– Ăn cơm là ăn cơm thôi, tôi cũng không có ý tưởng gì khác cả. Có điều khi tôi gọi điện thoại thì lại nghe Phó bí thư Mai nói là có chuyện muốn tìm tôi. Thế chúng ta cứ vừa ăn vừa nói chuyện nhé?
Hai người gọi một ít đồ ăn thông thường như cánh gà nướng, lạc củ với đậu tương, cũng gọi thêm không ít thịt. Mai Hiểu Lâm lại còn nhấn mạnh dặn dò chủ quán là phải thêm vào mấy cái chân gà thật là cay. Hạ Tưởng nghe xong kinh ngạc hỏi:
– Phó bí thư Mai, nghe nói là cô là người Bắc Kinh, không ngờ là lại có thể ăn cay như thế.
Mai Hiểu Lâm cười cười đáp:
– Hồi trước tôi có đi cùng ba tôi đến miền Nam ở một thời gian. Đầu tiên là tò mò và giả vờ là mình can đảm, sau rồi ăn mãi thành quen, bây giờ mà ăn không cay thì không thích, quen mãi thành nghiện rồi.
Cô chợt nhớ tới cái gì, lại lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách tay, đưa qua cho Hạ Tưởng:
– Tư liệu của Công ty Kỹ thuật Nông nghiệp An Lợi, đều đã điều tra qua đại diện pháp nhân và một số cổ đông, không phát hiện ra có bất kỳ quan hệ gì với Lệ Triều Sinh cả. Trên cơ bản là có thể bài trừ khả năng Lệ Triều Sinh âm thầm tham gia cổ phần. Hơn nữa, cũng không có tra ra Công ty An Lợi với Lệ Triều Sinh có lui tới gì về mặt kinh tế.
Khi mấy cái chân gà cay được đưa lên, Mai Hiểu Lâm như cô bé con, cười hì hì nói:
– Anh chờ sau đi, tôi nhịn không được, phải ăn trước một cái đây. Anh đừng cười tôi nhé!
Hạ Tưởng cười, khoát tay với cô, sau đó cúi đầu xem tài liệu. Tài liệu rất tỉ mỉ, từ khi Công ty Kỹ thuật Nông nghiệp An Lợi mới bắt đầu đăng ký, gần như mỗi việc quan trọng đều được ghi chép lại. Hơn nữa một đại diện pháp nhân và ba cổ đông góp vốn, thành viên trong gia đình cùng bạn bè, vân vân, đều có tư liệu đầy đủ, có thể thấy người được Mai Hiểu Lâm nhờ vả cũng thật lợi hại, là người có rất nhiều mánh khóe.
Hạ Tưởng nhíu máy.
Càng sạch sẽ, lại càng khiến Hạ Tưởng hoài nghi giữa Lệ Triều Sinh và công ty An Lợi có mờ ám. Nhưng đối phương quả nhiên cũng là một cao thủ, vừa mới bắt đầu đã thự hiện rất bí mật, không lưu lại một chút tung tích. Không trách y dám ủng hộ công ty An Lợi, cũng là bởi vì y tự tin mình hành động bí mật, không sợ bị điều tra ra, nên mới không có sợ hãi.
Không thể nào! Chỉ cần có vấn đề thì nhất định sẽ điều tra ra, không thể có khả năng một lỗ hổng cũng không có. Hạ Tưởng phải vắt óc suy nghĩ.
Bỗng nhiên giọng Mai Hiểu Lâm kiến định nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ không nên nản chí, tuy rằng hiện tại điều tra không ra vấn đề của hắn, nhưng tôi khẳng định hắn nhất định có vấn đề, nếu không cũng sẽ không bảo vệ công ty An Lợi như vậy. Chuyện này ta sẽ đệ trình lên trong hội nghị thường vụ huyện ủy để thảo luận, cho dù không điều tra đến vấn đề kinh tế của Lệ Triều Sinh, cũng phải làm cho hắn phải gánh vác những sai lầm trong quyết sách. Tôi cảm thấy nếu hắn phạm vào việc sai lầm nghiêm trọng như thế, thì nên chủ động làm kiểm điểm lên huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, tự nhận lỗi và từ chức.
Tự nhận lỗi và xin từ chức? Hạ Tưởng thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Đùa phải không, đối với một số quan chức trong nước ta, cho dù có làm ra chuyện động trời hơn nữa, cho dù có chết nhiều người dân hơn, chỉ cần lãnh đạo cấp trên không trách tội là có thể giữ được chức quan, mà lừa gạt một lãnh đạo cấp trên thì dễ dàng hơn nhiều so sánh với việc lừa vạn hàng nghìn người dân. Bọn họ cần làm là nịnh bợ người lãnh đạo chứ không phải với quảng đại dân chúng, là quan tâm xem lãnh đạo cấp trên có vui không. Chỉ cần lãnh đạo cấp trên không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, vậy thì việc bọn họ tự thấy lương tâm cần phải nhận lỗi và từ chức cũng chẳng khác gì nói mặt trời mọc ở đằng Tây, là chuyện không thể xảy ra!
Thậm chí đời sau có tỉnh xảy ra sự kiện tai nạn quặng mỏ, bí thư thị ủy, thị trưởng địa phương đều coi như không có việc gì, còn có ý đồ tính toán báo sai con số thương vong, mua chuộc giới truyền thông. Cuối cùng khi giới truyền thông làm sự việc được sáng tỏ, vẫn còn ngồi trên vị trí ảo tưởng lừa dối để cho qua chuyện mà không chịu chủ động từ chức, cuối cùng vẫn là lãnh đạo cấp trên tức giận, ra lệnh bãi miễn chức vụ của bọn họ.
Chắng qua tình thế trước mắt hắn, nếu điều tra không có chứng cứ rõ ràng, khiến cho Mai Hiểu Lâm ở hội nghị thường ủy gõ Lệ Triều Sinh cũng tốt, Hạ Tưởng liền tỏ vẻ tán thành ý kiến của cô:
– Tôi ủng hộ quyết định của Phó bí thư Mai.
– Đừng chỉ nói chuyện, mau ăn đi. Nếu không tôi lập tức ăn xong rồi.
Mai Hiểu Lâm ăn uống rất tốt, loáng một cái đã ăn hết bốn năm cái chân gà, cô để ý thấy Hạ Tưởng đang sững sờ, ngó ra ngoài cửa hô
– Phục vụ, cho thêm mấy cái chân gà nữa!
Hạ Tưởng hoảng sợ:
– Còn nhiều lắm, Phó bí thư Mai có ăn hết được không? Tôi không ăn nhiều đâu, không cần lãng phí như vậy.
Mai Hiểu Lâm nói:
– Tôi còn có thể ăn 5 cái, còn lại anh phải ăn hết. Tôi không tin một người đàn ông lại ăn không hết chỗ này! Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi khi tâm tính không tốt, thấy tức giận trong lòng, liền ăn để giảm bớt áp lực.
Trong tay cô cầm một cái xương, rất không lịch sự chỉ vào Hạ Tưởng, rồi nhấn mạnh nói:
– Đây là bí mật nho nhỏ của tôi. Anh không được nói ra. Nếu nói ra, tôi sẽ không tha cho anh.
Hạ Tưởng có chút sững sờ, Mai Hiểu Lâm thế nào lại có điểm khác thường như vậy, nhìn kỹ lại, nguy rồi, vừa nãy hắn mải xem tái liệu, một mình cô không ngờ uống đến ba chai bia. Mai Hiểu Lâm cũng thật lợi hại, tức giận là có thể ăn uống, làm hắn cảm thấy không biết làm sao.
– Được, được lắm, tôi nhất định không nói. Nếu Phó bí thư Mai có điều phiền lòng, cứ nói một chút có lẽ sẽ khá hơn một chút. Đừng có dùng cái này để tra tấn dạ dày của mình.
Hạ Tưởng an ủi cô.
– Cũng không có gì, chính là cãi nhau với người khác, cảm giác tôi và anh ta bất đồng quan điểm chính trị, tính cách thấy cũng không hợp nhau, lại vẫn cứ phải trở thành người thân cận nhất. Có một số việc đúng thật là buồn cười, tôi cũng không dám tin cả đời về sau sẽ ở cùng một chỗ với anh ta!
Cô đau đớn nắm lấy tóc của mình, trong miệng phát ra âm thanh ô ô:
– Trời ạ, thế không bằng giết tôi đi còn hơn.
Xem chừng là cô và Khâu Tự Phong cãi nhau, Hạ Tưởng đoán được sự việc, rồi lại không thể nói ra, lại không thể hỏi tới, đành phải khuyên nhủ:
– Trong lòng dù có khó chịu, không vui, cũng không thể dùng dạ dày để hết giận, có đúng không? Đến khi tâm trạng thoải mái thì dạ dày lại khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Mai Hiểu Lâm nhịn không được cười lên:
– Anh thật là thú vị, tâm trạng thoải mái thì dạ dày lại khó chịu. Nói rất thật, Hạ Tưởng, anh hãy uống vài chén với tôi.
Có tiếng mở cửa. Người phục vụ đưa chân gà tới, để xuống xong liền xoay người đóng cánh cửa lại. Một người ở bên ngoài bước vào cười ha hả:
– Em nghe giọng nói thấy quen thuộc, hóa ra là Hạ ca. Thật là lạ. Hạ ca cũng thích ăn chân gà nướng? Em thích nhất ăn chân gà nướng, còn thích nhất là chân gà thật cay.
Phương Cách xuất hiện đúng lúc.
Hạ Tưởng vội giới thiệu Mai Hiểu Lâm với Phương Cách, Phương Cách nho nhã lễ độ bắt tay Mai Hiểu Lâm:
– Đã sớm nghe qua đại danh của Phó bí thư Mai, cũng được ngắm nhìn phong thái Phó bí thư Mai từ xa, hôm nay gặp mặt như vậy làm cho tôi thấy gần gũi.
Mai Hiểu Lâm cũng không nghĩ nhiều đối với đối Phương Cách, cô chỉ quan tâm Phương Cách vừa mới nói một câu:
– Cậu thật thích ăn chân gà thật cay?
Phương Cách kỳ thật trình độ ăn cay bình thường, vừa rồi bất quá là vì gặp được Mai Hiều Lâm nên mới cố ý nói, không nghĩ tới là cô lại nhớ, cũng phải kiên trì mà nói:
– Tạm được, trình độ ăn cay của tôi cơ bản là đạt được đến mức độ sợ không cay.
Ăn cay có ba loại trình độ, không sợ cay, cay không sợ và sợ không cay, mà sợ không cay là trình độ cao nhất.
Mai Hiểu Lâm vừa nghe tới đã hứng thú, cũng không để ý đến bản thân là phó thư ký, bàn tay vung lên nói:
– Nếu cậu một hơi có thể ăn 5 cái chân gà cay. Cậu có thể ngồi lại nói chuyện.
Mai Hiểu Lâm lên tiếng, Phương Cách nào dám không nghe, cắn răng ăn hết liền một lúc 5 cái chân gà rất cay. Hắn thấy cay đến nghiến răng nghiến lợi, đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa thì quay tròn, mới coi như là được Mai Hiểu Lâm cho phép được ngồi lại.
Phương Cách một bên lau mồ hôi, một bên lén lút kéo tay Hạ Tưởng một cái, ý là cảm tạ sự trợ giúp của hắn.
Hạ Tưởng khoát tay hắn, trừng mắt nhìn, nói cho hắn biết, bước tiếp theo phải dựa vào chính cậu, hắn không giúp được gì nữa cả.
Phương Cách liền thừa cơ cùng Mai Hiểu Lâm nói chuyện. Mai Hiểu Lâm có lúc trả lời, lúc lại không trả lời, hiển nhiên là không có hứng thú đối với đối phương. Phương Cách sốt ruột, liền mượn cơ hội mời rượu hỏi:
– Phó bí thư Mai là sinh viên đại học nào?
Hạ Tưởng cười thầm, Phương Cách là lấy chiêu bài tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh để nâng giá trị con người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |