Chủ nhật, Vương Vu Phân vốn đang định giữ Hạ Tưởng ở nhà thì hắn đã có chuyện phải làm. Bởi vì Lý Hồng Giang tìm hắn có việc.
Lý Hồng Giang đã đổi một chiếc Santana mới tinh, kích động đến tận nhà họ Tào để đón Hạ Tưởng. Tào Vĩnh Quốc vì quan hệ với Hạ Tưởng mà cũng không khách sáo, để anh ta trực tiếp đi lên lầu. Lý Hồng Giang mừng như điên, cố sức mang một bình rượu Ngũ Lương lên theo. Tào Vĩnh Quốc nhìn y một cái, gật đầu:
– Người có thể ở, đồ vật này nọ thì mang đi.
Lý Hồng Giang có chút kích động. Làm lâu trong ngành xây dựng, tâm lý kính sợ đối với Tào Vĩnh Quốc đã sớm thành gốc sâu rễ bền. Y có chút khẩn trương, căng thẳng thành ra lại sợ sệt rõ ràng:
– Lão Giám đốc sở, lão lãnh đạo, không có người ngoài, một chút tâm ý…
Câu “lão Giám đốc sở” đã làm Tào Vĩnh Quốc mềm lòng:
– Bỏ đi, để xuống đó, coi như là cậu đưa cho Hạ Tưởng, là các cậu bạn bè lui tới với nhau.
Lý Hồng Giang vội vàng cúi đầu khom lưng liên tục nói phải. Hạ Tưởng ra đón, khách khí bắt tay y. Tào Thù Quân nghe tiếng cũng đi ra, gật đầu với Lý Hồng Giang:
– Có chút quen mặt, hình như là ở Công ty Xây dựng số 2.
Lý Hồng Giang cao hứng, nháy mắt với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười cười:
– Là bạn thân của anh, tên là Lý Hồng Giang. Sau này cần nhớ kỹ, anh ấy không phải người ngoài.
Tào Thù Quân khá là nể mặt Hạ Tưởng, hướng về phía trước nắm chặt tay Lý Hồng Giang:
– Anh rể nhìn nhận rất chuẩn, cũng rất cao. Người để anh ấy coi là bạn thân, nhất định là không đơn giản.
Được một câu khen của Tào Thù Quân, mặc dù đối phương chẳng qua mới chỉ là thằng trẻ ranh nhưng Lý Hồng Giang mặt mày vẫn hớn hở. Tào Thù Lê cũng đi ra chào hỏi vài câu, làm cho Lý Hồng Giang cảm thấy cuộc đời tươi sáng, mừng đến độ thiếu chút nữa thì hoa tay múa chân loạn xạ.
Lúc xuống lầu, Lý Hồng Giang thì thầm với Hạ Tưởng vài câu, Hạ Tưởng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý. Lý Hồng Giang vẻ mặt kiên quyết đến nỗi đỏ cả mặt lên, Hạ Tưởng đành phải bất đắc dĩ cười cười:
– Khách sáo với tôi chứ gì? Thôi được rồi, bạn bè với nhau cả, tôi cũng không khách sáo với anh nữa làm gì.
Nói rồi hắn đưa tay vẫy Tào Thù Quân:
– Ra tiễn Giám đốc Lý đi.
Tào Thù Quân có chút buồn bực, muốn hỏi tại sao, trên đùi đã trúng một đá của Tào Thù Lê. Tào Thù Lê khí thế nói:
– Anh Hạ Tưởng gọi em đi, em phải đi. Đừng có dài dòng.
Tào Thù Quân vẻ mặt đau khổ, lười biếng đi cùng Hạ Tưởng và Lý Hồng Giang xuống lầu, còn lầu bầu nói:
– Em còn chưa tỉnh ngủ mà. Anh rể, anh cố ý gây sự với em có phải không?
Xuống đến dưới lầu, Lý Hồng Giang lấy từ trong túi ra một cái hộp đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay Tào Thù Quân:
– Thù Quân, em xem em lên đại học, là sinh viên rồi mà tay không đeo đồng hồ thì coi sao được? Ở đây vừa lúc anh có một cái, em đeo thử xem? Nếu thích thì cầm lại, không thích thì anh lại đổi cho em cái khác.
Tào Thù Quân hoan hỉ cầm về. Sau khi lên xe, Hạ Tưởng oán trách Lý Hồng Giang:
– Nó còn trẻ con, ông cho nó đồng hồ làm gì, lại còn đắt tiền như thế. Tôi không lầm thì một cái Tissot giá 4000 tệ phải không?
Lý Hồng Giang vừa thành thạo lái xe, vừa cười nói:
– Tôi đang vui, tôi tự nguyện, được không? Thư ký Hạ, không, Chủ nhiệm Hạ, lão Giám đốc sở đã nói không ít lời hay để giúp tôi thăng chức. Tôi đưa cho cậu Tào một cái đồng hồ thì tính là cái gì? Nếu thật là muốn biểu đạt trọn vẹn lòng biết ơn trong nội tâm của tôi thì tôi có đưa một trăm ngàn tệ cũng không nhiều đâu. Có điều bây giờ lão Giám đốc sở là Phó Thị trưởng rồi, tôi không dám thôi.
Hạ Tưởng cười, mắng y vài câu rồi lại hỏi:
– Đi đâu đây?
– Đi gặp một người. Anh ta vẫn muốn gặp cậu nhưng không có cơ hội. Nghe nói cậu quay về thành phố Yến, cứ bắt tôi ra mặt mời cậu ăn cơm. Cậu mà không gặp anh ta thì tôi cũng đến bị anh làm phiền chết mất.
– Ai thế?
Hạ Tưởng cũng bị cái vẻ thần bí của Lý Hồng Giang làm cho mờ mịt.
Ô tô rẽ sáu bảy ngã rồi rốt cuộc dừng lại trước cửa quán trà Chiến Quốc Sách.
Quán trà Chiến Quốc Sách được thiết kế rất có tính nghệ thuật. Trước cửa có hai xe ngựa kiểu thời Chiến Quốc, còn bày một loạt bể cá, cũng không biết là để làm gì. Ngoài cửa hai cô lễ tân cũng ăn mặc rất cổ điển. Tuy rằng nhìn kỹ thì có vẻ ông chẳng ra ông, thằng chẳng ra thằng, nhưng so với những quán trà thông tục khác thì coi như cũng có nhiều nội hàm văn hóa hơn một chút.
Vào cửa, bên trong đậm phong cách cổ kính, đàn tranh tích tịch, nhạc khúc như nước chảy xuôi làm cho lòng người ta lập tức trầm tĩnh lại. Hạ Tưởng thầm nghĩ, chọn gặp mặt ở đây coi như không tồi, ít nhất cũng chứng tỏ người muốn hẹn hắn coi như có chút phẩm vị.
Đi vào một gian phòng phong nhã trên lầu hai, một người phương nam vừa đen vừa gầy nhỏ đi ra đón. Người này vừa nhìn thấy Hạ Tưởng thì đầu tiên là sửng sốt, biểu tình trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ. Một lúc sau mới nói:
– Chủ nhiệm Hạ còn anh tuấn tiêu sái hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều. Hơn nữa lại còn trẻ nữa. Thật sự là quá trẻ. Không thể tưởng tượng được. Không thể tưởng tượng được. Anh hùng tuổi trẻ. So với Chủ nhiệm Hạ, lão Viên tôi thực là quá già rồi.
Sau đó, anh ta mới thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
– Chủ nhiệm Hạ, tôi là Viên Bảo Bình.
Kỳ thật, nếu dựa theo suy tính của Hạ Tưởng thì hắn cũng không định tiếp xúc với Viên Bảo Bình trong khoảng thời gian này. Ý định của hắn là trừ phi lại xuất hiện những biến cố khác không ngờ đến, nếu không hắn sẽ vẫn cố gắng ít lộ diện cho thỏa đáng. Nhúng tay vào khắp nơi sẽ rất dễ lưu lại dấu vết, cuối cùng sẽ làm cho người ta bắt được nhược điểm thì sẽ không hay. Mặc dù hắn cũng tin tưởng vào sự cẩn thận của bản thân mình và vẫn cẩn thận hơn, không dễ lưu lại dấu vết gì, nhưng vẫn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra cho nên nếu có thể không lộ diện thì hắn sẽ không ra mặt.
Có điều hôm nay Lý Hồng Giang lại cứ khăng khăng kéo hắn tới gặp mặt Viên Bảo Bình, mặc dù có chút không quá tình nguyện nhưng cũng không muốn làm mất mặt Lý Hồng Giang cho nên hắn vẫn đồng ý. Nếu có thể, hắn còn muốn tranh thủ cơ hội, từ miệng Viên Bảo Bình moi ra một số chuyện về phu nhân của Bí thư tỉnh ủy Cảnh Hiểu Ảnh.
Ấn tượng đầu tiên là Viên Bảo Bình rất biết đóng kịch, có thể nói là rất biết quan sát nét mặt người khác. Trong lòng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, người phương nam cơ trí linh hoạt hơn người phương bắc, cũng biết ăn nói hơn. Hắn cười ha hả khoát tay:
– Viên lão ca quá khen. Anh khen tôi nhiệt tình như thế nhất định là muốn làm tôi chóng mặt đây, cũng dễ để cho tôi thay anh làm việc, đúng không?
Viên Bảo Bình sửng sốt. Anh ta thật không ngờ rằng Hạ Tưởng chẳng những còn trẻ như thế mà sau khi anh ta khen ngợi lại vẫn còn có thể trầm tĩnh được như vậy thì ánh mắt nhìn Hạ Tưởng không khỏi nặng thêm một chút, cười nói:
– Chủ nhiệm Hạ nói đùa rồi. Tôi chẳng qua là cảm tạ sự trợ giúp của Chủ nhiệm Hạ đối với Công ty xây dựng Phương Nam chúng tôi thôi. Cho nên hôm nay mới cố ý mời Chủ nhiệm Hạ đến đây ngồi một lúc, uống trà, tâm sự, mọi người kết giao bạn bè.
Trong phòng bài trí coi như không tồi. Ghế xếp vòng tròn, ở giữa đặt bàn trà, nhiệt độ bên trong phòng vừa phải, âm nhạc dìu dặt, hài hòa. Ba người lần lượt ngồi xuống, Viên Bảo Bình hỏi Hạ Tưởng uống trà gì. Hạ Tưởng chọn một bình mao tiêm, mùa hè trời nóng, uống trà xanh để hạ nhiệt.
Viên Bảo Bình rất tò mò chuyện Hạ Tưởng âm thầm giúp anh ta nhận được công trình. Anh ta không biết Hạ Tưởng, cũng không tin trên đời này có chuyện tốt tự dưng có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên nếu không gặp được Hạ Tưởng, không trực tiếp gặp mặt Hạ Tưởng để mà hỏi cho rõ ràng thì trong lòng anh ta không yên được.
Hạ Tưởng cũng đoán được tâm tư của Viên Bảo Bình. Uống được vài chén trà, hắn cảm khái vô cùng, nói:
– Tổng giám đốc Viên, mười năm trước, có phải anh đã từng giúp đỡ một số học sinh trung học?
Viên Bảo Bình lộ ra vẻ mặt giật mình:
– Chủ nhiệm Hạ làm sao biết được? Đúng là có chuyện đó.
Ở kiếp trước, trước khi Cao Thành Tùng bị rơi đài, mấy nhân viên quản lý của Công ty xây dựng Phương Nam đều được giới truyền thông đưa tin hết bài này đến bài kia, nhắc tới có một người đã từng giúp đỡ học sinh nghèo. Lúc ấy Hạ Tưởng còn than thở tính cách con người đúng là rất phức tạp, người xấu không nhất định tất cả các mặt đều xấu, cũng có một mặt lương thiện.
Đương nhiên hắn cũng không biết một người trong đó có phải là Viên Bảo Bình ở trước mặt mình đây không. Vì thế mang theo tâm lý thử mà Hạ Tưởng tiếp tục than thở:
– Mười năm trước tôi còn là một học sinh cấp hai, điều kiện gia đình khó khăn. Lúc sắp bị đuổi học thì đột nhiên có một người tốt bụng giúp đỡ, người đó tên là Viên Bảo Bình. Vừa lúc Giám đốc Viên cũng cùng họ cùng tên.
Viên Bảo Bình vội vàng xua tay nói:
– Chủ nhiệm Hạ chắc sai rồi, không phải tôi đâu. 10 năm trước tôi còn ở phía nam, anh là người phương bắc nên cách nhau quá xa. Tôi lúc ấy giúp học sinh ở chỗ tôi thì cũng có, nhưng nhất định không phải Chủ nhiệm Hạ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |