– Thực ra khi cô cười càng phù hợp với tuổi của cô bây giờ. Cô bây giờ không cười chờ mười năm, tám năm sau thì càng không dám cười.
Liên Nhược Hạm có chút kinh ngạc hỏi:
– Vì sao?
– Đó là người xấu gây họa.
Hạ Tưởng Hạ Tưởng lắc đầu thở dài mà nói với giọng thương cảm:
– Phụ nữ thích nhất là đẹp, phụ nữ càng đẹp càng thích đẹp hơn nữa. Phụ nữ vì duy trì khí chất tao nhã và khuôn mặt trẻ trung nên khi cười lại sợ có nếp nhăn nên tới lúc đó chỉ hé miệng cười nhẹ mà thôi, phải đảm bảo chỉ lộ ra hai chiếc răng cửa, lộ nhiều một chiếc sẽ không đẹp mắt.
– Nói linh tinh, tôi đâu có thấy ai cười như vậy?
Liên Nhược Hạm cười như hoa nở:
– Chỉ lộ hai chiếc răng cửa? Như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra, có phải anh mắng người là thỏ không?
Hạ Tưởng vô lại nói:
– Lời mắng người do cô nói, tôi không nói mà.
– Đúng là người xấu, làm chuyện xấu khắp nơi.
Liên Nhược Hạm đảo đảo mắt rồi đưa tay đẩy Hạ Tưởng:
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Về sau ở bên anh thì nhất định phải đề phòng.
Hạ Tưởng không phải chưa gặp người đẹp luôn tự cho mình là đúng, hắn cũng có năng lực miễn dịch với người đẹp. Nhưng Liên Nhược Hạm cười nói đúng là rất quyến rũ khiến hắn ngẩn ra mà nhìn. Cũng may do ở bên Liên Nhược Hạm đủ lâu nên cũng quen với vẻ đẹp của cô, Hạ Tưởng cười cười tự giễu:
– Không phải tôi xấu mà do đây là sự bất đắc dĩ của thế giới này. Giống như lúc trước cô ra vẻ lạnh nhạt nhưng bây giờ lại nở nụ cười đầy quyến rũ. Khi còn trẻ cười nhiều một chút sẽ tốt hơn.
Tâm trạng Liên Nhược Hạm lại kém đi rất nhiều:
– Tôi chỉ khi ở bên cô bé Lê thì mới cảm thấy thả lỏng mà thôi, bây giờ coi như có thêm anh.
Đối với bí mật và tâm sự người ngoài không được biết của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng không có tâm tư mà hỏi. Hắn cũng biết cô cũng sẽ không nói ra nên đổi đề tài:
– Sắp tới mùa đông rồi. Cô đến Huyện Bá đã được một thời gian, chẳng lẽ còn muốn ở lại đây trong mùa đông sao?
Liên Nhược Hạm cũng không biết tức mà nói hay nói thật.
– Tôi muốn ở bao lâu thì ở, không liên quan tới anh.
Hạ Tưởng gặp Dương Bối thì Liên Nhược Hạm cũng đi cùng. Dương Bối lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Cô nhìn Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm vài lần.
– Bạn gái của anh đúng là rất đẹp, đúng là tốt hơn em nhiều. Em thực lòng chúc anh hạnh phúc.
Hạ Tưởng không giải thích thân phận của Liên Nhược Hạm, cũng không muốn nói đề tài này với Dương Bối:
– Anh đại biểu Bí thư Lý tới an ủi em, mời em tin pháp luật sẽ trả lại công bằng cho em. Nếu còn có yêu cầu gì có thể nói với anh, anh sẽ chuyển lại với Bí thư Lý.
Trong mắt Dương Bối hiện rõ một tia thất vọng:
– Anh không còn lời gì khác để nói sao?
Hạ Tưởng cười cười nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia buồn bã và mất tự nhiên:
– Đã quá lâu rồi.
Một câu không đầu không đuôi, ngoài hắn ra thì không ai rõ. Đối với Dương Bối mà nói thì chỉ hơn năm, nhưng đối với Hạ Tưởng lại là mười mấy năm. Mười mấy năm cũng tương đương một vòng luân hồi, thời gian dài đủ để chôn vùi rất nhiều giấc mộng.
Dương Bối cúi đầu xuống nói:
– Em biết.
Cũng không biết cô hiểu cái gì? Là chuyện cũ không thể quay lại, hay là cuộc đời là một con đường một chiều, đã bỏ qua thì vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa.
Ngưu Hồng Muội còn muốn nói gì đó nhưng chẳng qua thấy vẻ lạnh nhạt của Liên Nhược Hạm nên không dám mở miệng nói.
Khi Hạ Tưởng gặp Trương Tín Dĩnh thì cũng không nói gì. Trương Tín Dĩnh im lặng mà nhìn Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm giống như cô rất có tâm sự. Trương Thục Anh cũng không có vẻ vui mừng như người được thắng lợi, còn có một tia cô đơn. Cô miễn cưỡng cười nói:
– Thư ký Hạ, tôi cũng không giấu cậu. Ở Huyện Bá này tôi đã không có ai để nói chuyện, Tín Dĩnh về sau toàn bộ dựa vào cậu giúp, cậu không được qua cầu rút ván.
Hoàng Bằng Phi đã ngã, Vương Quan Thanh bị cách chức, bây giờ Lưu Thế Hiên cũng khó thoát khỏi kiếp ở tù. Đồng minh của Trương Thục Anh ở Huyện Bá quả thực sụp đổ không còn ai. Hạ Tưởng một là niệm tình cũ, hai cũng hiểu Trương Thục Anh có tình cảm muốn bảo vệ Trương Tín Dĩnh, điều này làm người ta cảm động. Hơn nữa Trương Tín Dĩnh ngoài việc thích trêu người ra thì cũng không gây phiền phức gì cho hắn cả. Ngược lại vào lúc quan trọng cô lại giúp hắn, ân tình này nhất định phải bù lại.
– Có Bí thư Lý ở đây, có tôi ở đây thì Tín Dĩnh chỉ cần yên tâm công tác, tôn trọng lãnh đạo cấp trên là được. Cô ấy dù sao cũng là sinh viên chính quy nên sẽ có tương lai.
Trương Tín Dĩnh cuối cùng cũng bạo gan nói một câu:
– Hạ Tưởng, ba cô gái lần trước ai mới thật sự là bạn gái của anh?
Trên đường quay về trụ sở Huyện ủy, Liên Nhược Hạm còn không ngừng trêu chọc Hạ Tưởng
– Nợ tình của anh đúng là không ít. Dương Bối không cần phải nói, cô bé Lê có tình cảm thắm thiết với anh, hơn nữa Trương Tín Dĩnh kia hình như cũng có ý với anh.
Hạ Tưởng run lên nói:
– Tha tôi đi, Trương Tín Dĩnh bây giờ đang đứng ở đáy thung lũng nên tâm trạng hơi kỳ quái. Chờ cô ấy bình thường lại thì cô sẽ biết trên đời này có một loại phụ nữ tên phiền toái.
Vài ngày sau Lý Đinh Sơn rất bận xử lý công việc. Bởi vì Vương Quan Thanh và Lưu Thế Hiên bị cách chức khiến cục diện chính trị Huyện Bá rung chuyển. Lý Đinh Sơn đề nghị do Trịnh Khiêm đề xuất trong Hội nghị thường ủy do Bí thư đảng ủy Công an huyện Vương Toàn Hữu kiêm chức trưởng phòng công an, bổ nhiệm Phó Trưởng phòng Triệu Thường Dũng làm Phó Trưởng phòng thường trực chủ trì công việc hàng ngày. Phó Trưởng phòng thường trực vì nguyên nhân sức khỏe nên từ chức sớm.
Không lâu sau Hội đồng nhân dân Huyện Bá họp quyết định do thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thường trực huyện. Ngay sau đó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Lãnh Tá cũng kết thúc chuyến công tác ở Huyện Bá mà quay về thành phố Chương Trình. Khi đi cũng mang theo Lưu Thế Hiên lên thành phố Chương Trình. Căn cứ theo chính sách công bằng, công minh của pháp luật nên sẽ tiến hành thẩm vấn Lưu Thế Hiên ở nơi khác.
Lý Đinh Sơn tự nhiên không có ý kiến gì. Về phần vụ án của Lưu Hà, Lãnh Tá không nhắc tới thì cũng không ai hỏi.
Mùa thu Huyện Bá đến sớm, mới tháng chín mà trời đã bắt đầu lạnh, tháng mười trên thảo nguyên đã có sương giá. Sau gần hai tháng khẩn trương xây dựng, cuối tháng mười công ty thực phẩm Húc Quang chính thức khánh thành.
Trong nghi thức khánh thành, Bí thư huyện ủy Lý Đinh Sơn, Chủ tịch huyện Thạch Bảo Lũy có mặt chúc mừng. Phùng Húc Quang cũng từ Thành phố Yến tới tham gia nghi lễ. Nghi thức tiến hành xong Lý Đinh Sơn và Thạch Bảo Lũy trở về, Hạ Tưởng được giữ lại.
Hạ Tưởng dành chút thời gian hỏi Phùng Húc Quang về sự tiến triển của chi nhánh siêu thị Giai Gia mà y hợp tác với Mễ Huyên là như thế nào? Phùng Húc Quang mặt mày buồn bã mà nói:
– Không nhắc cái này, chú em, Mễ Huyên chính là một cô bé chuyên gia hại người.
Lời này nghe như có ý khác, Hạ Tưởng không nhịn được bực mình nói:
– Hai người hợp tác rất hòa hợp mà. Vừa quay người đã quên em là người giới thiệu sang bên, đúng là không có lương tâm.
Phùng Húc Quang nghe vậy liền đổi mặt ngay, vội vàng cười hì hì như kẻ trộm mà nói:
– Anh sắp không chịu nổi cô ấy rồi. Không biết cô ấy có phải trời sinh quyến rũ hay là cố ý hấp dẫn người hay không. Nhưng dù là từ ngôn ngữ hay động tác, đi lại đều làm người ta thấy cô ấy có ám chỉ gì đó.
Hạ Tưởng cười ha hả cười nói:
– Không nhắc tới chuyện Mễ Huyên nữa. Mùa xuân sang năm em sẽ về Thành phố Yến, có chào mừng không?
– Nói linh tinh, đương nhiên là chào mừng rồi. Anh đại biểu toàn bộ nhân viên siêu thị Giai Gia chào mừng chú.
Phùng Húc Quang ngồi bắt chân lên ghế mà nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng:
– Nói thật Mễ Huyên cũng giỏi kinh doanh nhưng so sánh với Tiếu Giai thì cô ấy vẫn kém không ít. Anh đã kinh doanh vài năm nhưng người phục nhất bây giờ chính là Tiếu Giai. Chú em, Tiếu Giai một lòng vì chú, chú không thể bỏ đó. Dù không cho cô ấy được danh phận cũng phải nắm chặt cô ấy trong tay, tuyệt đối đừng để cô ấy chạy.
Hai lần về Thành phố Yến không gặp được Tiếu Giai, Hạ Tưởng có chút nuối tiếc. Hắn sau khi về thực ra không ngừng gọi điện với Tiếu Giai. Từ trong miệng của Tiếu Giai cũng nghe thấy việc kinh doanh của cô đi vào quỹ đạo, hơn nữa làm càng lúc càng lớn, chẳng những hoàn toàn mở ra thị trường Thành phố Yến, hơn nữa còn bắt đầu tiếp xúc với nhà kinh doanh rau quả Bắc Kinh.
Hạ Tưởng cũng thật lòng vui mừng cho Tiếu Giai. Nói ra cũng xấu hổ, hắn đưa ra ý tưởng giúp Cao Hải, hiến kế giúp Lý Đinh Sơn, còn chỉ điểm cho phương hướng công trình, nhưng hắn lại cố tình không giúp Tiếu Giai làm gì cả, đây hoàn toàn là thành tích do bản thân Tiếu Giai làm ra. Đây cũng là vì hắn hiểu quá ít về thị trường rau quả, đồng thời cũng có việc chẳng những Tiếu Giai thông minh còn rất có ý kiến cá nhân.
Tiếu Giai làm việc gì cho đến bây giờ phải thành công thì mới nói với Hạ Tưởng. Cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói cho hắn là cô đã đạt thành công gì. Về phần trước đó cô gặp khó khăn, phiền não gì thì cô chưa bao giờ nói, giống như cô đạt được thành công rất dễ dàng vậy. Cô không nói nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu một phụ nữ xinh đẹp như Tiếu Giai một mình ở bên ngoài xông xáo thì không gặp thị phi và khó khăn là không thể. Mặc dù hắn tin vào sự khôn khéo và năng lực của cô, nhưng hắn luôn lo thay cho cô. Mỗi lần hắn đều hỏi cô có mệt không, có cần hắn làm gì không? Tiếu Giai luôn nhẹ nhàng nói lướt qua với hắn là cô có thể đối phó được hết, không cần hắn quan tâm cho cô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |