Núi Tây Thủy cách khu biệt thự Tây Sơn một đoạn dài, ở phía Tây Nam thành phố Yến, khu biệt thự Tây Sơn là ở phía Tây Bắc. Đối với núi Tây Thủy thì Hạ Tưởng nhớ cực kỳ rõ ràng, bởi vì đời sau núi Tây Thủy cũng kiến tạo thành một khu dân cư cực kỳ xa hoa, xa xa nhìn lại giống như một khu toàn căn phòng màu trắng, rất đồ sộ. Tuy nhiên, khu này cũng không phải là biệt thự cấp cho người sống mà là âm trạch dành cho người chết, một khu nghĩa địa cực kỳ xa hoa. Nghe nói giá cả rất xa xỉ, một chỗ tốt ở khu này cũng mất khoảng hơn trăm ngàn tệ có mấy mét vuông cho một mộ, tính ra một mét vuông khoảng 30 đến 40 ngàn tệ, giá cả so với giá nhà ở Bắc Kinh thì cũng không hề thua kém.
Không nghĩ tới, kiếp này vì nguyên nhân thật ngẫu nhiên, không ngờ lại được Bất động sản của Cao Kiến Viễn nhìn trúng, lại đầu tư thành khu biệt thự dành cho người sống. Hạ Tưởng cảm thấy không biết là nên khóc hay cười. Cuộc đời đúng là khó lường, bởi vì xuất hiện biến cố không ngờ nên núi Tây Thủy xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ âm trạch biến thành tòa nhà cho người sống.
Đời sau thì các âm trạch vùng núi Tây Thủy kinh doanh rất thịnh vượng, cũng không biết sau khi bị Cao Kiến Viễn khai phá thành biệt thự xong thì có thể bán được giá đặc biệt không?
– Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ giúp chúng tôi làm hai chuyện. Thứ nhất là thiết kế ra ý tưởng, đương nhiên là tiền trà nước là không thể thiếu, bạn bè là bạn bè, kinh doanh là kinh doanh. Thứ hai là tỉnh đang phải tổ chức một cuộc gặp gỡ của các nhân sỹ trong giới doanh nhân, người tham gia đều là những nhân vật có ảnh hưởng trong giới thương gia của tỉnh, cũng là đối tượng có thực lực nhất để mua giữ khu biệt thự này. Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ tham gia, đến buổi gặp gỡ này có thể thay chúng tôi quảng bá một chút về khu biệt thự Tây Thủy. Đương nhiên các ưu đãi cũng có, bởi vì đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, ngài đi làm quen với một vài nhà đầu tư, cũng không chừng với tài cán của ngài có thể kéo không ít nhà đầu tư tới huyện An, có thể từ đó mà thu được một khoản tiền đầu tư rất lớn.
Trong lòng Hạ Tưởng khẽ động, tâm động không phải là có thể hay không thể kéo nhà đầu tư đến, mà là đối với việc tụ hội của các nhân sỹ trong giới thương gia cảm thấy hứng thú:
– Chắc cuộc gặp gỡ này do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức chứ? Người khởi xướng chắc là Phó Chủ tịch tỉnh Phạm?
– Không sai, còn có mấy người Phó Chủ tịch tỉnh khác tham gia, trong đó có Phó Chủ tịch tỉnh Thẩm.
Nghiêm Tiểu Thì cũng giống như Tào Thù Lê, thích vặn các ngón tay vào nhau, so sánh với Tào Thù Lê thì cô có vẻ thiếu chút đáng yêu hơn bởi vẻ mặt chuyên chú, thiếu đi một chút sự dịu dàng.
– À, đúng rồi, còn có Phó Chủ tịch tỉnh Mã.
Mắt Hạ Tưởng sáng rực lên, cơ hội tới, trong buổi tụ hội như vậy là cơ hội không thể tốt hơn, có thể tổ chức một cuộc gặp mặt không chính thức cho Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt nhau. Nghe được cái tin tốt lành này thì đúng là hôm nay phục vụ Nghiêm Tiểu Thì chạy tới chạy lui thì cuối cùng cũng không uổng phí.
– Nếu là giúp Kiến Viễn thì việc tôi ra mặt không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên tôi cũng có một điều kiện là tôi muốn dẫn theo một người bạn, để anh ta mượn cơ hội kết giao với một ít nhân sỹ trong giới thương gia, có lẽ đối với việc kinh doanh của anh ta về sau sẽ có lợi.
Hạ Tưởng biết lúc này hắn có nói ra yêu cầu gì thì Cao Kiến Viễn sẽ tận sức làm thỏa mãn hắn. Bởi vì cho tới nay hắn chưa từng từ chối Cao Kiến Viễn điều gì cả, cũng chưa từng yêu cầu hồi đáp cái gì.
Nghiêm Tiểu Thì hơi nhíu lông mày.
– Hiện tại thì với những người tham gia cuộc gặp gỡ này sẽ do các cán bộ chuyên trách kiểm tra tư cách một cách nghiêm khắc, bình thường đều là do Hội nghị hiệp thương chính trị và Hội doanh nhân đề cử danh sách, thông qua Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh thẩm tra xét duyệt rồi mới thông báo cho mọi người.
Cô cố ý dừng lại một chút, thấy vẻ mặt của Hạ Tưởng không đổi sắc, liền không cố ý ra vẻ đắn đo nữa, vội nói:
– Nếu Phó Chủ tịch huyện Hạ đề nghị như vậy, dù cho khó khăn đến đâu cũng phải vượt qua. Khi trở về tôi sẽ nói với Phạm Tranh một tiếng, giao cho y đi làm. Ngài nhớ phải đem tên tuổi của người bạn và các tư liệu của anh ta kể lại tỉ mỉ cho tôi.
Hạ Tưởng mỉm cười, nếu Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy không được, lại còn cố ý nâng cao độ khó của việc này lên thì càng biểu hiện sự thành tâm của cô. Rất khôn khéo đối với việc hắn đề xuất thì cô lại ra vẻ lùi lại một bước, rất tốt, cô đúng là rất thông minh mà dừng đúng lúc.
Về phần giúp Cao Kiến Viễn đẩy mạnh việc tiêu thụ khu biệt thự thì Hạ Tưởng cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, trong quá trình hàn huyên trong buổi tụ hội này thì cũng tranh thủ lựa chọn một số cơ hội thích hợp để đề cập đến vùng đất của núi Tây Thủy này có phong thủy tốt đến thế nào là được. Trong cuộc gặp gỡ các thương nhân thế này, vốn tất cả đều là người làm ăn, nói chuyện kinh doanh cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Còn vấn đề về thiết kế thì Hạ Tưởng uyển chuyển thoái thác, còn Nghiêm Tiểu Thì cũng không tiếp tục miễn cưỡng.
Nếu tất cả đã đàm phán xong xuôi, Hạ Tưởng liền nói lời từ biệt để đi về. Nghiêm Tiểu Thì do dự một chút, rồi có vẻ có chút ngượng ngùng nói:
– Đêm vẫn còn dài cơ mà, sắc trời vẫn còn sớm, Phó Chủ tịch huyện Hạ cũng không thể tiếp tôi thêm một chốc nữa sao?
Lại sợ Hạ Tưởng hiểu lầm, cô vội vàng giải thích:
– Lối sống ở phương Nam nuôi dưỡng tôi thành thói quen, đến buổi tối không đến 12 giờ thì tôi khó ngủ được. Sau khi đi đến phương Bắc này, tôi vẫn chưa thích ứng với việc lên giường đi ngủ sớm.
Người ở phương Nam thì cuộc sống về đêm rất phong phú, nguyên nhân chính là bởi vì thời tiết khá nóng nên không thể ngủ sớm được, nên đến buổi tối mọi người rất rộn ràng. Điều này cũng có thể lý giải được vẻ không an tâm của Nghiêm Tiểu Thì.
– Tổng giám đốc Nghiêm ở xa tới làm khách, vậy buổi tối nay tôi sẽ phục vụ cô đi xem cảnh đẹp buổi đêm ở thị trấn này vậy.
Nghiêm Tiểu Thì nghe vậy liền nói:
– Vậy làm phiền ngài xuống dưới lầu chờ tôi một chút, tôi đổi bộ quần áo rồi xuống liền. Chúng ta sẽ tùy tiện đi ra ngoài một chút.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Tiểu Thì thay đổi thành một bộ trang phục đơn giản. Khi mặc váy thì Nghiêm Tiểu Thì tinh xảo như một bức tranh, bây giờ thì cô bỏ hết trang điểm, thay đổi giống như khi ở nhà lại có vẻ giống như một người bình thường, nhất là đôi mắt, dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, cặp mắt của cô đầy vẻ dịu dàng như làn nước, hơn nữa làn da của cô cực kỳ nhẵn nhụi, rất tươi ngon mọng nước, cả người như tỏa ra một loại cảm giác như đang ở trong giấc mộng vậy.
Phụ nữ đều là do nước cấu tạo nên, lời này được thể hiện trọn vẹn trên người của Nghiêm Tiểu Thì.
Nhà khách huyện ủy huyện An không rộng bằng, cũng không phủ đầy một màu xanh như nhà khách huyện Bá. Tuy nhiên tâm tư của hai người thì cũng không ở trong việc ngắm cảnh, vừa đi tản bộ, vừa nói chuyện phiếm với nhau. Lúc này mặt trời xế bóng về phía Tây, xung quanh trở nên yên lặng, có thể mơ hồ nghe được tiếng gà kêu chó sủa từ xa xa, thậm chí còn nhìn thấy luồng khói bếp lượn lờ phía chân trời.
Nghiêm Tiểu Thì liền cảm thán nói:
– Tôi trước đây sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ của Giang Nam, sau khi lớn lên học ở trường ở đó, cuối cùng lại công tác tại phương Bắc này. Rất lâu rồi tôi không quay về thị trấn nhỏ đó nữa, thời gian bôn ba càng lâu thì càng thêm hoài niệm thời gian nhàn nhã khi ở thị trấn đó. Hơn nữa, vào mỗi giờ cơm như thế này, khói bếp trong thị trấn nổi lên bốn phía, mọi chốn mọi nơi đều vang lên tiếng gọi con nhỏ trở về nhà ăn cơm, nghĩ đến đây lại càng làm cho lòng tôi thêm đắm đuối.
Thanh âm của cô uyển chuyển như trong giấc mộng, hai mắt như áng mây tạo nên một ý cảnh làm cho người ta phải mê muội. Hạ Tưởng cũng không tránh khỏi cảm thán, Nghiêm Tiểu Thì đối nhân xử thế như thế nào thì hắn cũng không tiện đánh giá, nhưng cô cũng có một cảm xúc thật chân tình, cũng có một loại tình cảm như những cô gái bình thường khác, hoài niệm về quê hương. Lúc này, Nghiêm Tiểu Thì trước mặt hắn như đã cởi ra khỏi quần sáng với thân phận là em họ của Phạm Tranh và người phát ngôn của Cao Kiến Viễn, trở nên rất chân thật.
– Cô một mình ở tại thành phố Yến? Người nhà không ở đây à?
Trong lúc Nghiêm Tiểu Thì còn đang sự cảm thán thì Hạ Tưởng cũng nổi lên một suy nghĩ, hắn liền tùy ý hỏi về gia cảnh của cô.
– Cha mẹ tôi còn ở phía Nam, cha mẹ tôi tuổi lớn rồi, không thích ứng được khí hậu và đồ ăn ở phương Bắc nên không tới đây. Thật ra tôi cũng không nghĩ là tới phương Bắc này, là do Phạm Tranh nhờ vả tôi lại đây để giúp đỡ anh ấy. Cha mẹ tôi cũng hiểu được rằng với quan hệ của bác tôi là Phó Chủ tịch tỉnh thì chắc chắn có thể giúp đỡ tôi phát triển ở tại tỉnh Yến này, vì thế bọn họ rất kiên trì thuyết phục tôi lại đây.
Ánh sáng vàng buổi chiều tà chiếu vào khuôn mặt của Nghiêm Tiểu Thì, thậm chí những sợi lông tơ cũng có thể dễ dàng nhìn ra được, bên cạnh đó lại càng nổi bật làn da vô cùng mịn màng của cô. Đây là cô gái có làn da đẹp nhất trong số những người con gái mà Hạ Tưởng biết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |