Hạ Tưởng hơi cảm thấy tò mò.
– Cha mẹ tôi đều là giáo viên, bọn họ thích cuộc sống an nhàn bình lặng, vì thế nên bọn họ mặc dù có ông anh làm quan to đến đâu thì bọn họ cũng không tìm đến.
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười, trong nụ cười đầy hương vị hấp dẫn người khác.
– Tôi còn tưởng rằng ngài không hay để ý đến việc khác, hóa ra cũng có thời điểm trở nên rất tò mò. Có phải ngài còn đang muốn hỏi tôi đã có bạn trai hay chưa không?
Hạ Tưởng mỉm cười:
– So với việc đó thì tôi lại càng quan tâm đến gia đình của cô hơn, đối với việc cá nhân của cô thì hứng thú của tôi không nhiều. Hơn nữa, đối với tình cảnh trước mắt của cô mà nói, sự nghiệp và địa vị xã hội như vậy thì việc có bạn trai là chuyện rất không đáng tin.
– Ngài nói thật đúng.
Tấm lòng của Nghiêm Tiểu Thì như mở ra, mỉm cười, cô đi tới một cái ghế dài trước mặt, xoay người ngồi xuống rồi ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cô, tiếp tục nói:
– Hồi tôi học ở đại học thì có một bạn trai, là người phương Nam. Lại nói tiếp thật buồn cười, lúc ấy không hề ít các chàng thanh niên phương Bắc theo đuổi tôi nhưng tôi đều cố chấp cho rằng đàn ông phương Bắc không tốt. Đầu tiên là thói quen trong cuộc sống quá sức khác biệt, tiếp theo là không cẩn thận và chu đáo như đàn ông phương Nam, vì thế nên loại trừ hết toàn bộ các chàng thanh niên phương Bắc. Kết quả đáng xấu hổ, tự mình tuyển chọn trong vạn thanh niên phía Nam được một người thì lại phát hiện ra khuyết điểm của anh ta rất nhiều, ví dụ như ích kỷ quá mức, không vị tha, lại khôn khéo quá, rất keo kiệt…
Thời điểm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện thì ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, cô không vặn hai tay vào với nhau nữa. Sau khi liệt kê hết các khuyết điểm của người bạn trai trước của cô ra, lại tự mỉm cười giễu cợt mình.
– Sau khi tôi đi đến phương Bắc, lúc đó mới phát hiện nhận thức trước kia của mình quá sức nông cạn. Đàn ông phương Nam quá cẩn thận nên đến mức keo kiệt, lề mề nên không đủ hào phóng. Đàn ông phương Nam quá mức khôn khéo nên luôn phải suy tính, so đo mọi chuyện để rõ ràng ra. Ngược lại đàn ông phương Bắc thì lại có rất nhiều ưu điểm mà trước kia tôi không phát hiện ra được, ví dụ như có thể kiên nhẫn mà không mất sự cẩn thận, trong vẻ hào phóng để lộ ra sự sảng khoái, cho dù là tức giận hay keo kiệt cũng thể hiện luôn ra ngoài, làm cho người ta cảm nhận được con người thực của họ.
Hạ Tưởng liền cười:
– Không phải đâu, mà sao cách nhìn nhận của cô lại biến hóa lớn như vậy? Có phải ước đoán quá chủ quan hay không? Mà tại sao lại phân biệt Nam hay Bắc, người tốt thì chẳng kể Nam Bắc gì cả.
– Nói là nói như vậy. Có lẽ là tôi chưa gặp được người đàn ông phương Nam tốt nhất mà lại gặp người đàn ông tốt nhất phương Bắc. Có khi ngẫm lại, tôi đúng thật là khá hâm mộ Liên Nhược Hạm, cô ta tùy tâm tùy ý, dám yêu dám hận, tính cách như vậy thì các cô gái phương Nam chúng tôi rất khó làm được.
Nghiêm Tiểu Thì nói xong rồi đứng lên.
– Tốt rồi, cảm ơn Phó Chủ tịch huyện Hạ kiên nhẫn nghe tôi nói nhiều như vậy. Ngài là một người nghe đủ tư cách, cũng như trong mắt tôi ngài là người đàn ông tốt nhất phương Bắc.
Hạ Tưởng mặc dù da mặt rất dày nhưng cũng chịu không nổi sự khen ngợi của Nghiêm Tiểu Thì, liền có vẻ hơi ngượng ngùng nói:
– Để tôi mời cô ăn một bữa cơm, cô không đến mức chụp cho tôi một cái mũ to như vậy chứ? Người đàn ông tốt nhất phương Bắc, danh hiệu này rất dọa người, nếu truyền ra ngoài thì tôi sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ đàn ông phương Bắc, cuộc sống tôi ở phương Bắc lúc này không thể yên ổn được.
Nghiêm Tiểu Thì nở nụ cười rất vui vẻ:
– Vậy anh có thể chạy trốn tới phương Nam, nếu muốn đi tới nơi nào thì tôi sẽ cùng đi với anh.
Câu nói này thể hiện nội dung quá mức trắng trợn, Hạ Tưởng không đáp trả câu nói của cô, lại nhìn trời nhìn đất rồi nói:
– Đến giờ ăn tối rồi, ăn cái gì đây. Tôi mời cô ăn tối, như thế cũng tốt, để ngăn chặn sự truyền bá của cô vậy.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-2-full/
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Tiểu Thì liền quay trở về thành phố Yến. Sau khi tiễn bước cô trở về, Hạ Tưởng cũng không có tâm tư và thời gian để quay về thành phố Yến, liền gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Húc Quang, nói ra một số tin tức. Phùng Húc Quang khá cao hứng nói:
– Đây là chuyện tốt, mặc kệ là có thể nhận được người thân hay không thì ít nhất cũng có thể kết bạn được với một số người trong giới doanh nhân của tỉnh Yến. Như vậy tôi cũng có thể được xếp hạng vào trong danh sách những người nổi tiếng rồi, rất may là có cậu. Ông em Hạ, không nhiều lời cảm tạ, khi quay về tôi sẽ mời ông em đi ăn lẩu băng chuyền.
Hạ Tưởng lại cười mắng y mấy câu, sau đó lại gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Thì, đầu tiên là ân cần thăm hỏi một vài câu, sau đó lại đem các tư liệu của Phùng Húc Quang nói ra. Nghiêm Tiểu Thì nói làm Hạ Tưởng rất yên tâm, cô khẳng định là có thể làm tốt chuyện này, cuối cùng lại cường điệu nói:
– Tuy nhiên Phó Chủ tịch huyện Hạ có thời gian thì quay về thành phố Yến thì phải nhớ tìm tôi để nói chuyện phiếm. Ngày hôm qua tôi và anh nói chuyện, tán gẫu một lúc như vậy làm tôi thấy rất vui vẻ.
Buổi chiều Hạ Tưởng liền đi tìm Phương Cách lái xe cho hắn và Lý Đinh Sơn cùng nhau đi một vòng xung quanh thị trấn. Hiển nhiên Lý Đinh Sơn không hứng thú mấy đối với việc du ngoạn sơn thủy, từ thái độ có thể thấy đang có rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng nghĩ là vấn đề của Sử Khiết với ông ta lại phức tạp nên cũng không mở miệng khuyên. Có một số việc chỉ dựa vào mình tự giải quyết, người ngoài dù sao cũng là người ngoài, không thể giải được.
Buổi tối, thời điểm ăn cơm cùng nhau, Lý Đinh Sơn nói ra lo lắng của ông ta:
– Phó Bí thư Mai mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới, đang cùng với Phó Chủ tịch huyện Cường đi đến khảo sát thực địa tại vùng núi khoáng thạch. Vốn tôi tưởng rằng Chủ tịch huyện Khâu không có nhiều hứng thú đối với việc khai thác mỏ, không ngờ tới là y thể hiện thái độ ủng hộ một cách mạnh mẽ, nếu vậy sự tình này trở nên không dễ làm rồi. Nếu trên hội nghị thường vụ thảo luận, có sự liên kết của Phó Bí thư Mai và Chủ tịch huyện Khâu thì khả năng thông qua rất lớn. Một phiếu phủ quyết của tôi có khả năng không được mọi người để ý lắm. Nhưng bản thân tôi cho rằng, việc khai thác mỏ thì vốn đầu tư lớn mà hiệu quả lại chậm, hơn nữa chưa chắc đã sinh lời. Nếu điều hành không tốt thì việc này đúng là hao tiền tốn của.
Hóa ra Lý Đinh Sơn lo lắng chính là chuyện này, Hạ Tưởng liền nói ra cái nhìn của chính mình:
– Bí thư Lý cũng sẽ không ở huyện An lâu lắm, nếu muốn viết được một chiến tích mạnh mẽ trong lý lịch thì nên mạnh mẽ ủng hộ công tác du lịch. Tôi dám cam đoan, trong vòng nửa năm tới thì du lịch huyện An sẽ đi nhanh về phía trước, sẽ ở một bậc thang mới. Nếu Chủ tịch huyện Khâu và Phó Bí thư Mai đều ưu thích khai thác mỏ thì chỉ gây sức ép cho bọn họ thôi, vừa đủ để bọn họ không đủ tinh lực để chú ý đến ngành du lịch, lúc đó ngài cực kỳ thoải mái lấy đi chiến tích này, sau đó đến chỗ khác thăng chức là được.
Sắc mặt của Lý Đinh Sơn trầm xuống:
– Tiểu Hạ, suy nghĩ của cậu như vậy là sai lầm. Tôi ở huyện An này một năm cũng tốt, mà nửa năm cũng vậy, không chỉ muốn chiến tích không mà chủ yếu là mang đến lợi ích thiết thực cho dân chúng. Nếu làm ra các công trình chỉ để thể hiện bộ mặt, thể hiện chiến tích mà không đưa lại một chút lợi ích nào cho dân chúng thì tôi cũng không làm. Đúng là bởi vì ý tưởng khai thác mỏ của Chủ tịch huyện Khâu không thực tế, chẳng những không làm cho kinh tế của huyện An bay lên mà còn có khả năng làm suy sụp nên kinh tế của huyện nên tôi mới lo lắng ngăn cản bọn họ. Cái đó và việc đấu tranh chính trị không có quan hệ với nhau, là quan điểm đường lối xung đột.
Lời vừa nói của Hạ Tưởng thì cũng không phải là lời thật tâm, mà hắn nghĩ là muốn thử Lý Đinh Sơn một chút, xem thử ông ta còn bao nhiêu hùng tâm tráng chí, còn có bao nhiêu quyết tâm muốn tạo phúc cho một phương. Câu trả lời của Lý Đinh Sơn làm hắn cực kỳ vừa lòng, sự ủng hộ với Lý Đinh Sơn càng trở nên kiên định. Hắn nói:
– Bí thư Lý đừng nóng giận, các sự tình trong chính trị cho tới bây giờ thì đều có thể bất ngờ thay đổi, ai cũng không dám chứng minh là trời không phát sinh chuyện gì. Nếu ngăn cản không được thì chúng ta sẽ phát triển mạnh làng du lịch của chúng ta, ngành du lịch càng hưng thịnh lại càng thể hiện ra chúng ta có quyết sách chính xác.
Vẻ mặt của Lý Đinh Sơn ngưng trọng.
– Tiểu Hạ, lần đầu tiên tôi trịnh trọng đề tỉnh cậu, về sau không kể cậu làm quan to đến đâu, quyền lực chói mắt đến đâu thì cũng phải nhớ kỹ một điều, khi trước mặt có hai lựa chọn là chiến tích và tạo phúc cho nhân dân, thì nhất định phải lựa chọn tạo phúc cho dân chúng. Nếu không thể tạo phúc cho nhân dân, không thể để dân chúng nhận được lợi ích thiết thực của bọn họ thì chiến tích của chúng ta sẽ không còn là chiến tích, mà chỉ là tô son điểm phấn trên mặt mình mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |