Hạ Tưởng ra vẻ tùy ý nói.
– Đúng, Mã Tân Lợi theo tôi từ phía nam tới đây, đầu óc của y tốt hơn tôi nhiều, người lại thông minh, có thể nói tôi không bằng y. Chuyện lớn chuyện nhỏ về cơ bản đều do Mã Tân Lợi quyết định.
– Hai người muốn hợp tác gây dựng sự nghiệp thì nhất định phải đồng tâm hiệp lực tiến về một phía, không nên phân chia ra. Lão Mã nếu biết ăn nói thì bảo y quay về phía nam để phụ trách tuyển công nhân mới, thậm chí có thể trực tiếp bồi dưỡng rồi đưa đến đây là có thể làm việc. Viên Bảo Bình, anh ở đây nhận công trình. Một người nam, một người bắc phân công hợp tác không lo không kiếm được nhiều tiền.
Hạ Tưởng nghĩ ra một kế một mũi tên trúng hai đích, cũng coi như miễn phí đưa kế cho Viên Bảo Bình.
Viên Bảo Bình ngồi không yên nữa. Y dù khôn khéo, nghi ngờ hơn nữa thì cũng phải cảm động vì Hạ Tưởng nhiều lần bày mưu tính kế giúp mình:
– Chủ nhiệm Hạ, anh và tôi vốn không quen biết mà chỉ vì tôi có tên là Viên Bảo Bình mà được giúp tôi nhiều như vậy. Lão Viên tôi dù nói lời hay nữa cũng vô dụng. Tôi chỉ học một câu nói của Giám đốc Lý, về sau có gì dùng tới lão Viên tôi thì cứ nói, xem hành động của tôi.
Dù sao đã nói rõ, Hạ Tưởng cũng không thể nào nóng vội được. Có một số việc không phải hắn muốn là có thể thay đổi được, chỉ có thể ngồi im xem sự thay đổi mà thôi. Thấy Viên Bảo Bình đã cảm động, Hạ Tưởng không khỏi tự trách mình một chút là mình làm như vậy sẽ tốt hay xấu? Từ góc độ của Viên Bảo Bình mà nói thì chính là ngăn con đường phát triển rất nhanh của y, nhưng về lâu dài thì sao không phải cứu y một mạng? Đứng ở lập trường các Công ty xây dựng tỉnh Yến thì coi như giảm thiểu tính cạnh tranh, bảo vệ bát cơm của rất nhiều người.
Tổng thể mà nói coi như là người tốt đi. Đây là kết luận của Hạ Tưởng.
Bữa trưa Viên Bảo Bình mạnh mẽ mời mọi người đi ăn. Sau khi ăn xong Viên Bảo Bình còn muốn bố trí tiết mục. Hạ Tưởng từ chối, không phải hắn ra vẻ thanh cao. Một người đàn ông nếu bên cạnh có một cô gái tuyệt đẹp thì sẽ không còn hứng thú với mấy cô gái phong trần. Viên Bảo Bình thấy Hạ Tưởng không thích cái này liền lấy một túi trà rất ngon trong xe ra đưa cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết đây là cách để tăng cường quan hệ, tình cảm của đôi bên nên cũng nhận.
Viên Bảo Bình rời đi, Hạ Tưởng liền nói chuyện với Lý Hồng Giang một lát nữa.
Lúc có Viên Bảo Bình ở đây thì Hạ Tưởng còn khá khách khí, nhưng khi đứng nói chuyện một mình với Lý Hồng Giang thì hắn tùy tiện hơn nhiều. Lý Hồng Giang đúng là rất hâm mộ việc Hạ Tưởng được Tào gia đãi ngộ. Nghe nói Hạ Tưởng đã thăng lên Trưởng phòng, mắt y liền sáng lên mà nói:
– Tôi bây giờ càng lúc càng phục cậu, mới 24 tuổi đã là Trưởng phòng, mẹ ơi, so với tôi còn tốt hơn. Có lẽ hai năm nữa lên cấp phó huyện, chỉ bằng tuổi tôi sẽ làm đến cấp phó giám đốc, đúng là phục rồi. Đúng là con người không thể so sánh với nhau, tức chết tôi.
Y xoa xoa mặt đứng lên lại ngồi xuống đầy hưng phấn:
– Cũng may là tôi sớm quen cậu. Nếu vài năm nữa ánh mắt cậu cao lên, tôi đến trước mặt cậu, cậu cũng không thèm nhìn tôi một cái.
Hạ Tưởng không hề khách khí đấm đối phương mà nói:
– Đừng có mà nịnh bợ tôi, có phải là muốn tôi không nhận anh ngay bây giờ không?
Hắn cười cười mà nói:
– Phó tổng Công ty Xây dựng số 2 tỉnh cũng là cấp phó huyện, anh còn không hài lòng sao? Thêm vài năm nữa không chừng còn tăng lên rất nhanh.
Lý Hồng Giang liền đồng ý mà nói:
– Nói đúng, ăn phải ăn từng miếng, tôi biết. Trước kia mỗi ngày muốn tiến thêm một bước lên làm ở tổng công ty. Nhưng khi lên làm phó tổng lại thấy bên trên còn có tổng giám đốc. Con người sẽ không có bao giờ thấy thỏa mãn, không ai là không muốn thăng quan. Nhưng trước khi thăng quan cũng phải làm tốt công việc trong tay mới được, không thể nào tay không bắt giặc mà.
Hạ Tưởng mắng y:
– Nói chuyện văn minh một chút được không? Tuy rằng tôi không chê anh nhưng anh cũng phải chú ý hình ảnh chứ. Là Phó Tổng giám đốc công ty rồi cơ mà.
– Tôi cấp phó huyện và cậu là cấp Trưởng phòng không thể so sánh. Tôi là cấp bậc bên công ty mà thôi, nếu đến chính quyền thì đều không thừa nhận, chỉ có tác dụng trong công ty. Vừa ra khỏi cánh cửa Công ty Xây dựng số 2 tỉnh, đổi một đơn vị khác thì người ta sẽ nói rất xin lỗi không chấp nhận cấp bậc của anh.
Lý Hồng Giang nói câu này tuy mang vẻ châm chọc nhưng thực ra Hạ Tưởng có thể nhìn ra y rất chú ý cái chức phó Tổng giám đốc Công ty Xây dựng số 2.
– Công ty Xây dựng số 2 tốt xấu cũng có hơn một ngàn người, làm Phó Tổng giám đốc cũng có quyền lực mà phải không? Cho nên tôi nói ông em Hạ, cậu về sau có chuyện gì tìm tôi, có việc gì không tiện ra mặt thì trong tay tôi có rất nhiều anh em để làm, giải quyết chỉ có một câu là xong.
Hạ Tưởng mở to mắt không nói gì mà nghe Lý Hồng Giang nói.
Nói một lúc, Lý Hồng Giang cũng mệt. Y nghĩ tới Viên Bảo Bình mà nói:
– Công ty xây dựng Phương Nam về sau sẽ như thế nào?
– Nếu công nhân của bọn họ dùng tốt thì tiếp tục sử dụng. Lão Viên này anh tiếp xúc nhiều hơn tôi, anh nói có đáng quan hệ hay không?
– Cũng được. Người phía nam tuy rằng khôn khéo một chút, chẳng qua quen lâu cũng có vẻ chân thành, cũng giảng tình nghĩa.
Lý Hồng Giang vừa nói rồi đột nhiên nhớ đến gì đó nên có chút khó hiểu nói:
– Ông em, không ngờ lúc bé nhà chú lại nghèo như vậy? Còn thảm hơn lúc tôi còn nhỏ. Cậu có thành tích như hôm nay đều dựa vào cố gắng của mình đúng là không đơn giản. Tôi mà có nửa tinh thần chịu mệt như cậu thì bây giờ đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc Công ty Xây dựng số 2 rồi.
Tối Hạ Tưởng từ chối lời mời ăn cơm của Lý Hồng Giang, hắn cũng không về Tào gia. Hắn gọi điện bảo Tào Thù Lê trực tiếp đến khu chung cư Hưng Vinh. Hắn còn chưa lên lầu thì đã gặp Tôn Cải Nhạc, Tôn Cải Nhạc rất vui mừng muốn kéo Hạ Tưởng đi ăn cơm. Hạ Tưởng nghĩ mình cũng có quan hệ với Tôn Hiện Vĩ, Tôn Cải Nhạc vô hình trung có tác dụng thúc đẩy. Y tuy rằng thích gây chuyện nhưng cũng không phải sinh viên xấu nên đã đồng ý.
Sau khi ăn xong về nhà chuẩn bị ngủ thì thấy điện thoại di động đổ chuông, vừa cầm thấy là tin nhắn:
– Chúng ta còn có thể gặp lại không?
Một tin nhắn không đầu không cuối, một số điện thoại xa lạ nặng nề nên không thèm để ý. Hắn vừa mơ màng muốn ngủ thì lại nhận được một tin nhắn khác:
– Vì sao không trả lời?
Hạ Tưởng đang ngủ ngon lại bị quấy rầy nên rất khó chịu mà nhắn lại:
– Nhầm người rồi, đừng làm phiền.
Hôm sau khi đi làm, chuyện tin nhắn đã bị hắn vứt qua sau đầu. Hắn vừa xử lý xong vài chuyện thì nghe thấy có tiếng cười sang sảng ở ngoài truyền vào:
– Phó chủ nhiệm Ngô, mấy hôm không gặp đã thấy vui vẻ, chắc có việc vui rồi. Sao, không chào đón tôi ư?
Cửa mở ra, một người đàn ông tóc cắt cua, cao to đi vào. Ánh mắt y nhìn qua Hạ Tưởng, sau đó như không có việc gì mà chào Khúc Nhã Hân:
– Phó chủ nhiệm Khúc càng lúc càng đẹp, hâm mộ, hâm mộ. Ngày mai tôi sẽ bảo bà vợ đến hỏi chị xem làm như thế nào để giữ gìn sắc đẹp, so sánh với chị thì cô ta mặt vàng khè đúng là không thể nhìn nổi.
Khúc Nhã Hân không tiếp lời của y mà cười nói:
– Giám đốc Kiều hạ cố tới đây đúng là hiếm có. Vừa lúc tôi giới thiệu một chút. Đây là Chủ nhiệm Hạ của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô chúng tôi. Bây giờ do Chủ nhiệm Hạ chủ trì công việc hàng ngày.
Kiều Bạch Điền lúc này như mới nhìn thấy Hạ Tưởng. Y rất biết ý mà nở nụ cười nói:
– Đã sớm nghe tới tên tuổi của Chủ nhiệm Hạ, không ngờ lại còn trẻ như vậy, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Y đưa một tờ danh thiếp ra rồi chủ động giới thiệu:
– Kiều Bạch Điền – bất động sản Cát Thành.
Hạ Tưởng hiểu rõ đây là Kiều Bạch Điền ra vẻ, hắn cũng cười cười cầm lấy danh thiếp và bắt tay Kiều Bạch Điền:
– Hạ Tưởng, rất vui được biết Giám đốc Kiều. Giám đốc Kiều có việc gì thì có thể nói trước với Phó chủ nhiệm Khúc hoặc Phó chủ nhiệm Ngô. Tôi còn có việc phải làm nên không nói chuyện được.
Hạ Tưởng bỏ qua Kiều Bạch Điền rồi ngồi xuống xem tài liệu. Kiều Bạch Điền biết rõ hắn tới làm Phó chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo mà trước đó không hề chủ động hiện thân, tất nhiên là cố ý tìm hiểu về hắn. Bây giờ thấy Hạ Tưởng chủ trì công việc hàng ngày liền ra mặt. Vừa nãy vào cửa còn cố ý quen hắn, nói chuyện với Khúc Nhã Hân bằng giọng rất quen thuộc, đây là không coi hắn vào đâu.
Nghĩ tới đây Hạ Tưởng liền nghĩ mình vứt Kiều Bạch Điền sang bên thì có gì phải ngại?
Kiều Bạch Điền bị Hạ Tưởng vứt sang bên nên có chút khó chịu. Y quay đầu lại muốn nói chuyện với Khúc Nhã Hân để lấy lại mặt mũi, Khúc Nhã Hân lúc này cũng đang bận rộn làm việc đến độ không ngẩng đầu lên làm y càng thêm bực tức. Vừa lúc Ngô Cảng Đắc từ bên ngoài tiến vào, Kiều Bạch Điền liền nói với Ngô Cảng Đắc:
– Phó chủ nhiệm Ngô, từ khi Chủ nhiệm Hạ nhận chức tới nay khiến tính tích cực của Văn phòng tổ cải tạo tăng lên rất nhiều. Chủ nhiệm Hạ có năng lực, có sự xung kích, nhiệt tình của tuổi trẻ, rất tốt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |