Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 2 » Phần 201

Quan Trường - Quyển 2

Phần 201

Xe đến công viên Rừng Rậm, Hạ Tưởng đi thẳng vào từ cửa hông chỉ phục vụ nội bộ, không mở cho người ngoài. Bảo vệ cửa vừa thấy là xe Tổng giám đốc Liên, không dám hỏi gì cả liền cho vào thẳng. Dọc theo con đường nhỏ xuyên qua công viên Rừng Rậm tới Sâm Lâm Cư, Sở Tử Cao đã sớm chờ sẵn ở cửa. Hạ Tưởng dừng xe, bước tới giúp Phó chủ tịch tỉnh Mã mở cửa xe.

Sở Tử Cao khó hiểu trợn tròn mắt nhìn. Hạ Tưởng không đến mở cửa chiếc Audi ở phía sau mà vội vàng mở cửa chiếc Santana cũ, chẳng lẽ những nhân vật quan trọng đều thích khiêm tốn, bày đặt không ngồi xe xịn mà muốn ngồi xe bình thường sao?

Sở Tử Cao trước đây không có thói quen xem bản tin thời sự hàng ngày. Nhưng kể từ sau khi quen biết Hạ Tưởng, y lại luyện thành thói quen mỗi tối đều xem tin tức của thành phố Yến và tỉnh Yến. Cho dù không có tin tức gì đặc biệt nhưng mỗi ngày y đều kiên trì xem TV, nhận biết hết mặt mũi các lãnh đạo tỉnh và thành phố.

Mã Vạn Chính vừa từ trên xe xuống, đầu tiên là Sở Tử Cao cảm thấy quen mắt nhưng cụ thể là vị lãnh đạo nào thì suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra. Tuy nhiên có một điều y có thể khẳng định, đây không phải là lãnh đạo thành phố Yến mà là lãnh đạo tỉnh Yến.

Khi y nghe thấy Hạ Tưởng xưng hô với người đó là “chú Mã” thì trong lòng Sở Tử Cao chỉ có hâm mộ và hâm mộ. Cái gì mà thăng chức liên tục, Hạ Tưởng chính là người như vậy. Từ lần đầu tiên xưng hô với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cao Hải là chú Cao, tiếp đến xưng hô với Cục trưởng cục Công an thành phố là chú Tôn, tiếp đó lại xưng hô Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến là bác Tào, hiện tại lại có một lãnh đạo cấp tỉnh là chú Mã, trong lòng y bội phục Hạ Tưởng không để đâu cho hết. Y càng kiên định quyết tâm theo sát bước Hạ Tưởng. Chỉ cần theo sát Hạ Tưởng, lo gì không tiến nhanh.

Hạ Tưởng chỉ giới thiệu Sở Tử Cao một chút với mọi người. Mã Vạn Chính chỉ thoáng gật đầu không nói gì. Phùng Húc Quang bắt tay Sở Tử Cao, lắc mấy cái, nói:

– Tổng giám đốc Sở, nói vậy anh cũng là bạn của Hạ Tưởng, về sau mọi người đi lại nhiều một chút nhé.

Sở Tử Cao biết người đứng trước mặt này là nhân vật vô cùng nổi tiếng sáng lập siêu thị Giai Gia, trong lòng rất kích động. Tuy rằng hiện tại siêu thị Giai Gia còn chưa xem như doanh nghiệp cầm cờ đi đầu tỉnh Yến nhưng tốc độ phát triển của siêu thị Giai Gia đều khiến mọi người trong nghề đều vô cùng kinh sợ. Cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa siêu thị Giai Gia có thể thâu tóm hơn nửa thị trường thành phố Yến. Nếu cứ tiếp tục phát triển, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một đại gia trong toàn quốc.

Sở Tử Cao nhiệt tình như lửa:

– Tổng giám đốc Phùng hạ cố tới chơi, rất vinh hạnh.

Phùng Húc Quang cười ha hả:

– Vớ vẩn, cái gì mà hạ cố tới chơi, Hạ Tưởng bảo tới đây, tôi liền đi theo cậu ấy tới.

Sở Tử Cao biết Phùng Húc Quang là muốn đề cao Hạ Tưởng, cũng thuận theo nói:

– Sâm Lâm Cư này của tôi có thể được xây dựng trong công viên Rừng Rậm này chính là nhờ có Phó chủ tịch huyện Hạ chiếu cố. Nếu không, chỉ với mặt mũi của tôi thì khẳng định công viên Rừng Rậm sẽ không cho tôi vào.

Hai người nói giỡn vài câu, Sở Tử Cao liền dẫn mọi người lên lầu. Sau khi vào phòng, Sở Tử Cao lại vội vàng bố trí ổn thỏa, sau đó thức thời rời khỏi.

Căn phòng được trang trí khá tự nhiên, lấy màu xanh lục làm nền. Mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một mảnh rừng xanh um tươi tốt. Xa xa là một đám chim hót líu lo, xa hơn nữa có thể thấy được hồ sen loang loáng, sóng nước dập dềnh, gió thổi hương sen thấm vào ruột gan.

Mã Vạn Chính khen:

– Công viên Rừng Rậm này quả là một nơi thanh tĩnh, thư giãn. Tiểu Hạ, cháu nói nếu ở đây xây một trại an dưỡng và hội nghị trung tâm, hàng năm chỉ tiếp đãi các hội nghị của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thì sẽ thế nào?

Ông đứng dậy đi tới đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn bốn phía, gật đầu liên tục:

– Đã sớm nghe nói tới công viên Rừng Rậm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi đến thăm. Không ngờ là tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tập đoàn Viễn Cảnh này thật là không đơn giản, ý tưởng tốt lắm. Cháu thử nghĩ đề xuất của chú xem, về sau tỉnh có hội nghị gì đều đến đây mở, chẳng phải tốt lắm sao?

Lời Mã Vạn Chính khiến ý nghĩ của Hạ Tưởng mở rộng ra không ít. Quả thật ý tưởng của Phó chủ tịch tỉnh Mã rất tốt. Nếu chuyên môn thành lập một khu vực riêng trong công viên Rừng Rậm này, xây dựng trại an dưỡng và trung tâm hội nghị, chỉ cần hơi có quan hệ, hàng năm tổ chức các hội nghị lớn nhỏ của thành phố Yến và tỉnh Yến là có thể kiếm đầy mâm đầy bát.

– Nếu chú Mã làm trong lĩnh vực kinh tế thì cũng là nhân vật cấp chuyên gia. Chỉ một câu nói này thôi đã nói đúng điểm mà trước đó lúc cháu thiết kế công viên Rừng Rậm này đã không tính đến, ngay cả Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không ý thức được điểm này.

Không phải là Hạ Tưởng khiêm tốn mà là hắn vẫn chỉ nghĩ kinh doanh ra thị trường mà không suy xét đến làm ăn với chính quyền. Kỳ thật làm ăn với chính quyền rất dễ kiếm, tiền vừa nhiều hơn vừa mau kiếm được hơn.

– Ha ha, tôi chỉ thuận mồm nói vậy thôi, hơi xúc động một chút.

Mã Vạn Chính khoát tay nói:

– Về phần có được hay không, hoặc là sau này làm không có hiệu quả và lợi ích thì cũng không nên tính lên đầu tôi.

Không phải Mã Vạn Chính muốn từ chối trách nhiệm mà là ông ta không muốn để người khác nghĩ mình và Tập đoàn Viễn Cảnh có liên quan gì. Có lẽ cũng vì ông ta được phân công quản lý kinh tế nên làm việc lúc nào cũng cẩn thận, không muốn để người nói này nói nọ.

Hạ Tưởng liền cười kín đáo:

– Để lúc nào có thời gian, cháu sẽ đề nghị với Tập đoàn Viễn Cảnh, trước hết cho họ xây dựng một trung tâm an dưỡng. Sau khi xây dựng xong, đầu tiên sẽ mời chú Mã tới đây thể nghiệm một chút, cho họ một ít ý kiến chỉ đạo cụ thể.

Mã Vạn Chính cười ha hả, không tiếp lời Hạ Tưởng, chỉ đồ ăn trên bàn, nói:

– Ăn trước đã. Nếm thử chút đồ ăn của Sâm Lâm Cư xem có hương vị tự nhiên hay không. Nhiều năm bôn ba bên ngoài như vậy, vẫn luôn nhớ hương vị rau dại quê nhà.

Chỉ một câu nói lại khiến đôi mắt Phùng Hóa Thành đỏ lên.

Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang liền tận tình uống rượu với Mã Vạn Chính và Phùng Hóa Thành, nói chuyện rất thoải mái. Đại bộ phận là Phùng Hóa Thành và Mã Vạn Chính nhớ lại chuyện cũ năm xưa, tuy nhiên hai người đều tránh nhắc tới nguyên nhân khiến hai anh em bị lạc nhau. Hạ Tưởng biết, có lẽ có một số việc mọi người không muốn nhắc lại.

Sau khi ăn xong, Mã Vạn Chính cũng không vội vã rời đi, hiển nhiên là ông ta rất thích hoàn cảnh của công viên Rừng Rậm. Ông ta mở rộng cửa sổ, Hạ Tưởng ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm với Mã Vạn Chính.

– Tiểu Hạ, có bạn gái chưa?

– Có rồi ạ. Cô ấy tên là Tào Thù Lê, đại học năm thứ ba.

– Nhất định là một cô bé xinh đẹp thông minh. Nhà cô ấy ở thành phố Yến à?

– Ba cô ấy là Tào Vĩnh Quốc, là Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến.

– Phó thị trưởng thật ra khá tinh mắt. Không, phải nói là con gái ông ta khá tinh mắt. Ha ha…

Mã Vạn Chính không hề có vẻ kinh ngạc. Ông chậm rãi uống một ngụm trà, dường như muốn nhớ lại hương vị cũ ngày xưa:

– Thế cục huyện An coi như không tồi nhỉ?

– Huyện An năm nay toàn người trẻ tuổi. Điểm này là có một không hai tại thành phố Yến.

Hạ Tưởng cảm khái nói.

– Tuổi trẻ rất tốt, tuổi trẻ có sự nhiệt tình.

Mã Vạn Chính khẽ mỉm cười

– Hình như Thị trưởng Trần cũng khá thưởng thức cháu nhỉ?

Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười:

– Đó là Thị trưởng Trần đề cao cháu. Kỳ thật từ khi cháu tới văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô cũng không làm được mấy việc giúp ông ấy.

– Chỉ sợ là làm được không ít mới đúng.

Mã Vạn Chính chỉ điểm tới là thôi, đang nói tới Trần Phong lại nhảy sang Tống Triêu Độ:

– Cháu và Trưởng ban Tống cũng hay qua lại không?

Hạ Tưởng thấy người ta biết rõ hết các quan hệ của mình, cũng không cần phải giấu diếm liền trả lời chi tiết:

– Bởi vì có Bí thư Lý nên cháu cũng coi như biết Trưởng ban Tống.

– Trưởng ban Tống muốn vận động một chút vị trí Phó chủ tịch tỉnh, cháu hẳn là có nghe chứ?

Mã Vạn Chính hai mắt sáng ngờ, cũng không biết là thử Hạ Tưởng hay có ý gì khác.

– Có nghe nói ạ.

Hạ Tưởng thành thật đáp

– Cũng chỉ nghe nói thôi. Với trình độ như của cháu hiện tại thì còn rất nhiều việc không biết được, cho nên cũng không dám phát biểu ý kiến loạn.

– Ha ha, câu nói này đúng là rất thật.

Mã Vạn Chính rốt cục mỉm cười, hiển nhiên khá hài lòng với cuộc nói chuyện với Hạ Tưởng:

– Có cơ hội cháu chuyển lời cho Trưởng ban Tống một tiếng. Vận động Phó chủ tịch tỉnh là chuyện tốt, tuy nhiên chỉ là điều chuyển ngang, bước chân vẫn hơi nhỏ một chút. Kỳ thật có thể to gan hơn nữa.

Mã Vạn Chính điểm tới là thôi, sau đó chỉ tay ra ngoài rừng cây:

– Công viên Rừng Rậm thật sự rất tốt, tôi thích nơi này. Có cơ hội liệu có thể làm quen với lãnh đạo Tập đoàn Viễn Cảnh một chút được không?

Mã Vạn Chính muốn làm quen với Liên Nhược Hạm chỉ sợ mục đích không đơn giản, hơn nữa vừa rồi ông ta mượn Hạ Tưởng để truyền lời tới Tống Triêu Độ hiển nhiên là muốn thể hiện thiện ý với Tống Triêu Độ, cũng là ám chỉ: Nếu Tống Triêu Độ vận động, ông ta sẽ tỏ vẻ ủng hộ. Mà theo lời ông ta nói, có thể to gan hơn một chút, hẳn là khiến Tống Triêu Độ có thể nhìn thẳng vào ngai vàng Trưởng ban Tổ chức cán bộ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 19
Giữa khe hở đá núi trọc có một hang động lộ ra các cái đầu, những khuôn mặt không có vui buồn hờn giận. Bọn họ đều là người áo đen ngóng nhìn đoàn người trở về, xem sơ thì nhiều cỡ mấy vạn người. Không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Nhiều quỷ tu ngưng tụ ra âm khí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 14
Người tới là người phương nào? Ngay khi Lục Thiếu Du nói xong, trong rừng cây có một đầu yêu thú phi hành tam giai bay lên, trên lưng còn có mấy nam nữ, đám người này đang nhìn Lục Thiếu Du rồi hỏi. Trong ánh mắt mấy người này rõ ràng có chút bất an. Mà yêu thú phi hành kia càng thêm uể oải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 20
Lão tiên nhân mặt mũi hiền lành kia hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên trở nên tặc mi thử nhãn, cười hắc hắc nói: Nơi này quỷ dị như vậy, vẫn là coi chừng một ít thì tốt hơn. Những bảo kính này hãy để cho bọn hắn đi tranh giành, nếu không có nguy hiểm, lão phu lại từ trong tay bọn họ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân