Hạ Tưởng chấn động, một chút thông tin cũng chưa nghe được.
– Nghe nói là làm Phó chủ tịch tỉnh, quản lý văn hóa giáo dục vệ sinh, rất là rảnh rỗi, còn không có lợi ích thực tế bằng bí thư thành ủy. Điểm lớn nhất mà cũng là chỗ tốt nhất chính là lên đến phó chủ tịch tỉnh, lui tới nhiều, đãi ngộ cao.
Cao Hải không biết Hạ Tưởng lúc ở huyện Bá đã đâm lén Thẩm Phục Minh một đao. Nếu ông ta mà biết thì có lẽ cũng giống như Hạ Tưởng, trong lòng sẽ nhảy lên tưng tưng mất.
Hạ Tưởng cũng không phải lo lắng Thẩm Phục Minh sẽ trả thù mình, chuyện ở huyện Bá có lẽ nhất thời Thẩm Phục Minh cũng sẽ không ngẫm ra được chút ý vị đâu. Bằng vào hiểu biết của hắn về Thẩm Phục Minh, gần đây Thẩm Phục Minh trong tỉnh chắc chắn sẽ không cam lòng chỉ làm một gã Phó Chủ tịch tỉnh thanh nhàn. Dù sao làm Phó Chủ tịch tỉnh, thiếu chút nữa y đã leo lên đến thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban bí thư tỉnh ủy, có sự chênh lệch rất lớn, đương nhiên y sẽ không cảm thấy thỏa mãn, khẳng định sẽ tìm cách tiến thêm một bước nữa.
Với tính cách của Thẩm Phục Minh, thành tích không có chuyện tốt, nhưng thêm phiền hà ra thì chắc chắn là không có vấn đề. Chỉ còn có một vấn đề để cho Hạ Tưởng lo lắng là Thẩm Phục Minh là người của Cao Thành Tùng. Cao Thành Tùng có lẽ đã quên chuyện của Lý Đinh Sơn, nhưng Thẩm Phục Minh đến trong tỉnh, không biết khi nào nhắc tới có khi lại làm Cao Thành Tùng nhớ đến thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Có một Phó chủ tịch tỉnh ở tỉnh thành tuy rằng không thể hiện được cái gì, nhưng là một vị trí có thể lên được có thể xuống được. Cao Thành Tùng đưa Thẩm Phục Minh đến làm Phó chủ tịch tỉnh, dụng tâm vô cùng cao minh. Có lẽ vừa muốn đưa y trở thành mũi súng để đối phó với các đối thủ. Nếu thuận tay, độ ngắm chuẩn xác, nói không chừng Thẩm Phục Minh còn có thể thăng chức nữa.
Nếu súng dùng không tốt, chính xác là không đủ dễ dàng cướp cò thì Thẩm Phục Minh chỉ cần làm một nhiệm kỳ là có thể vui vẻ dưỡng lão được rồi.
Lúc hết giờ làm, nhận được điện thoại của Tiếu Giai, hẹn hắn qua, Hạ Tưởng đồng ý. Vừa cúp điện thoại lại nhận được điện thoại của Tào Thù Lê. Giọng nói của cô ngọt ngào và mang theo cả chút tự hào và đắc ý:
– Xin hỏi là điện thoại của Chủ nhiệm Hạ phải không ạ? Xin hỏi anh buổi tối có thời gian rảnh không? Có thể vinh hạnh mời anh đến nhà ăn bữa cơm nhạt được không ạ?
Hạ Tưởng cũng định làm khó một chút, còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Tào Thù Lê lại thay đổi, bắt chước giọng điệu của Tào Vĩnh Quốc:
– Con gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, bảo nó buổi tối đến nhà ăn cơm, ba có chuyện cần nói với nó.
Hạ Tưởng thua luôn, lý do gì cũng đều nói không được nữa rồi, đành đồng ý vậy. Nhưng thế mà giọng nói của Tào Thù Lê vẫn còn có chút bất mãn:
– Anh có vẻ chẳng vui lắm nhỉ. Có phải là có ý kiến gì không? Em nói cho anh biết, anh thăng chức lên trưởng phòng, mặc dù chỉ bé tí ti như cái hạt đậu xanh thôi mà mẹ em đã rất vui rồi cho nên mới làm rất nhiều đồ ăn mời anh ăn cơm, bảo là để chúc mừng anh. Vừa lúc hôm nay là thứ sáu, em cũng về nhà. Có phải là anh không muốn gặp em không hả?
Cuối tuần rồi ư? Hạ Tưởng ngây ngô cười vài tiếng. Bận váng cả đầu đến ngày nào trong tuần cũng không nhớ rõ nữa.
Đành phải gọi điện hẹn lại Tiếu Giai. Vốn hắn còn định cho Tiếu Giai một niềm vui bất ngờ, cho cô một gian văn phòng và quyền ưu tiên vào siêu thị bán sỉ rau quả, không ngờ là Tào Thù Lê lại gọi. Nhất định là phải hưởng ứng lời kêu gọi của cô bé Lê rồi. Mà hơn nữa, cả nhà cô còn đang chờ hắn nữa cơ mà.
Tiếu Giai cũng không hỏi thêm gì cả, cũng không hề có một tiếng nén giận nào, còn khuyên hắn không cần quá mệt mỏi. Hạ Tưởng còn có chút hổ thẹn. Tiếu Giai là bến cảng mà bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ghé vào nghỉ ngơi được. Còn hắn đối với cô thì chỉ là một dạng chờ mong, một thứ tượng trưng, một cái gì đó để dựa vào thôi.
Tới nhà họ Tào mới nhận ra cả nhà đều ở nhà hết, đang quây quần xem TV. Chào hỏi rồi, Hạ Tưởng định ngồi bên cạnh Tào Thù Lê thì lại bị Tào Thù Quân kéo sang:
– Đừng có bám lấy chị em như thế, dạy em theo đuổi bạn gái như thế nào đi cái đã.
Tào Vĩnh Quốc thấy Tào Thù Quân da mặt dày như thế thì hết cách, trừng mắt lườm cậu ta một cái nhưng không lên tiếng. Vương Vu Phân thì bực mình nói:
– Tiểu Quân, con suốt ngày càn quấy rồi, lên đại học rồi còn không biết học hành cho tử tế. Làm sao lúc nào cũng nghĩ đến theo đuổi bạn gái thế hả? Đi, lăn sang một bên, đừng có làm phiền Hạ Tưởng.
– Mẹ…
Tào Thù Quân kéo dài giọng.
– Mẹ làm sao mà chẳng có một chút ý thức cạnh tranh nào cả thế? Mỹ nữ là cái gì? Mỹ nữ là tài nguyên khan hiếm đó! Ví như ở trường con vốn ít sinh viên nữ, mỹ nữ lại càng ít đến đáng thương. Con không hạ thủ lại để cho người khác giành trước mất. Mẹ nghĩ lại xem, chẳng lẽ về sau lại để cho con trai bảo bối của mẹ ăn cơm thừa canh cặn của người khác? Thật là… tư tưởng xơ cứng, quan niệm lạc hậu. Mẹ xem chị còn tiến bộ hơn mẹ nhiều lắm. Chị ấy còn biết đạo lý tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước là có lợi) nữa đó.
Tào Thù Lê thở phì phì trừng mắt lườm Tào Thù Quân:
– Ít nhất là chị làm chuyện gì đều là nghiêm túc cả. Em thì chỉ làm mò, chẳng tập trung vào những chuyện quan trọng gì hết. Em thấy con gái xinh thì đi thích người ta nhưng con gái đẹp thì nhiều cuối cùng là có hòa hợp với tính tình mày hay không? Đừng có dùng cái ý thức cạnh tranh gì gì đó linh tinh. Chuyện yêu đương cũng không phải là cái gì ganh đua so sánh cả. Mà hơn nữa, con gái cũng không phải chỉ cần xinh đẹp là được, còn cách nói năng, tính cách, tầm nhìn đều rất trọng yếu. Về sau em cũng nên để ý đến thân phận mình một chút. Em là con trai của Phó Thị trưởng đó chứ không phải là con nhà bình thường đâu. Nói năng hành động phải có chừng có mực.
Tào Thù Quân chạy trối chết, chạy thẳng vào buồng trong không chịu đi ra:
– Thật lợi hại! Chị còn đanh đá hơn cả mẹ nữa. Hạ Tưởng, anh xui xẻo rồi. Về sau chắc chắn là anh sẽ bị chị em quản chặt!
Mắng cho Tào Thù Quân phải chạy mất dép, Tào Thù Lê thè lưỡi, nghịch ngợm cười với Hạ Tưởng:
– Có phải là em rất ghê gớm không?
Hạ Tưởng gãi gãi đầu:
– Có hơi hơi. Cũng làm anh sợ nhảy dựng lên.
Tào Thù Lê mặc kệ:
– Hừ, em là ngại thằng ranh ấy làm phiền anh mới giúp anh cưỡng chế di dời. Anh lại còn chê em đanh đá. Thật là chẳng có đạo lý gì cả. Đàn ông toàn là nhỏ nhen!
– Nói cái gì đấy? Làm sao lại ăn nói thế hả?
Tào Vĩnh Quốc cười pha trò.
– Phê phán quá lớn nhỉ, đến ba cũng dám mắng thế à? Hạ Tưởng mới là trưởng phòng, còn chưa có trưởng thành, con đã cứng rắn cái gì?
Tào Thù Lê đỏ mặt:
– Ba, rốt cuộc là ba đứng về phe ai? Làm sao lại không ủng hộ con gái mình mà lại đi nói đỡ cho người ngoài thế?
Vương Vu Phân hòa giải:
– Được rồi được rồi, thời gian đấu võ mồm chấm dứt, ăn cơm thôi.
Hạ Tưởng hôm nay tới tiện đường có mua ít quà đến. Hắn không có kinh nghiệm gì cho nên mua ít rượu và thuốc lá. Vương Vu Phân cũng không khách khí, nói thẳng với hắn:
– Tiểu Hạ, trong nhà không thiếu rượu và thuốc đâu, cháu mua làm gì cho phí ra. Đến nhà mà còn khách sáo như thế nữa thì về sau không cho cháu đến cửa nữa. Nếu thật sự muốn mua đồ này nọ thì mua ít hoa quả là được rồi, coi như mua đồ cho nhà mình vậy, nghe chưa hả?
Hoàn toàn là giọng điệu của mẹ vợ nói với con rể. Hạ Tưởng liền cười ngây ngô vài tiếng:
– Nghe rồi ạ.
– Anh thì biết cái gì? Để anh mua đồ mới thấy anh ngốc. Chọn đồ gì mà vừa đắt lại vừa xấu. Ai mà nhìn thấy anh thì người ta đều bảo anh là tiêu tiền như rác.
Tào Thù Lê giễu cợt Hạ Tưởng.
Vương Vu Phân nghe ra có điểm không ổn:
– Các con cùng nhau đi mua đồ lúc nào? Mua đồ gì thế?
– Không có, là con nói ví dụ vậy thôi.
Tào Thù Lê đột nhiên đỏ mặt, biết là buột miệng nói lộ ra, thấy Hạ Tưởng cười trộm liền trừng mắt lườm hắn, trên mặt lại nóng lên như lửa đốt, quay người bỏ chạy lên lầu.
– Con đi thay quần áo.
– Thay quần áo gì nữa? Đã thay đồ ở nhà rồi sao còn phải đổi nữa? Con bé này làm sao thế nhỉ, câu trước câu sau chả khớp gì cả.
Vương Vu Phân vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng buồn bực.
Hạ Tưởng đương nhiên là biết nguyên nhân làm Tào Thù Lê đỏ mặt. Là cô để cho hắn thuê phòng ở ở gần trường học, cô giúp hắn mua không ít đồ dùng hàng ngày.
Khi hai người cùng nhau đi mua đồ, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là Tào Thù Lê mặc dù là thiên kim của một Giám đốc Sở nhưng khi mua đồ chẳng những rất biết chọn đồ lại còn biết cò kè mặc cả, so với hắn cứ thích là mua, coi tiền như rác thì đúng là không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Vì thế, không ít lần hắn bị cô chọc quê nữa.
Tâm tư nho nhỏ của Tào Thù Lê đương nhiên không thể gạt được hắn. Để cho hắn thuê phòng ở gần trường học là tiện gặp mặt với cô. Nhưng cô lại không muốn để cho trong nhà biết.
Cho nên cô cũng đã nhắc Hạ Tưởng không được nói lộ ra. Hạ Tưởng ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu thật như làm cho bác Tào biết hắn thuê phòng ở ở gần trường học, ở gần Tào Thù Lê như thế, hai người bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được nhau. Bởi vì tính bảo vệ con gái của bất cứ một ông bố nào trên thế giới này đều như nhau, ông sẽ có một số biện pháp để không cho hai người được ở gần như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |