lộ ra nụ cười khoan hậu:
– Hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hạ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |