Tào Thù Lê có chút chột dạ nhìn Hạ Tưởng, dùng ánh mắt nói cho hắn nói:
– Đều tại anh.
Da mặt Hạ Tưởng rất dày nên nói:
– Không sao ạ, cháu mà ngủ thì ầm hơn nữa cũng không dậy.
Tào Vĩnh Quốc bỏ tờ báo xuống rồi nói:
– Cứ quyết định như vậy đi, hai đứa ban ngày cùng một chỗ thì được, nhưng tới tối xa nhau một chút thì tốt hơn.
Tào Thù Lê đỏ mặt, Hạ Tưởng cũng xấu hổ, Tào Thù Quân nhướng nhướng mày ngồi bên vui vẻ xem nỗi đau của người khác.
Thứ hai Hạ Tưởng đi làm. Chung Nghĩa Bình đã quét sạch văn phòng của ba vị Phó chủ nhiệm và lau bàn làm việc của bọn họ không còn một hạt bụi. Ngô Cảng Đắc biết Hạ Tưởng khá ưa thích Chung Nghĩa Bình nên cũng khen vài câu. Điều này càng làm cho Chung Nghĩa Bình thêm nhiệt tình, cảm thấy mình cuối cùng cũng đã hiểu ra, tốt hơn nhiều so với lúc trước chỉ cúi đầu làm việc ở Cục Công thương.
Hạ Tưởng vào văn phòng thì phát hiện văn phòng chẳng những sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa còn có vẻ trang nhã hơn trước. Bàn của Ngô Cảng Đắc cũng sạch hơn không ít, trên bàn còn đặt một bình hoa. Hắn cẩn thận nhìn thì thấy trên bàn mỗi người đều có một bình hoa, cửa sổ cũng có chậu hoa nên trông khá mới lạ. Hạ Tưởng không nhịn được mà khen:
– Phó chủ nhiệm Khúc đúng là có lòng, để mấy bình hoa vào làm người ta thấy thoải mái hơn nhiều.
Khúc Nhã Hân lắc đầu nói:
– Không phải tôi.
Hạ Tưởng nhìn Ngô Cảng Đắc, Ngô Cảng Đắc cũng cười nói:
– Không phải tôi, là Tiểu Chung.
Chung Nghĩa Bình? Hạ Tưởng cười cười gật đầu nói:
– Tiểu Chung cũng được, người chăm chỉ lại có ánh mắt, lại còn là sinh viên đại học, có tương lai.
Những lời này vừa vặn để Chung Nghĩa Bình từ ngoài vào rót nước nghe thấy, làm y mừng như hoa nở, y rốt cuộc hiểu được một người muốn tiến bộ trong quan trường thì phải có bản lĩnh thật sự, làm ra thành tích là mấu chốt, nhưng quan trọng nhất chính là khi làm ra thành tích còn phải để cho lãnh đạo tận mắt nhìn thấy.
Hạ Tưởng vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì với Chung Nghĩa Bình thì nhận được điện bảo hắn lên lầu họp. Hạ Tưởng có chút buồn bực, hội nghị gì mà bảo hắn tham gia? Hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố bình thường thì cấp bậc của hắn không đủ tư cách tham gia. Hơn nữa Văn phòng tổ cải tạo không phải cơ cấu chính thức, chỉ nhận sự lãnh đạo trực tiếp của Thị trưởng Trần và Trưởng ban thư ký Cao, cũng không cần phải tham gia hội nghị chứ. Có việc gì thế này?
Người thông báo chỉ phụ trách thông báo cho hắn, đối phương không nói thêm gì rồi dập máy luôn.
Hạ Tưởng chạy tới phòng họp tầng năm, gõ cửa đi vào và có chút sợ hãi. Trong này có ít nhất 20, 30 người. Ngồi chính giữa là Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải. Người ngồi xung quanh Hạ Tưởng đều không biết, có người đầu bạc trắng như nhà khoa học, cũng có người giống nhà kinh doanh, có người đeo kính như chuyên gia.
Cao Hải gật đầu với Hạ Tưởng, ra hiệu hắn tìm vị trí ở phía sau mà ngồi xuống. Những người khác đều không tỏ vẻ gì vì sự xuất hiện của Hạ Tưởng. Bọn họ cho rằng một thằng trẻ tuổi như hắn chắc là nhân viên phục vụ, không ai coi hắn vào đâu.
Trần Phong vừa mở miệng nói thì Hạ Tưởng mới biết hóa ra nội dung hội nghị hôm nay chính là thảo luận đề tài cải tạo thôn Tây Lý.
Thôn Tây Lý ở vành đai thứ hai của Thành phố Yến, tuy rằng không nói tốt nhưng lại có vị trí rất quan trọng. Bởi vì thôn Tây Lý chính là nằm giữa hai công ty lớn nhất tỉnh Yến, công ty dược tỉnh Yến và công ty Thép tỉnh Yến.
Nghe Trần Phong nói như vậy, Hạ Tưởng liền hiểu hội nghị hôm nay chính là làm như thế nào cải tạo thôn Tây Lý. Theo ý kiến chuyên gia thành phố đưa ra chính là thôn Tây Lý nằm giữa hai công ty lớn nhất, hiệu quả kinh doanh tốt nhất tỉnh Yến. Lương thưởng của hai công ty này cũng là rất cao, có thể mua được phòng xa hoa. Vì thế ở đây thích hợp nhất là xây dựng nhà cao tầng.
Bên nhà kinh doanh có ý kiến thôn Tây Lý sau khi cải tạo xây dựng nhà thương mại là có triển vọng, nhưng tốt nhất là xây dựng biệt thự. Bởi vì Thành phố Yến bây giờ còn chưa có khu biệt thự đúng nghĩa. Thôn Tây Lý cách trung tâm thành phố một khoảng vừa đủ, không xa không gần, các phương tiện gần đó có đủ. Trong hai công ty lớn kia có không ít chuyên gia người nước ngoài. Bọn họ mua biệt thự, cũng có thói quen ở trong biệt thự. Vì thế cần phải mượn cơ hội này xây dựng khu biệt thự cao cấp đầu tiên của Thành phố Yến, nâng cao hình ảnh của Thành phố Yến.
Hai bên chuyên gia và nhà kinh doanh đều cho ý của mình đúng, tranh cãi suốt.
Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cúi đầu nói thầm vài câu, sau đó Trần Phong mới ừm ừm một tiếng và nói:
– Nếu mọi người đều có lý do đầy đủ, không ai thuyết phục được ai thì thành phố cũng không tiện vũ đoán, không tiện kết luận. Sau khi có luận chứng đầy đủ mới có thể quyết định.
Y ngừng lại rồi nhìn các chuyên gia xung quanh mà nói:
– Các chuyên gia ngồi đây chắc không ít lần tới khảo sát thực địa ở đoạn đường dành riêng cho người đi bộ ở phố Bắc Đại, cũng không ngừng khen việc cải tạo tuyến phố Bắc Đại thành đường dành riêng cho người đi bộ, cùng với quảng trường thư giãn ở đây. Đúng thế, chuyên gia có ý tưởng của chuyên gia. Nhà kinh doanh có ý tưởng của nhà kinh doanh. Ủy ban nhân dân thành phố có quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố. Quan điểm khác nhau nên theo đuổi lợi ích cũng là khác nhau. Khác nhau thì tự nhiên sẽ có quan điểm khác nhau. Hôm nay tôi muốn cho mọi người có một chút ý tưởng, vì thế mời một người không phải chuyên gia, cũng không phải nhà kinh doanh tới nói chuyện. Xem cái nhìn trong việc cải tạo thôn Tây Lý của cậu ta thì mọi người cảm nhận như thế nào.
Thị trưởng Trần nói với giọng thương lượng nhưng cũng không hỏi mọi người có muốn nghe hay không, mà là bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý để nghe ý kiến của người không trong ngành.
– Tôi giới thiệu một chút đồng chí Hạ Tưởng – Phó chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, một người trẻ tuổi rất có tài.
Trần Phong không hề thông báo từ trước cho Hạ Tưởng, cũng không cho hắn chuẩn bị tâm lý mà trực tiếp đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
– Hơn nữa Hạ Tưởng chính là người thiết kế phố Bắc Đại, đồng thời cũng là người thiết kế quảng trường thư giãn mà tôi vừa nói.
Các chuyên gia tham dự hội nghị vốn không hứng thú gì với Hạ Tưởng, nhưng lại bị câu nói phía sau của Trần Phong làm cho giật mình, không hẹn mà cùng “ồ” lên một tiếng và nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cười khổ một tiếng, Trần Phong đúng là thích làm việc nằm ngoài dự đoán của mọi người, đặt hắn ngay lên ngọn lửa, trước đó không lộ ra chút tin tức làm làm cho hắn trở tay không kịp. Chẳng qua dù sao đây là trong hội nghị, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười khiêm tốn và thật thà rồi nói:
– Thị trưởng Trần quá khen, tôi chỉ là có vài ý tưởng lung tung mà thôi, sao có thể so sánh với các chuyên gia đang ngồi đây. Còn về việc cải tạo thôn Tây Lý thì tôi không hề chuẩn bị gì về tâm lý, làm sao dám ăn nói lung tung trước mặt các chuyên gia.
Trần Phong thầm nghĩ chính là không cho cậu chuẩn bị tâm lý, phải đánh cho cậu trở tay không kịp, nếu cho cậu đủ thời gian chuẩn bị và nói ra ý tưởng thì sẽ ngại nhiều mà không có ý tưởng mới. Y không cho Hạ Tưởng nhiều thời gian suy nghĩ mà trực tiếp nói:
– Trong những người ngồi đây hôm nay thì cầu nhỏ tuổi nhất, cứ nói vài câu đi, mọi người đều có thể làm chú, bác của cậu thì ai sẽ trách cậu? Vừa nãy mọi người tranh cãi mãi cũng mệt, cậu coi như làm sôi động không khí một chút cũng tốt.
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười.
Vừa rồi bởi vì các chuyên gia vốn coi trọng Hạ Tưởng vì hắn là người thiết kế quảng trường thư giãn, nhưng bây giờ thấy thái độ e ngại của hắn liền vứt sự coi trọng sang bên. Có lẽ chỉ là một thanh niên đột nhiên có ý tưởng thiết kế mà thôi, lại không phải người làm công tác thiết kế, lại không công tác ở cơ quan quy hoạch, có thể nói lại không phải thuộc về học viện, không thuộ về chính quyền thì hắn còn có thể lý giải cao siêu gì chứ?
Thị trưởng Trần nói đúng, coi như thư giãn một chút cũng được. Các chuyên gia đều thả lỏng tâm trạng chuẩn bị lắng nghe xem Hạ Tưởng có thể nói ra ý tưởng nào không.
Các nhà kinh doanh càng không coi Hạ Tưởng vào đâu. Chẳng qua bọn họ không đoán ra được vì sao Thị trưởng Trần đột nhiên lại làm như vậy, lại không nghĩ nhiều. Bọn họ cho rằng việc cải tạo thôn Tây Lý là nhất định, chẳng qua chỉ là quan điểm khác nhau xây dựng thành nhà ở bình thường hay biệt thự. Lợi nhuận từ biệt thự là rất lớn, có thể nâng cao hình tượng của công ty cho nên các nhà kinh doanh đều muốn thành phố quy hoạch nơi này thành biệt thự.
Sự xuất hiện của Hạ Tưởng có lẽ chỉ là do Thị trưởng Trần muốn làm sinh động không khí, nhân cơ hội để mọi người biết mặt vị Phó chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô mà thôi.
Trong cảnh mọi người tập trung nhìn chằm chằm, Hạ Tưởng bị Thị trưởng Trần điểm đích danh trước mặt mọi người thì đành phải cứng cỏi lên đài thể hiện. Liếc mắt nhìn Tào Vĩnh Quốc một cái, thấy trên mặt ông không có biểu tình gì nhưng trong ánh mắt lại có ý cổ vũ.
Hạ Tưởng ngẩn người, lại ngại ngùng cười, nói:
– Thị trưởng Trần muốn tôi nói, tôi sẽ nói. Nhưng tôi nói sai thì cũng đừng trách tôi, cũng không phải là tôi muốn nói mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |