Nhưng nếu như để hắn ở huyện An để kiếm thêm kinh nghiệm thành tích cho lý lịch thì hiển nhiên cũng không phải là tính cách của hắn. Hắn vẫn chưa tới cái tuổi phải gom góp lý lịch như thế. Hắn đang ở tuổi đang lớn, đang muốn vươn mạnh tay chân, phải tranh thủ ưu thế của mình để có cống hiến gì xứng đáng với nhân dân huyện An chứ. Làm sao có thể tình nguyện sống được chăng hay chớ hàng ngày được.
– Các thường vụ huyện ủy của huyện An có lai lịch thế nào?
Hạ Tưởng đoán rằng Lý Đinh Sơn có vết xe đổ ở huyện Bá, sau khi đến huyện An, chắc chắn việc đầu tiên phải làm chính là thăm dò hậu trường và bối cảnh của hơn mười vị thường ủy của huyện An.
Lý Đinh Sơn nở một nụ cười hàm súc:
– Tiểu Hạ, trí tuệ chính trị chín chắn không ít.
Ông cầm một trang giấy lên đưa cho Hạ Tưởng:
– Ở đây là một số tin tức mà tôi nắm rõ. Cậu xem đi rồi biết. Xem xong rồi nhớ hủy đi.
Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng tĩnh tâm lại để xem bản danh sách mà Lý Đinh Sơn cho hắn.
Huyện An tổng cộng có mười ủy viên thường vụ. Ba người Lý Đinh Sơn, Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm thì đương nhiên không cần phải nói. Những người còn lại theo thứ tự lần lượt là Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại, Bí thư đảng ủy công an Bình Cát, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật Nghê Chính Phương, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi Nữ, Trưởng ban Tuyên truyền Lạc Văn Tài, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Khổng Kiếm, Chánh văn phòng huyện ủy Thái Nghị, Phó chủ tịch huyện Cường Giang Hải, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo là Lệ Triều Sinh và Bí thư Đảng ủy xã Tam Thạch là Đoan Đại Khả.
Trên giấy, mấy cái tên Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm, Thái Nghị, Cường Giang Hải và Lạc Văn Tài đều được Lý Đinh Sơn dùng bút mực đỏ khoanh lại thành một nhóm. Hiển nhiên, năm người này là một phe. Bình Cát, Nghê Chính Phương, Khổng Kiếm được khoanh lại bằng nét bút mực xanh, có thể thấy được rằng ba người bọn họ là nhóm hòa bình ở giữa. Tên của Lệ Triều Sinh và Đoạn Đại Khải thì được bút đen tô đậm lên, đoán chừng là hai Bí thư Đảng ủy xã này đi lại khá gần gũi với nhau.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Vinh Chi và Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại, tên hai người này đều không có gì đặc biệt cả, phía sau lại đánh hai số thật to, xem ra Lý Đinh Sơn cũng không xem trọng gì lập trường của bọn họ. Hạ Tưởng xem một lúc rồi lấy bật lửa ra, đốt tờ giấy đi. Chỉ là một sự phân chia đơn giản, không đủ để nói lên vấn đề, nhưng ít ra cũng khiến cho lòng người hiểu rõ. Để làm được bản danh sách này, Lý Đinh Sơn cũng đã mất không ít công.
Đương nhiên mối quan hệ giao tế giữa con người với nhau là rất phức tạp, không thể chỉ đơn giản vạch vài cái là có thể phân chia được rành mạch. Hạ Tưởng thầm cười cười, có hậu trường mới chỉ là một khía cạnh thôi, còn thủ đoạn chính trị cao hay thấp mới là vô cùng mấu chốt. Bởi vì không có khả năng mọi chuyện đều bày rõ hết ra trên bề mặt. Chẳng ai là trẻ con cả, quan điểm chính trị bất đồng, cách thức chấp chính cũng không giống nhau, lại còn tính cách khác biệt nữa. Chỉ cần chỗ nào có người thì chỗ đó còn có sự mâu thuẫn.
Có đất quan trường thì còn có sự tranh đấu.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng hiểu được, so với Lưu Thế Hiên thì Khâu Tự Phong thân là thái tử đảng sẽ không thiếu tiền. Y đã không thiếu tiền thì sẽ không thể tìm ra nhược điểm của y ở các vấn đề về kinh tế được.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng không biết rằng thủ đoạn chính trị của Khâu Tự Phong, có phải là trong sự cao minh thì còn có một chút nằm ngoài dự đoán của mọi người hay không.
Buổi chiều Hạ Tưởng nhận được thông báo, muốn hắn tham gia Hội nghị công tác của chính quyền.
Phòng họp ở ngay đầu tầng ba, lúc Hạ Tưởng cầm sổ đi đến thì bên trong phòng họp đã có một người rồi. Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, để kiểu đầu tóc húi cua hiếm thấy, mặt rất tròn, rất lớn, hơi béo, ngồi một chỗ mà rất có cảm giác uy vũ.
Thấy Hạ Tưởng tiến vào, y đứng lên, cười, khuôn mặt béo phị lập tức làm cho người ta có cảm giác vô cùng hòa ái.
– Cậu chắc chắn là Phó chủ tịch huyện Hạ mới tới hả? Tôi là Thịnh Đại, về sau chúng ta là đồng nghiệp rồi. Ngồi cạnh tôi đi.
Thịnh Đại thật ra bộ dạng lại khá thân thiện, Hạ Tưởng cũng nhiệt tình bắt tay y:
– Tôi mới tới huyện An, xin Phó chủ tịch huyện Thịnh giúp đỡ nhiều hơn.
Thịnh Đại khoát tay, giọng điệu không sao cả, nói:
– Huyện An không lớn, chẳng cần đến ba ngày là cậu sẽ quen thuộc tình hình hết thôi. Phó chủ tịch huyện Hạ được phân công quản lý văn hóa giáo dục và môi trường đúng không? Vậy thì rất dễ phát triển công tác. Văn hóa giáo dục và môi trường của huyện An có chút lạc hậu, không có việc gì lớn cả, khá là rảnh rỗi nhẹ nhàng đấy.
Ở quan trường, công tác càng nhẹ nhàng thì càng có vẻ rời xa trung tâm quyền lực. Lời nói của Thịnh Đại là châm chọc hay là có ám chỉ khác? Hạ Tưởng nhìn khuôn mặt béo múp của y như có vẻ chân thành, nói chuyện lại có hàm nghĩa khác thì không khỏi thêm phần cảnh giác hơn.
Tiếp đó lại có bốn vị Phó chủ tịch huyện nữa tới. Ngoại trừ thường ủy Phó chủ tịch huyện Cường Giang Hải là có thái độ bình thường, còn ba người khác thì ở ngoài mặt xem như khách sáo, lại còn khen Hạ Tưởng vài câu kiểu như tuổi trẻ tài cao. Khâu Tự Phong là người cuối cùng đi vào phòng họp. Y vừa tiến vào, cũng không khách sáo ngồi xuống luôn, và đầu tiên là giơ tay ra chỉ vào Hạ Tưởng:
– Trước khi vào họp, chúng ta cùng hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hạ đến công tác ở huyện An đã!
Khâu Tự Phong dẫn đầu vỗ tay, mấy vị Phó chủ tịch huyện khác vỗ tay coi như là sôi nổi nhiệt tình.
Hạ Tưởng đứng lên, mặt mỉm cười, đều cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ.
– Vì vấn đề thời gian chúng ta có ít cho nên sẽ không thể tổ chức liên hoan chào mừng Phó chủ tịch huyện Hạ được. Bây giờ vào họp thôi.
Khâu Tự Phong vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt đảo qua trên người mỗi người, chính là biểu hiện ra sự uy nghiêm của một Chủ tịch huyện. Bỗng nhiên, y vỗ bàn đánh “bốp” một tiếng.
– Các đồng chí, tình hình rất nghiêm trọng. Triển vọng kinh tế huyện An không hề lạc quan! Trong quá trình cạnh tranh một số dự án đầu tư với bên huyện Cảnh, năng lực của một số cán bộ lãnh đạo cá biệt của chúng ta có hạn, làm việc bất lợi khiến cho cuối cùng tài chính lại chảy về phía huyện Cảnh hết. Nếu như hơn bốn mươi ngàn tiền đầu tư mà đưa tới được Khu du lịch Tam Thạch của huyện An chúng ta thì Khu du lịch Tam Thạch lập tức sẽ được nâng lên một tầm cao mới, có thể tiếp tục khai thác được phong cảnh nhiều hơn. Đáng tiếc chính là tài chính lại rót vào Khu du lịch Tam Thủy của huyện Cảnh. Và một khi Khu du lịch Tam Thủy của huyện Cảnh nhận được một khoản tài chính lớn như thế thì sẽ càng toàn diện hơn chúng ta. Vốn dĩ Khu du lịch Tam Thạch của chúng ta và Khu du lịch Tam Thủy đang là quan hệ cạnh tranh, giờ thì tốt rồi, tài chính chảy về phía đối thủ cạnh tranh, các vị nói xem hậu quả nghiêm trọng đến mức nào? Tôi nghĩ là chẳng bao lâu sau thì du khách đến Khu du lịch Tam Thạch sẽ giảm đi một nửa.
Người được gọi là lãnh đạo cá biệt hiển nhiên là Phó chủ tịch huyện Dương, người được phân công quản lý về du lịch.
Phó Chủ tịch huyện Dương bị Khâu Tự Phong điểm đích danh phê bình thì cúi đầu, không nói một lời. Ông cũng sắp đến tuổi về vườn, mái đầu cũng hoa râm rồi.
Thịnh Đại nói:
– Chủ tịch huyện Khâu, phải nói là việc kêu gọi đầu tư thất bại không thể đổ tất cả là tại vấn đề của một mình Phó chủ tịch huyện Dương được. Do ban bệ chính quyền chúng ta đã có sai lầm về mặt quyết sách, bản thân tôi làm thường vụ Phó chủ tịch huyện mà cũng quá lạc quan cho nên phán đoán tình thế sai lầm, không có ủng hộ lớn nhất về mặt chính sách ưu đãi.
Khâu Tự Phong lạnh lùng cắt ngang lời nói của Thịnh Đại:
– Lão Thịnh không cần nhiều lời. Trách nhiệm của ai thì chính là trách nhiệm thuộc về người đó. Hiện giờ vấn đề trọng yếu nhất đối với chính quyền chúng ta là ba điểm: ý nghĩ công tác, đoàn đội và sức chấp hành. Nói cách khác, điều đầu tiên chính là phương hướng nhìn xa, hoạch định chiến lược; điểm thứ hai là tham gia đoàn đội, xây dựng đội ngũ; điều thứ ba là đấu tranh nghiêm khắc, ác liệt. Chính là nếu người đã mang trách nhiệm, ý thức công tác đã xác nhận rõ ràng, tinh thần đoàn đội cũng có mà lại thất bại thì chứng tỏ là thất bại ở khâu sức chấp hành không đủ rồi. Sức chấp hành không đủ thì nguyên nhân là vì cái gì? Chính là vấn đề năng lực của một người.
Lời nói của Khâu Tự Phong đủ nặng nề, Phó chủ tịch huyện Dương không hề nói một lời, thân mình có chút run rẩy.
Hạ Tưởng mới đến, mặc dù không biết chân tướng sự việc, nhưng cũng nghe ra được bảy tám phần. Hắn nghĩ thầm rằng nếu như Khâu Tự Phong thật sự là đứng ở góc độ công tác mà phê bình Phó chủ tịch huyện Dương thì tuy lời nói nặng cũng không phải là chỉ trích quá nặng. Nhưng nếu như trong đó có tình cảm cá nhân, là bởi vì bất hòa với Phó chủ tịch huyện Dương mà mượn cơ hội chèn ép thì như thế có thể thấy được nhân phẩm của Khâu Tự Phong là như thế nào.
Nhưng thật ra, thái độ của Thịnh Đại lại ra ngoài dự liệu của hắn. Hiện giờ những cán bộ lãnh đạo có gan dám đứng ra gánh vác trách nhiệm của chính mình cũng rất ít, còn có gan đứng ra gánh vác một phần trách nhiệm của người khác thì lại càng ít hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |