Cuối tuần, Hạ Tưởng vốn nhận lời đi chơi với Tào Thù Lê thì lại nhận được điện của Phùng Húc Quang nói là Cao Kiến Viễn xuất hiện và muốn gặp hắn.
Hạ Tưởng vốn định một mình đi gặp Phùng Húc Quang nhưng Tào Thù Lê lại muốn đi cùng. Cô nói có thể vừa đi vừa siêu thị vừa đợi hắn. Hạ Tưởng nghĩ cô bé thông minh ngoan ngoãn này chưa bao giờ gây phiền cho mình, còn thường âm thầm giúp mình nên hắn không có lý do gì từ chối.
Hạ Tưởng đến siêu thị Giai Gia đúng vào lúc 10h sáng, ở siêu thị đã có rất nhiều người tới, xem ra kinh doanh khá phát đạt. Sức ảnh hưởng của siêu thị Giai Gia bắt đầu tăng lên làm Hạ Tưởng biết từ nay về sau siêu thị Giai Gia đã bước một bước mở rộng.
Phùng Húc Quang thấy Tào Thù Lê liền chào một câu và trêu chọc Hạ Tưởng:
– Cậu mang bạn gái như vậy tới đây có phải là muốn làm người ta tức giận không? Biết bà vợ anh đã già một chút thì chú cũng không cần phải mang bạn gái xinh đẹp đến kích thích anh đó chứ?
– Phụ nữ luôn già đi mà, đàn ông cũng sẽ có ngày đó. Hai người đều già, đều xấu nhưng cũng đã từng có năm tháng tuổi trẻ, xinh đẹp. Càng quan trọng hơn đó là hai người đã cùng nhau đi qua quãng đường đẹp nhất, vậy là đủ rồi.
Tào Thù Lê cười hì hì mà nói. Lúc nói câu này cô nhìn Hạ Tưởng đầy ân tình.
Phùng Húc Quang không khỏi thầm kêu thông minh, lúc nói chuyện mà cũng có nhiều ẩn ý. Ngoài mặt là khuyên và an ủi Phùng Húc Quang, khen vợ y, nhưng trong đó lại nói cho Hạ Tưởng biết cô bây giờ là lúc đẹp nhất. Phùng Húc Quang liền khen ngợi:
– Thù Lê hiền hậu, rộng lượng như vậy đúng là phúc của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu rõ tâm tư nho nhỏ này của Tào Thù Lê nên cười cười véo mũi cô mà nói:
– Được rồi, đừng bùi ngùi xúc động. Tình cảm của em thì anh luôn luôn hiểu. Em đi quanh siêu thị đi, xem có gì cần thì cứ lấy, nếu không cầm được thì có xe đẩy mà. Có Tổng giám đốc Phùng ở đây mà, không cần phải tiết kiệm cho anh ta.
Hạ Tưởng có cổ phần trong siêu thị Giai Gia nên không hề khách khí coi mình là người ngoài.
Tào Thù Lê ngoan ngoãn chạm tay Hạ Tưởng rồi xoay người rời đi. Phùng Húc Quang cười ha hả trêu Hạ Tưởng:
– Bạn gái của chú đúng là rất đẹp, lại còn thông minh và biết điều như vậy. Trước đây là con gái Giám đốc sở, bây giờ là con gái của Phó Thị trưởng, chú sao lại may mắn vậy nhỉ? Trái có Tiếu Giai, phải có Thù Lê, hưởng hết phúc thế gian này. Anh cũng phải ghen tị với chú.
Hạ Tưởng vội vàng bịt miệng Phùng Húc Quang mà nói:
– Anh lớn tiếng như vậy có phải muốn hại chết em không? Thù Lê chưa đi xa đâu đó.
Phùng Húc Quang cười ha hả nói:
– Anh từ lúc gặp chú đến giờ thì chú đều rất bình tĩnh, không ngờ chú cũng có lúc sợ hãi và lo lắng. Xem ra anh nắm được nhược điểm của chú rồi.
– Chị dâu đâu rồi? Em phải tìm chị dâu nói chuyện, nói em giới thiệu một nữ đối tác đầy xinh đẹp, quyến rũ cho anh. Cũng thuận tiện hỏi xem là số lần anh lấy lý do ra khỏi nhà là nhiều hay ít hơn trước đây?
Hạ Tưởng không chịu kém mà hỏi lại một câu.
Phùng Húc Quang vội vàng nói:
– Chú muốn hại chết anh sao? Anh và Mễ Huyên không có gì. Chú sao lại có thể hại người như vậy. Chú mà nói thì có khác gì giết anh? Chú không phải không biết anh rất tôn trọng cô ấy, rất ít khi tức cô ấy.
Phùng Húc Quang vỗ vỗ đầu rồi nói:
– Coi như chú lợi hại, chút việc nhỏ vậy mà cũng phải trả lại, tâm lý báo thù quá nhạy cảm.
Hai người nhìn nhau và cười phá lên.
Gần 11h, Cao Kiến Viễn mới đến.
So với lần trước gặp mặt thì Cao Kiến Viễn không hề thay đổi. Mặt y lộ vẻ xa cách, mặc chiếc áo dài kẻ ô vuông, quần phẳng lỳ không một nếp nhăn, chiếc giày da màu đen không một hạt bụi. Từ cách ăn mặc có thể thấy được Cao Kiến Viễn là người rất chú ý. Người chú ý các chi tiết đơn giản như vậy thì chính là người thường xuyên thích bắt bẻ người khác, hoặc là làm việc gì cũng mong đạt mức hoàn hảo.
Bởi vì biết Cao Kiến Viễn đã ra nước ngoài du học, cùng với việc y luôn ra vẻ phong độ, Hạ Tưởng biết mỗi người theo đuổi hoàn mỹ đều chỉ là mô phỏng và theo đuổi những gì người khác đã làm mà thôi, chỉ là biểu hiện bề ngoài, mà không phải bản chất thật sự. Cho nên hắn cười thầm trong lòng về phương pháp của Cao Kiến Viễn, còn đâu không hề tán thành, khen ngợi gì cả.
Văn phòng Phùng Húc Quang bố trí không quá xa hoa, không trang nhã, có thể nói không hề có gì đặc biệt. Cao Kiến Viễn vừa vào thấy thế liền nhíu mày, chẳng qua y không nói gì.
Phùng Húc Quang vào liền chủ động bắt tay Cao Kiến Viễn, sau đó giới thiệu Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vẫn nở nụ cười xa cách mà bình tĩnh. Hắn biết Cao Kiến Viễn hứng thú với các thứ tao nhã, mặc kệ là thật lòng hay không thì việc như vậy dần dần cũng sẽ thành một thói quen, không thể sửa nổi.
Quả nhiên Cao Kiến Viễn đầu tiên là có chút kinh ngạc khi nhận ra Hạ Tưởng, sau đó liền giãn lông mày. Tất nhiên là y hài lòng với biểu hiện của Hạ Tưởng. Y gật đầu nở nụ cười mà nói:
– Không ngờ lại gặp được Hạ tiên sinh, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
– Rất hân hạnh, Cao tiên sinh gọi tôi Hạ Tưởng là được.
Hạ Tưởng rất nho nhã mà nói.
– Nhập gia tùy tục, về nước thì phải dựa theo quy định, phong tục trong nước mà gọi. Được rồi, Hạ Tưởng, anh gọi tôi Kiến Viễn là được. Đúng, bạn gái của anh sao không đến?
Vài câu, Cao Kiến Viễn liền mở miệng hỏi ra điều mà y không thể giấu được nó trong lòng. Có thể thấy dù là nho nhã, phong độ hay không thì đều là con người. Một khi mất đi vầng sáng của vở kịch, vai diễn thì đều là kẻ có ham muốn.
Phùng Húc Quang ngẩn ra. Y một là không nghĩ Hạ Tưởng và Cao Kiến Viễn đã biết nhau từ trước, hai là không ngờ Cao Kiến Viễn nói hai câu liền hỏi bạn gái của người khác. Bạn gái của người ta dù đẹp, dù anh hâm mộ tới đâu cũng không cần nóng lòng hỏi như vậy chứ?
Đương nhiên Phùng Húc Quang không biết Cao Kiến Viễn hỏi bạn gái của Hạ Tưởng chính là Liên Nhược Hạm, chứ không phải là Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng nói:
– Nhược Hạm về Bắc Kinh, không ở Thành phố Yến. Mời Cao huynh ngồi, chúng ta nói chuyện một chút.
Hạ Tưởng đúng là không muốn nói nhiều về Liên Nhược Hạm. Cao Kiến Viễn thích Liên Nhược Hạm là việc của y. Liên Nhược Hạm không phải bạn gái của hắn, nhưng hắn cũng không hy vọng Cao Kiến Viễn nhắc quá nhiều tới Liên Nhược Hạm.
Cao Kiến Viễn không chịu bỏ qua đề tài về Liên Nhược Hạm. Y thấy Hạ Tưởng khi nhắc tới Liên Nhược Hạm thì không có vẻ mặt gì liền cho rằng hai người đã chia tay nên hỏi:
– Anh và Liên Nhược Hạm có phải là có mâu thuẫn, tranh cãi gì không?
Đúng là có mâu thuẫn nhưng không như Cao Kiến Viễn nghĩ. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Đúng thế, tôi và cô ấy đã có nửa năm không gặp nhau.
Nói được một nửa, Hạ Tưởng thấy trong mắt Cao Kiến Viễn lộ ra một tia vui mừng. Hắn thầm nghĩ rằng dù phong độ cũng không phải đóng giả là có thể giả được. Có những thứ có thể học nhưng cần thời gian rất dài. Hạ Tưởng không có ý đả kích Cao Kiến Viễn nhưng lại là kẻ thành thật nên nói:
– Chẳng qua tôi cũng mới liên lạc, có lẽ vài hôm nữa là cô ấy về Thành phố Yến.
Hạ Tưởng vốn muốn Cao Kiến Viễn hết suy nghĩ về Liên Nhược Hạm, nhưng không ngờ Cao Kiến Viễn nghe xong lai cười cười đưa một danh thiếp cho Hạ Tưởng rồi nói:
– Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Nếu Liên tiểu thư tới Thành phố Yến, mời Hạ huynh dù như thế nào cũng phải thông báo với tôi một tiếng, cho tôi một cơ hội để làm chủ nhà nhận lỗi với cô ấy.
– Được, tôi sẽ nói với cô ấy, nếu cô ấy đồng ý thì tôi nhất định sẽ nói với Cao huynh.
Hạ Tưởng cầm danh thiếp. Hắn vốn muốn tạo quan hệ mật thiết với Cao Kiến Viễn, bây giờ có số điện thoại cá nhân của Cao Kiến Viễn, không ngờ lại nhờ Liên Nhược Hạm mà mình được lợi. Liên Nhược Hạm không ở đây nhưng cô lại có ảnh hưởng ở khắp nơi, luôn luôn xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Nếu cô đã nhắn tin cho hắn thì không biết khi nào cô sẽ xuất hiện?
Sau khi nói chuyện riêng, mấy người liền đi vào chuyện chính.
Mảnh đất vàng khu trung tâm mà Cao Kiến Viễn cung cấp vốn là Khu tập thể của trạm trung chuyển hàng hóa Ngũ Kim. Bởi vì hiệu quả kinh doanh của Ngũ Kim không tốt nên bán đi của cải, tài sản. Đất đã được Cao Kiến Viễn mua. Cao Kiến Viễn ra giá 10% cổ phần của siêu thị Giai Gia, điều kiện khác tạm thời không có. Lần trước sau khi Cao Kiến Viễn đề cập liền không hề xuất hiện là vì y có việc ra nước ngoài. Bây giờ về nước thấy siêu thị Giai Gia kinh doanh thắng lợi, y càng quyết tâm phải có một chân trong siêu thị Giai Gia.
Thật lòng mà nói yêu cầu Cao Kiến Viễn đưa ra là khá hợp lý. Ít nhất khách quan mà nói thì có thể chấp nhận được. Hơn nữa đất mà y cung cấp không thể lấy giá cả bình thường mà tính toán. Bởi vì nếu không có quan hệ thì tuyệt đối không lấy được khu đất này vào tay. Nhưng kinh doanh chính là kinh doanh, nếu không hề mặc cả thì chính là hai bên không phải làm ăn mà là tạo quan hệ, mặc dù Cao Kiến Viễn là con của Bí thư tỉnh ủy nhưng y cũng không nói ra, giả vờ không biết có khi lại hay. Có lẽ Cao Kiến Viễn còn cố ý muốn giấu thân phận, không lấy quầng sáng con Bí thư tỉnh ủy để đè người, mà coi mình là người bình thường. Cao Kiến Viễn này cũng có đầu óc kinh doanh.
Hạ Tưởng nhìn Phùng Húc Quang, Phùng Húc Quang hiểu ý nên gật đầu nói:
– Hạ Tưởng là anh em tốt của tôi, cũng là người hợp tác. Cậu ấy có thể thay mặt tôi nói chuyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |