– Vâng, vâng, tôi cũng không dám so sánh với Thị trưởng Trần. Thật lòng mà nói, tôi cực kỳ hâm mộ phong cách lãnh đạo của Thị trưởng Trần. Không lên giọng, nói chuyện gọn gàng dứt khoát, cũng không lề mề dây dưa dài dòng làm cho người ta có cảm giác là phải có khả năng cụ thể. Rất giống với hình ảnh Thị trưởng bình dân trong truyền thuyết của dân gian.
Trần Phong cười ha hả, quăng cây bút đang cầm trong tay lên trên bàn, dùng sức ngả ra phía sau:
– Tôi còn tưởng là cậu thành thật lắm cơ. Thật không ngờ trình đột vuốt mông ngựa cũng thuộc dạng nhất lưu. Được!
Trần Phong vui mừng từ tận thâm tâm, sao Hạ Tưởng lại có thể không nhìn ra được? Trong lòng hắn thầm nghĩ, không tin tìm không ra chỗ ngứa của ông, mông ngựa thì ai cũng biết vuốt nhưng phải vuốt đến mức tài tình, vuốt đến cảnh giới chẳng có vết tích gì có thể tìm ra được thì không phải ai cũng làm được.
– Làm cấp trưởng phòng cũng không phải là không thể. Hồ sơ lý lịch của cậu thì Cao Hải đã thông báo với ban tổ chức thành ủy rồi, để xem Trưởng ban Phương có gật đầu hay không thôi. Trưởng ban Phương với tôi là giao tình bình thường, tôi muốn một cái cấp bậc trưởng phòng thì chắc ông ta cũng nể mặt được. Nhưng mà tôi sẽ thiếu nợ ông ta.
Lời nói của Trần Phong là ám chỉ Hạ Tưởng, nhắc khéo hắn. Ông ta dụng tâm cũng mất sức, Hạ Tưởng phải nhớ kỹ.
Hạ Tưởng đương nhiên là phải nhớ kỹ Trần Phong thật là tốt, nhưng không thể cứ để mọi chuyện tốt cho một mình Trần Phong được. Hắn cung kính nói:
– Cảm ơn Thị trưởng Trần nhiều! Cảm ơn Trưởng ban thư ký Cao!
Trần Phong sửng sốt trong chốc lát, nhưng không có nghe được câu dưới thì không khỏi kỳ quái. Chẳng lẽ Hạ Tưởng không nghe ra ám chỉ của ông ta, không biết sao? Lời nói mới rồi của ông ta đã không phải là ám chỉ mà là chỉ ra trực tiếp rồi, vậy tại sao hắn còn chưa tỏ vẻ trung tâm, sau đó đề nghị ông ta ra mặt gọi điện thoại cho Trưởng ban Phương nhỉ?
Chẳng lẽ Hạ Tưởng lại cho rằng Trưởng ban Phương sẽ không gây khó dễ gì cho hắn sao? Phương Tiến Giang vẫn không quá nhạy cảm đối với những chuyện được nhắc khéo, cho rằng quan viên lên chức là một bước tiến, thành tích phải tốt. Nếu đặc biệt, thậm chí còn nói khéo hoặc là có tin tức lộ ra hoặc là thao tác bên trong thì sẽ nuông chiều người ta sinh hư. Nói tóm lại, chức vụ cấp trưởng phòng của Hạ Tưởng còn chưa đến niên hạn mà Phương Tiến Giang không ý kiến ý cò gây khó dễ gì thì không phải là phong cách của ông ta.
Hạ Tưởng đi rồi, Trần Phong liếc nhìn Cao Hải một cái:
– Ông thấy thế nào?
Cao Hải đoán là Trần Phong có lẽ đã có lòng nghi ngờ, cho nên nói:
– Mạng lưới của Phó thị trưởng Tào và các thường ủy cũng không quá thân thuộc lắm. Ông ta không có khả năng ra mặt thay Hạ Tưởng đâu. Mà nói lại, Trưởng ban Phương cũng chưa chắc sẽ nể mặt ông ta. Nói đến Đinh Sơn bên kia thì khả năng cũng không lớn, chẳng lẽ lại động đến cả Trưởng ban Tống (Tống Triêu Độ) ra mặt? Trưởng ban Tống làm việc thỏa hiệp nhất. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một cấp trưởng phòng, theo tôi thì ông ta sẽ không gọi cú điện thoại này đi đâu.
– Thế mới lạ. Hạ Tưởng sẽ không phải là nghe không rõ chứ. Cậu ta cố ý không nói hay là không muốn nhận nhân tình của tôi?
Trần Phong tự giễu, nở nụ cười, lắc đầu:
– Cậu thanh niên này, còn rất thú vị, còn muốn tích cực với tôi nữa. Cậu ta không phải xác định rằng dù có nhờ hay không nhờ tôi thì tôi đều phải ra mặt giúp cậu ta gọi cú điện thoại này sao? Tôi gọi thì gọi vậy. Nhưng nhất định phải tìm một cơ hội nào đó đòi lại.
Cao Hải cười, không nói lời nào, nghĩ thầm rằng Thị trưởng Trần cũng có lúc thú vị, có lúc cũng có những ý tưởng khá là đáng yêu.
Làm cho Trần Phong chấn động chính là đưa công văn sang bên ban tổ chức đề nghị tăng Hạ Tưởng lên cấp trưởng phòng thì ngày thứ ba ban tổ chức đã phê duyệt.
Trần Phong vội vàng tìm đến Cao Hải, nói rằng ông ta bận quá nên quên mất gọi điện thoại, không ngờ là Trưởng ban Phương cũng không phái người đi thẩm tra lại, trực tiếp phê chuẩn luôn, quả thực cũng không phải là phong cách trước giờ của ông ta. Cao Hải cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, nghĩ thầm rằng rốt cuộc Hạ Tưởng gặp vận may hay là bản thân hắn và Trưởng ban Phương cũng có quan hệ?
Trần Phong ngại không muốn gặp mặt Hạ Tưởng trực tiếp hỏi lắm chuyện tế nhị như thế cho nên chính thức tuyên bố với văn phòng tổ cải tạo là Hạ Tưởng sẽ là Chủ nhiệm, chịu trách nhiệm công tác hàng ngày của văn phòng tổ cải tạo. Việc tuyên bố quyết định coi như là trình tự không thể thiếu, cũng là nể mặt Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc thôi.
Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc chân thành bày tỏ chấp nhận sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, sẽ toàn lực phối hợp với Hạ Tưởng trong công việc. Các thành viên khác của tổ cải tạo thì đương nhiên cũng không có dị nghị gì, đương nhiên cũng không đến phiên bọn họ nói chuyện. Chung Nghĩa Bình thì thầm mừng cho Hạ Tưởng, nhận định rằng Hạ Tưởng về sau tiền đồ vô lượng cho nên kiên định quyết tâm theo sát hắn.
Tuyên bố xong quyết định bổ nhiệm, Cao Hải gọi Hạ Tưởng vào phòng làm việc của mình, hỏi thẳng vào vấn đề:
– Thông qua ai mà có quan hệ với Trưởng ban Phương?
Hạ Tưởng vò đầu bứt tai, Cao Hải giả bộ không vui:
– Không nói thật với chú Cao này chứ gì? Có phải là có Phó Thị trưởng Tào làm chỗ dựa rồi thì không thân với chú nữa không?
Không có cách nào cả, hắn đành phải giả bộ đáng thương:
– Chú Cao, trước hết là cháu báo cáo với chú về hành vi tham ô nhận hối lộ của cháu đã. Cháu đã nhận một chiếc xe hơi của Thẩm Lập Xuân, Quản lý bộ phận khai thác của Tập đoàn Đạt Tài, lại nhận một chiếc xe hơi của Tôn Hiện Vĩ, ông chủ của bất động sản Thiên An. Bây giờ cả hai chiếc xe đều để dùng ở văn phòng tổ cải tạo.
Cao Hải khoát tay:
– Đừng nói mấy cái chuyện lặt vặt đó. Doanh nghiệp tình nguyện cho các cậu mượn xe để dùng là hành vi tự nguyện. Chẳng lẽ cậu lại không biết là chuyện này là bình thường à? Đừng có múa may với tôi, chuyện nhỏ ấy không cần nói với tôi, cậu nhất định có thể xử lý tốt. Nói chuyện chính đi.
– Thì cháu vừa nói rồi đấy, chú Cao. Chẳng lẽ chú không nghe ra à?
Hạ Tưởng nở nụ cười đắc ý.
Cao Hải ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên nở nụ cười:
– Tập đoàn Đạt Tài và bất động sản Thiên An? Tiểu Hạ, thể diện cậu không nhỏ đâu nhỉ, không, phải nói là bản lĩnh không nhỏ. Bất động sản Thiên An còn dễ nói, chỉ là doanh nghiệp mới phất lên. Tập đoàn Đạt Tài mắt cao hơn trán, đừng nói là cháu, đến cả là chú mà bọn họ nói không nể mặt thì cũng có thể không nể mặt ngay được. À mà từ từ, bất động sản Thiên An à? Chú hiểu rồi, bảo sao mà Trưởng ban Phương lại thoải mái như thế, không hề gây khó dễ lằng nhằng gì với cháu cả, hóa ra mấu chốt là ở chỗ này. Hay! Thật đúng là tài. Chẳng trách mới mấy ngày mà chẳng những đứng vững vàng lại còn mở ra cục diện nữa.
– Chú Cao, chú đừng có khen cháu nữa, cháu lại kiêu bây giờ. Chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà về sau còn có khả năng không tiến bộ được nữa. Phải lấy phê bình giáo dục là chính, cố gắng khen ngợi ít đi một chút.
Hạ Tưởng cố ý lằng nhằng.
Cao Hải cười ha hả gật đầu:
– Cũng đừng có nói dối chú. Đối với mỗi một bước đi tiến bộ của cháu, chú thấy vui mừng từ tận thâm tâm. Cháu ở đây gây dựng căn cơ ở thành phố Yến ngày càng vững chắc thì đến lúc Đinh Sơn trở về lại càng dễ phát triển.
Tiếp đó đề tài lại chuyển, Cao Hải nghiêm túc lại:
– Nghe nói cháu đã gặp Trưởng ban Tống một lần. Ấn tượng của ông ta đối với cháu như thế nào?
Kỳ thật Cao Hải hỏi chính là nói mát, phải là hỏi Hạ Tưởng có ấn tượng thế nào với Tống Triêu Độ mới đúng.
Hạ Tưởng bèn thành thật trả lời:
– Trưởng ban Tống rất uy nghiêm, không hay cười lắm. Cháu với ông ấy nói chuyện không nhiều cũng chỉ gặp mặt thoáng qua một lần rồi thôi. Bây giờ nhớ lại, ấn tượng rất mờ nhạt.
Chợt nghĩ đến chuyện bất động sản Cát Thành, nếu câu chuyện đã cởi mở, Hạ Tưởng liền hỏi ra miệng:
– Sau lưng của bất động sản Cát Thành là Phó Thị trưởng Đàm, thế vì cái gì mà Bí thư Thôi lại đột nhiên nói giúp cho Phó Thị trưởng Đàm vậy? Ý kiến của chú Cao về chuyện này thế nào?
– Chú không đoán ra được, Thị trưởng Trần có lẽ biết một phần nhưng ông ta giữ im không nói thì cũng không ai dám trực tiếp hỏi cả. Bí thư Thôi cho chú một cảm giác là luôn luôn không thân cận với người trong ủy ban nhân dân thành phố. Văn phòng thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố ở cùng một nơi, trọng điểm công tác của Bí thư Thôi lại đặt ở trong tỉnh. Ông ta là cố ý vươn cao, lại là thường vụ tỉnh ủy, ánh mắt nhìn lên trên cũng là chuyện bình thường. Ông ta nói giúp Đàm Long cũng chỉ có thể đoán là do quan hệ của ông ta với Trưởng ban thư ký Tiền.
Cao Hải sờ sờ cái đầu thưa thớt tóc, có chút cảm khái nói:
– Đinh Sơn không nên trốn đến địa phương nghèo nàn huyện Bá kia. Ban đầu chú còn tưởng rằng không làm được cái gì, không ngờ cho tới bây giờ quả thật là có chút thành tích. Về sau này muốn thăng tiến cũng dễ hơn không ít. Đúng rồi, còn có một tin tức có lợi, Đinh Sơn không phải là muốn mượn quan hệ của Hồ Tăng Chu sao? Bước tiếp theo của Hồ Tăng Chu là sẽ làm bí thư thành ủy thành phố Chương Trình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |