– Còn muốn uy hiếp đưa chuyện ra truyền thông Trung ương sao? Anh cho là mình có truyền thông Trung ương sẽ ủng hộ một người không biết hiếu thảo với mẹ, sẽ tuyên dương y dùng bệnh tình của mẹ mà đối đầu với chính sách địa phương sao? Tôi thấy báo báo chỉ tỉnh tôi sẽ rất hứng thú với bài ba người con thành công làm như thế nào lấy bệnh tình của mẹ mà uy hiếp, mặc cả với Ủy ban nhân dân thành phố.
Hắn lập tức gọi cho Đỗ Đồng Quốc mà nói:
– Tiểu Đỗ, là tôi. Có một chuyện như vậy, tôi thấy có một đề tài rất hay để đưa lên. Làm nhất định sẽ đề cao được sản lượng tiêu thụ của báo. Được, tôi ở thôn Đỗ, anh mau lại đây.
Ngô Lương hùng hổ nói:
– Anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Y chưa kịp nói thêm thì đột nhiên thấy điện thoại di động vang lên, y mở ra nghe, mặt tái mét rồi liên tục gật đầu nói:
– Là tôi, tôi hiểu, Tổng biên tập Diêm, tôi biết chừng mực.
Ngô Lương sợ sệt xoay người nói với Ngô Đạo và Ngô Tâm mà nói:
– Tổng biên tập Diêm rất tức giận. Y nói với giọng rất nghiêm khắc, nếu nói anh còn lấy danh nghĩa phóng viên tòa soạn báo mà đàm phán với chính quyền thành phố Yến thì sẽ xử phạt anh. Làm sao bây giờ?
Ngô Đạo và Ngô Tâm có chút sợ hãi địa nhìn Hạ Tưởng. Ba người liền nhỏ giọng nói một lúc, cuối cùng Ngô Đạo ra mặt nó:
– Ba anh em chúng tôi đã bàn, không có đòi Thị trưởng Trần ra mặt nữa. Nhưng tiền bồi thường cho mẹ tôi quá thấp. Ít nhất phải cho chúng tôi ba căn nhà, nếu không đồng ý điều kiệu của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đồng ý giải phóng mặt bằng.
Hạ Tưởng lập tức từ chối:
– Không làm được. Bồi thường giải phóng mặt bằng là chính sách chung mà thành phố đặt ra, không cần thiết phải sửa đổi, càng không vì ba người các anh mà thay đổi. Hơn nữa bà lão lúc ấy đã ký vào biên bản, đưa ra tòa án cũng phải tôn trọng. Muốn đối đầu thì chúng tôi sẵn sàng tiếp.
Ngô Đạo rất tức giận nói:
– Anh đừng ép người quá đáng.
– Ép người quá đáng là các anh, tuyệt tình tuyệt nghĩa là các anh. Chờ một lát phóng viên Báo chiều tỉnh Yến tới chụp ảnh một chút, đến lúc đó tổ chức một vài phóng viên đến cơ quan các vị, phân biệt phỏng vấn lãnh đạo các vị, xâm nhập tìm hiểu tin tức về cách làm việc, làm người của ba vị. Sau đó đưa tin ba người có bằng cấp cao, được người tôn kính làm như thế nào công nhiên đối đầu Ủy ban nhân dân thành phố, là như thế nào mặc cho tính mạng mẹ già đang đau ốm nằm trên giường, không cho nhân viên chấp pháp đưa bà lão vào bệnh viện.
Ngô Tâm giận tím mặt:
– Mày đừng ngậm máu phun người.
Hạ Tưởng cười nói:
– Nói thật, với nhưng điều mà mấy người các anh đã làm, lời tôi vừa nói coi như còn nhẹ. Có cần tôi nói lời khó nghe hay không?
Đỗ Đồng Quốc đúng là tới rất nhanh. Khi mấy người đang nói chuyện thì một chiếc xe bên ngoài viết Báo chiều tỉnh Yến đã tiến tới. Hai phóng viên từ trên xe đi xuống và tiến hành chụp ảnh hiện trường.
Đỗ Đồng Quốc cười hì hì đi tới gần rồi nhiệt tình bắt tay Hạ Tưởng:
– Cậu về Thành phố Yến khi nào vậy, sao không báo trước tôi một tiếng? Đúng rồi là ba người này sao? Tôi vừa rồi ở trên đường đã tra ra số điện thoại lãnh đạo bọn họ, có cần bây giờ liên lạc phỏng vấn một chút không?
– Không cần, không cần.
Thấy thật sự là phóng viên tòa soạn báo tới, ba người đều hốt hoảng. Báo chiều tỉnh Yến đứng về phía chính quyền địa phương là điều không cần phải suy nghĩ. Nếu phóng viên tòa soạn báo địa phương thật sự gọi điện thoại tới cho lãnh đạo của bọn họ, lãnh đạo biết tình hình thực tế không biết có thái độ gì, ba người đều có thể hiểu. Thật không ngờ tên thanh niên trước mặt nói được làm được. Không hề có phong cách làm việc nhát gan, sợ phiền phức của cán bộ chính quyền. Chẳng những nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán còn có thể vừa ra tay đã túm được nhược điểm của bọn họ, làm bọn họ dù khổ cũng không thể nói thành lời.
Con người dù không sợ gì cũng có nhược điểm, cũng có điểm lo ngại. Ba người tự cho mình lấy danh nghĩa thành phố lớn, lại ỷ vào nghề nghiệp đặc thù của mình nên nhất định có thể dọa nhân viên công chức chưa gặp bao chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Chỉ cần gặp được Trần Phong thì mọi việc dễ nói chuyện rồi. Chỉ cần Trần Phong ra mặt, bọn họ tự tin có thể đưa ra được điều kiện.
Không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên thanh niên, chỉ vài câu đã chấn được bọn họ. Hơn nữa còn có thủ đoạn ngập trời, chẳng những kinh động tới Phó tổng biên tâp tòa soạn báo của Ngô Lương, còn gọi một cuộc đã mời được phóng viên của Báo chiều tỉnh Yến. Một nhân viên công chức nhỏ nhoi của Ủy ban nhân dân thành phố Yến quen phóng viên Báo chiều tỉnh Yến đã may rồi, không ngờ y còn có thể gọi được phóng viên.
Ba người bị Hạ Tưởng nắm lấy chỗ hiểm, phóng viên tòa soạn báo gọi điện tới lãnh đạo, đòi nhất định phải phỏng vấn được lãnh đạo. Cho dù không phỏng vấn được lãnh đạo thì chỉ sợ Báo chiều tỉnh Yến đưa chuyện của bọn họ lên báo, như vậy dù kiện ra tòa có thắng hay không cũng là một chuyện, chẳng qua danh tiếng của bọn họ nhất định sẽ không còn.
Không cần phải nghĩ cũng biết kết quả của bọn họ chính là quả trứng gà vỡ.
Ba người vội vàng tiến lên vây quanh Hạ Tưởng. Nhất là Ngô Lương luôn miệng tươi cười mà nói:
– Cái này, cái này, tất cả đều có thể bàn bạc mà. Mọi người không cần phải làm căng như vậy có được không? Xin hỏi anh họ gì?
Hạ Tưởng xua tay nói:
– Các anh không cần thiết phải biết tôi họ gì, việc cần làm là mau đưa bà lão vào bệnh viện, sau đó cẩn thận chăm sóc bà. Chuyện còn lại thì đừng nghĩ nhiều, mọi việc phải xử lý theo quy định.
Ngô Đạo vẫn không cam tâm nói:
– Anh nhìn xem, bệnh mẹ tôi đã chậm chữa trị lâu như vậy, có phải nên suy nghĩ bồi thường thêm một chút không?
Hạ Tưởng thản nhiên nói:
– Tôi nghĩ lãnh đạo thành phố sẽ tới bệnh viện thăm bà lão, ngoài ra có yêu cầu khác thì các anh cứ việc quấn lấy mà hỏi. Tôi nghĩ Báo xã hội sẽ điều tra nguyên nhân mà bà lão mãi không được chữa trị như vậy.
Ngô Tâm bất mãn nói:
– Làm người cũng phải để lại đường lưu đó.
Hạ Tưởng không hề nhường bước mà nói:
– Còn một nguyên nhân khác, việc các anh lấy bệnh tình của mẹ mình ra uy hiếp chính quyền, đây là suy đồi về đạo đức không thể thương lượng. Tôi tha cho các anh một lần cũng là nể mặt bà lão. Bà lão cần các anh chăm sóc, nếu không tôi có rất nhiều phương pháp để các anh phải hối hận.
Khi ba người xám xịt đỡ bà mẹ lên, đưa bà mẹ lên xe cấp cứu. Mọi người đều thấy trong mắt bà lão lộ rõ nước mắt, đây rõ ràng là nước mắt hạnh phúc và vui mừng.
Hạ Tưởng tiễn Đỗ Đồng Quốc rồi đi tới trước mặt Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Vẻ mặt lạnh như băng và nghiêm khắc của hắn đã biến mất, khôi phục lại nụ cười vô hại:
– Phó chủ nhiệm Khúc, Phó chủ nhiệm Ngô có hài lòng với cách xử lý vừa rồi của tôi không?
Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc lúc này đã tỉnh lại từ trong cơn sợ hãi. Khúc Nhã Hân liền gật đầu khen:
– Phó chủ nhiệm Hạ xử lý vấn đề rất quyết đoán, có lý có tình. Tôi hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.
– Phó chủ nhiệm Hạ? Chẳng lẽ anh là …
Ngô Cảng Đắc tuy rằng đã đoán được một chút nhưng đích thân nghe Khúc Nhã Hân chứng thực thì vẫn không muốn tin tên thanh niên trước mặt chính là Phó chủ nhiệm Hạ Tưởng mới điều tới.
– Phó chủ nhiệm Ngô nói đúng, tôi chính là Hạ Tưởng. Trước mặt hai vị thì tôi nhỏ hơn, về sau mời hai vị Phó chủ nhiệm chỉ điểm và giúp đỡ nhiều hơn, không nên vì tôi trẻ mà không giúp tôi đó.
Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc không hòa hợp. Từ việc Khúc Nhã Hân không thèm để ý đến bàn làm việc rất bẩn của Ngô Cảng Đắc ngay trước mặt là có thể thấy được hai người này có mẫu thuẫn thường thấy trong văn phòng. Đương nhiên trong lòng hắn cũng ràng. Bởi vì có thêm hắn đến nên tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không lớn không nhỏ. Một Phó chủ nhiệm trẻ tuổi đến thì ai cũng mâu thuẫn về tâm lý.
Hạ Tưởng cũng hiểu được trong quan trường thì chỗ nào chẳng có đấu tranh, khắp nơi đều có cạnh tranh. Rất nhiều người vì cạnh tranh một vị trí mà âm thầm ngáng chân nhau. Hắn từ Huyện Bá đã học được rất nhiều thứ quý giá, chính là phải làm việc thực tế để giành quyền chủ động. Nếu hắn muốn đứng vững ở Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, như vậy phải đưa ra đủ bản lĩnh khiến Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc tâm phục khẩu phục. Dương nhiên biện pháp đơn giản nhất chính là dựa vào quan hệ giữa hắn và Cao Hải, như vậy nhất định sẽ khiến cho hai người không có chỗ dựa dám coi nhẹ hắn.
Nhưng cách dựa thế đơn giản này chỉ có thể khiến hai người phục bên ngoài mà không phục trong lòng. Vừa lúc hôm nay hắn đến gặp anh em Ngô gia gây chuyện liền mượn cơ hội dùng thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Không chỉ tranh thủ thời gian cho bà lão, cũng khiến cho Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc hiểu rõ, làm cho bọn họ hiểu được rằng hắn đến Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô là làm việc, không phải tới đây đoạt quyền, cũng không phải là tới hái đào của bọn họ.
Nếu mọi người đều muốn yên bình là tốt nhất. Nếu như muốn ngầm đấu đá thì đúng như Hạ Tưởng nói với ba người kia, tiếp tới cùng.
Khúc Nhã Hân nghĩ ra sao thì Hạ Tưởng không đoán ra. Nhưng hắn từ vẻ mặt tươi cười của Ngô Cảng Đắc mà có câu trả lời. Ngô Cảng Đắc cho dù là không tâm phục khẩu phục đối với hắn, thì về sau cũng sẽ toàn lực phối hợp công việc với hắn, cũng sẽ không còn tỏ vẻ ngang ngược, hoặc gây cản trở.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |