Liên Nhược Hạm không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng. Cô từ chối việc người nhà đính hôn, lại dùng đúng danh nghĩa khai thác thị trường thành phố Yến mà đến đây là vì cái gì chứ? Trong lòng hai người đều biết rõ, có điều ai cũng không thể nói ra được mà thôi.
Liên Nhược Hạm không thể so sánh được với Tào Thù Lê. Tào Thù Lê tuy rằng cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng mạng lưới quan hệ và tính tình của Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng đều biết rõ ràng, cũng tự nhận là có thể ứng đối được. Nhưng gia tộc của Liên Nhược Hạm lại có căn cơ ở Bắc Kinh. Bắc Kinh là địa phương gì? Là rồng cuộn hổ ngồi khắp nơi. Đừng nói hắn chỉ là một gã cấp phòng quèn, kể cả là hắn có leo lên địa vị cao như là thị trưởng của thành phố Yến đi nữa, đến Bắc Kinh cũng phải cúi thấp đầu mà đi đường. Hơn nữa, đối với việc gia tộc của Liên Nhược Hạm đến tột cùng là lớn đến thế nào thì trong lòng hắn một xíu xiu tin tức cũng không có.
Hạ Tưởng thương tiếc sự quật cường của Liên Nhược Hạm, dung túng sự tùy hứng của cô, khoan dung những bực bội của cô, nhưng phải duy trì một khoảng cách nhất định với cô, tránh cho rơi vào một cái vực sâu làm hắn không thể xoay người dậy nổi.
Làm người quý ở chỗ tự biết chính mình. Nếu Liên Nhược Hạm chỉ là một cô gái bình thường, hắn có thể đối xử với cô thật tốt. Nhưng cô xuất thân trong một đại gia tộc, cô cũng không phải là một người, mà là đại diện cho lợi ích của cả gia tộc. Lợi ích của gia tộc lại không thể bị người khác làm tổn hại. Một khi có người có ý đồ động chạm đến lợi ích của gia tộc, sẽ gặp phải lực phản bác kinh khủng.
Ở trước một gia tộc thế lực như núi cao, Hạ Tưởng biết, hắn nhỏ bé như một cây cỏ nhỏ.
Quả nhiên, Liên Nhược Hạm nói tiếp, lại làm Hạ Tưởng âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời, lại không khỏi hết hồn.
– Cao lão khá là khen ngợi anh đấy. Không ngờ thật, luôn luôn thanh cao như Cao lão mà cũng có thể coi trọng người như anh. Không chỉ có thể vận động được Thị trưởng của thành phố Yến, không những làm cho Cao lão đến phụ trợ em, mà còn điều cả con trai Cao lão là Cao Tấn Chu đến tỉnh Yến, để cho Cao Tấn Chu đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh Yến.
Hạ Tưởng tự nhận mình luôn khá là trấn tĩnh, cũng biết là mình đã trải qua những chuyện lớn nhỏ coi như không ít. Nhưng nghe đến Liên Nhược Hạm nói ra thản nhiên như không chuyện gia tộc của cô đã sắp xếp cả một vị trí Phó chủ tịch tỉnh chỉ vì sẽ khai thác thị trường của thành phố Yến thì hắn vẫn vô cùng khiếp sợ! Đồng thời hắn cũng cảm thấy khó tin, cũng cảm thán vì mình trước giờ kiến thức thật nông cạn. Gia tộc như thế nào mới có thực lực khủng bố đến như thế chứ? Vì khai thác thị trường của một tỉnh, một thành phố, không ngờ có thể sắp xếp xuống dưới một cán bộ cấp phó tỉnh. Hơn nữa, nghe khẩu khí của Liên Nhược Hạm thì chuyện cứ nhẹ như lông hồng.
Thật sự là một cái lưới lớn đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng được!
Một gia tộc với tay tận trời như thế, đừng nói là chính mình, ngay cả Trần Phong cũng không dám đụng chạm đến. Trách sao mà Cao lão bảo, chỉ cần bọn họ muốn điều khiển thôn Tây Lý là có thể bảo đảm được thành phố sẽ thông qua. Đối với những người có đầy đủ tài chính mà nói, nói ra một câu như thế không phải là khoe khoang, không phải là kiêu ngạo, mà chỉ đơn giản là trần thuật lại một chuyện thực tế mà thôi.
– Anh sẽ giúp em.
Hạ Tưởng quyết định chủ ý. Có thể có cơ hội tiếp xúc chính diện với một gia tộc khổng lồ như thế thì không thể buông tha được. Hơn nữa, Cao lão đưa ra ý tưởng về công viên nước, hắn cũng vô cùng đồng ý. Hắn cho rằng gia tộc của Liên Nhược Hạm tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng làm việc có lý có tình, có lễ nghĩa, không bá đạo, không cưỡng ép, làm việc theo quy luật thị trường, thật sự là đầy phong cách quý phái. Cho nên kết giao bè bạn với một gia tộc như vậy cũng là một loại vinh quang.
– Ai bảo em là Liên muội muội của anh chứ, đúng không nào?
– Tôi chả có anh em gì cả.
Liên Nhược Hạm lườm Hạ Tưởng một cái. Dưới ánh trăng, làn da trần lõa lồ của cô càng thêm trắng nõn, lóng lánh một tầng sáng bóng đến mê người.
– Anh định giúp em như thế nào? Nói khoác không biết thẹn. Ngay cả mục đích thực sự của việc em khai thác thôn Tây Lý còn không đoán ra được, lại còn bảo là giúp em. Chẳng qua là nói ngoài miệng thôi.
Hạ Tưởng không dám nhìn Liên Nhược Hạm nhiều.
Lúc này, tình cảnh này, vẻ đẹp của cô có sự hấp dẫn đến kinh người. Gió đêm thổi, quần áo của cô bồng bềnh, yểu điệu bay múa. Là một người đàn ông sẽ không ai kìm nổi mà thả cho trí tưởng tượng đi phiêu lãng. Hơn nữa, hai người lại đang ngồi trong tiểu đình giữa hồ, bốn bề vắng lặng, lại còn là người đàn ông trước kia đã từng có tiếp xúc da thịt với cô thì đối diện với sắc đẹp hấp dẫn đó, sức chống cự trở nên kém đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên Hạ Tưởng cúi đầu giả bộ uống trà. Uống mấy chén liền rồi mới ngẩng đầu lên nói:
– Xây dựng thôn Tây Lý trở thành công viên, nhìn qua thì hình như là không kiếm ra tiền, có lẽ trong vòng hai ba năm thì thật sự không đủ bù vào chi phí. Nhưng một khi nhà máy sản xuất sắt thép và nhà máy chế biến dược phẩm được chuyển đến hết ngoại thành, hai khu đất còn lại có thể xây thành chung cư để bán. Bởi vì có sẵn công viên ở đó, nhà ở chắc chắn có thể bán ra với giá cao. Anh cho rằng bằng vào quan hệ của nhà em với bên chính quyền thì khu đất của nhà máy sắt thép và nhà máy dược chắc chắn là nằm trong lòng bàn tay rồi.
Hắn cố ý tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Liên Nhược Hạm thì hài lòng nở nụ cười:
– Đầu tư vào công viên, nhìn ở góc độ ngắn hạn thì là chuyện làm ăn thua lỗ. Nhưng nhìn ở góc độ lâu dài, nếu anh không đoán sai thì khi nhà em và chính quyền thành phố ký kết một hiệp nghị, chắc chẳn còn có một điều khoản phụ trợ. Điều khoản đó chính là xác định khi di dời nhà máy sắt thép và nhà máy dược, Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ được ưu tiên giành được quyền sử dụng đất.
Liên Nhược Hạm mở to hai mắt nhìn Hạ Tưởng với vẻ khó có thể tin được và liên tục lắc đầu:
– Không thể nào, không thể nào! Anh mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một gã trẻ ranh, làm sao lại có thể đoán được ý đồ của nhà em? Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là Trần Phong nói cho anh, phải không?
Tiếng bước chân đạp đạp truyền tới, sau đó là giọng nói sang sảng của Cao lão:
– Tôi có thể cam đoan, Thị trưởng Trần tuyệt đối không có lộ ra một chút tin tức nào với anh bạn trẻ cả. Liên tiểu thư, bây giờ tôi không thể không thừa nhận Tiểu Hạ là một nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, cũng là một viên chức nhà nước có ánh mắt kinh doanh nhất mà tôi từng gặp! Rất giỏi! Thật sự là hậu sinh khả úy.
Cao lão xuất hiện thật đúng lúc. Hạ Tưởng nhìn ông ta một cái. Người ta đều bảo người già thành tinh, quả là một chút cũng không sai. Đi đúng lúc, đến đúng khi, ông ta cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh.
Cao lão bị ánh mắt hoài nghi của Hạ Tưởng nhìn nhìn thì có chút ngượng ngùng, cười ha hả:
– Chịu sự nhờ vả của Liên tiểu thư, không thể không làm, anh bạn trẻ chớ trách. Tôi chừng này tuổi đầu rồi cậu còn giận dỗi với tôi làm gì nữa. Đúng là không tôn kính người già gì cả. Ha ha.
Hạ Tưởng liền có ít thì bán ít:
– Cao lão, ngài cũng không nói sớm là Nhược Hạm tìm cháu, để cho cháu chuẩn bị tử tế một chút, thay quần áo mới, đánh giày sạch sẽ đi, để ý này nọ một chút. Lại đột nhiên tập kích cháu như thế, không phải là cố ý hủy hình tượng của cháu đấy chứ?
Nói giỡn vài câu rồi Cao lão ngồi xuống, cùng Hạ Tưởng nghiên cứu ưu thế của công viên nước và công viên cây xanh. Cuối cùng, Cao lão càng lúc càng có khuynh hướng sang công viên cây xanh, đối với Hạ Tưởng thì càng nhìn lại càng vui:
– Thằng con tôi cũng sắp tới tỉnh Yến rồi. Chắc chắn là nó cũng sẽ thích cậu. Từ nhỏ nó đã chịu sự ảnh hưởng của tôi, cũng thích quy hoạch, thích chỉ điểm giang sơn. Nhưng mà nó chỉ có thể coi như là học hỏi thôi, không có ngộ tính và linh khí như cậu. Trong ngành quy hoạch kiến trúc, hay là cậu làm đệ tử của tôi đi, tôi sẽ đem sở học cả đời này truyền thụ cho cậu?
Hạ Tưởng vội vàng xua tay:
– Cao lão hãy tìm một người trong ngành mà dạy đi, cháu chỉ là trình độ nửa mùa, có đôi khi linh quang chợt lóe thì có chủ ý, nhưng có đôi khi thì chết sặc không nghĩ được ra. Chú dạy cháu, nói không chừng lại làm chú thất vọng.
Cao lão cũng không ép:
– Tôi dù sao cũng muốn ở lại thành phố Yến, về sau có khi sẽ có cơ hội. Liên tiểu thư, tôi thấy là quyết định dùng phương án công viên cây xanh đi, lại xây thêm một ít giả sơn và hồ nước, có thể trở thành là điểm thư giãn giải trí rất tốt. So với xây một cái hồ nhân tạo thì tốt hơn nhiều.
Liên Nhược Hạm vô cùng tôn trọng cách nhìn của Cao lão. Cô nhìn Hạ Tưởng vài lần, bất mãn nói:
– Cũng không biết anh có bản lĩnh gì, vừa thấy mặt đã tác động được Cao lão nữa? Nếu Cao lão đã nói là có thể thì em cũng không có ý kiến gì. Thiết kế ban đầu ném vào sọt rác. Phương án công viên cây xanh lại do Cao lão thiết kế lại từ đầu một lần nữa đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |