Tuy nhiên trước khi thu thập Văn Dương, Hạ Tưởng liền nhớ tới dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn ở quảng trường ga. Sau khi quay về thành phố Yến, hắn cũng nhân cơ hội đi ngang qua nhà ga vài lần. Từ những quảng cáo phát trên màn hình tinh thể lỏng ở ga, có thể thấy được, trên cơ bản công ty đang bị vây trong giai đoạn cố gắng duy trì chút hơi tàn. Có lẽ khoản đầu tư của Cao Kiến Viễn đã hoàn toàn trôi theo dòng nước. Đương nhiên Hạ Tưởng cũng không biết 10 triệu tài chính đó là từ đâu mà đến. Nếu Hạ Tưởng biết, khẳng định sẽ vô cùng tiếc hận thay cho Văn Dương, bởi vì kết phường với Cao Kiến Viễn, kiếm tiền chính là tiền của Cao Kiến Viễn, mà nếu thua lỗ, nhất định Văn Dương sẽ là kẻ chết thay.
Hạ Tưởng liền nói thầm với Liên Nhược Hạm vài câu, sau đó mới cười xin lỗi Cao Kiến Viễn:
– Cao huynh, trước kia tôi cũng đã từng phân tích triển vọng thị trường của dự án màn hình tinh thể lỏng. Tôi cho rằng tuy rằng kinh tế của thành phố Yến không phát đạt bằng vùng duyên hải, nhưng cũng có không ít các công ty, xí nghiệp nhìn xa trông rộng. Hơn nữa hiện tại internet dần dần phát triển, có thể dùng ưu thế của internet để tham khảo cho dự án màn hình tinh thể lỏng. Đồng thời thị trường quảng cáo rất có triển vọng, nhưng mấu chốt là con người sử dụng như thế nào. Toàn bộ nghiệp vụ là do con người làm. Nếu người nắm vị trí mấu chốt có những ý nghĩ bất chính, cho dù đi đúng hướng nhưng vẫn có thể thua lỗ. Trước kia Văn Dương ở công ty tôi rất có năng lực, nghiệp vụ xuất sắc, ý nghĩ linh hoạt. Anh ta làm việc cho Cao huynh, chắc hẳn làm ra không ít thành tích nhỉ?
Cao Kiến Viễn vẻ mặt không được tốt lắm:
– Công ty vẫn thua lỗ, có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
– Sao lạ vậy?
Hạ Tưởng muốn nói lại thôi, lắc đầu nói tiếp:
– Quên đi, không nói nữa. Tôi là người ngoài, không tiện phát biểu nhiều ý kiến.
Liên Nhược Hạm liền nói theo:
– Chúng mình đi dạo đi, ngồi mãi cũng hơi chán.
Hai người vừa đi, Cao Kiến Viễn liền nói với Phạm Tranh:
– Nếu chúng ta muốn vào mảng bất động sản, có lẽ phải tìm cơ hội rút khỏi dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn đi. Tôi thấy chẳng có triển vọng gì đâu. Có lẽ Văn Dương có trò quỷ quái gì đó trong chuyện này.
– Vậy làm sao bây giờ? Cứ thế buông tha Văn Dương à? Hắn ta không chút tổn thất, tiền lương nhận đều, có lẽ cũng ăn được không ít hoa hồng!
Phạm Tranh nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tưởng phía xa, hai mắt nhấp nháy:
– Vừa rồi Hạ Tưởng nói có ẩn ý. Trước kia hắn ta đã cùng làm việc với Văn Dương, rất tán thưởng năng lực làm việc của Văn Dương, nhưng nghe anh nói, trong dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn này, Văn Dương không hề làm được gì.
– Tha cho hắn? Đùa à?
Trong mắt Cao Kiến Viễn lộ ra một tia độc ác:
– 10 triệu mất tiêu không hề có hồi âm mà phải chịu sao? Tuy rằng không phải tiền của chính mình nhưng không thể để thua uất ức như vậy được, đúng không? Tìm một vài kẻ, làm ra ít chứng cớ, chứng minh Văn Dương tay chân không sạch sẽ, tham ô của công, thu nhận hoa hồng, đổ toàn bộ trách nhiệm kinh doanh thua lỗ của công ty lên đầu hắn. Tiếp đó mua vài kẻ kết giao với hắn, trói hẳn trách nhiệm của hắn lại. Về sau nếu có vấn đề gì chẳng may, có thể trực tiếp đổ tội danh tham ô lên đầu hắn.
– Cho hắn chịu tội thay?
Phạm Tranh vừa nghe nói phải xử lý Văn Dương, liền vui vẻ cười không ngừng.
– Hắn ta là gieo gió gặt bão. Hạ Tưởng vừa nói đó, hắn là một kẻ khá có bản lĩnh, vậy mà kinh doanh công ty thành ra thế này, không phải đứng ở trung gian kiếm lời tiền riêng thì là cái gì?
Cao Kiến Viễn kết luận thẳng về Văn Dương như vậy.
Trong khi Văn Dương đang đắm chìm đôi mắt với mỹ nữ thì bỗng nhiên mỹ nữ nhíu mày nói nhỏ:
– Thành thật chút đi, đừng lung tung.
Văn Dương buồn bực. Làm sao vậy, mình rất thành thật, tay không đặt loạn chỗ, cũng không sờ loạn, sao mỹ nữ lại hiểu lầm như vậy? Chẳng lẽ không phải hiểu lầm mà là ám chỉ sao? Y hiểu được, liền nói:
– Tay anh luôn thành thật, lại không có bàn tay thứ ba, đúng không nào?
Vừa nói xong, y cảm giác sau lưng bị người khác đẩy một cái không nặng không nhẹ. Y bị bất ngờ lập tức nhào vào trong ngực mỹ nữ.
Cùng lúc đó, mỹ nữ cảm giác một bàn tay hơi nghịch ngợm ở mông mình, không phải sờ mà là véo, lập tức khiến cô thẹn quá hóa giận, cho Văn Dương một bạt tai:
– Mẹ nó, đồ biến thái thối tha!
Văn Dương bị đánh đau, ôm mặt hỏi:
– Ai đẩy tôi? Tôi không động tay động chân mà!
Còn chưa dứt lời, một chén rượu trực tiếp hắt thẳng vào mặt y, lại một giọng phụ nữ khác vang lên:
– Đồ lưu manh! Vừa khiêu vũ vừa sờ loạn người khác, chưa gặp phụ nữ bao giờ à? Thật mất mặt!
Trong rượu không biết có trộn lẫn thứ gì mà cay khiến cho Văn Dương không mở được mắt, vội vàng lớn tiếng phân bua:
– Tôi không làm, có người đẩy tôi.
Bốp! Trên mặt y lại thêm một bạt tai nữa:
– Làm còn không dám nhận, thật không phải là đàn ông!
Văn Dương không nhìn rõ là ai đánh mình, sờ soạng muốn đi toilet rửa mặt, vừa mới nhấc chân lên lại cảm giác chân trơn tuột, lập tức ngã lăn ra đất, chổng bốn vó lên trời, đau toát mồ hôi hột.
Đột nhiên một người cúi xuống nói nhỏ bên tai y:
– Mau gọi Cao Kiến Viễn đến hỗ trợ, nếu không anh sẽ thảm đó, không ai tin tưởng anh đâu!
Trong tiệc rượu này, Văn Dương cũng chỉ biết mỗi Cao Kiến Viễn, được người nhắc nhở còn không quên cảm ơn đối phương:
– Cảm ơn, rất cảm ơn!
Tiếp đó y vừa dụi mắt vừa kêu lên:
– Tổng giám đốc Cao, Tổng giám đốc Cao, mau tới giúp tôi. Tôi bị người hãm hại, tôi không phải lưu manh. Hiện tại tôi không nhìn thấy đường.
Cao Kiến Viễn trốn ở một nơi bí mật gần đó, nghe thấy Văn Dương kêu to gọi mình, liền tức giận mặt mày xanh mét:
– Đồ con lợn! Phạm Tranh, tìm hai người đem Văn Dương ra vòi phun nước bên ngoài, cho nó tỉnh táo lại đi.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-2-full/
Chiếc Land Rover một đường vui vẻ nhằm thẳng hướng nội thành. Trên xe, Liên Nhược Hạm cười đến run rẩy cả người, càng không ngừng nhớ lại hình ảnh Văn Dương bị biến thành thằng hề, còn cả bộ dạng ướt nhoét toàn thân, đầy chật vật của Văn Dương. Cười hồi lâu sau, cô mới nói với Hạ Tưởng đang chăm chú lái xe:
– Bây giờ em mới biết được, hóa ra anh bày trò cũng thật là xấu xa.
Hạ Tưởng kêu oan:
– Anh là vì muốn cho em hết giận. Bình thường anh là một người rất tốt, không ăn trộm, không cướp giật, không lừa gạt con gái nhà lành. Hôm nay là lần đầu tiên làm trò xấu xa, xem như là ngoại lệ cho em. Đáng thương cho thanh danh một đời của anh đã trôi theo dòng nước.
– Lại thế nữa rồi. Vừa được tiện nghi lại còn khoe mẽ!
Liên Nhược Hạm cắn môi, trong mắt lộ ra vẻ dụ dỗ xấu xa:
– Nếu không để em bồi thường cho anh một chút nhé?
Hạ Tưởng bị cô dụ dỗ nhiều lần, đã có sức miễn dịch, hơn nữa hắn cũng biết cô cố ý ra vẻ như vậy nhưng thực chất là rất nhát gan, bởi vậy hắn giả vờ đồng ý:
– Được rồi. Xét tấm lòng chân thành của em, anh đồng ý với em một lần. Đi đâu thuê phòng nhỉ?
– Thuê cái đầu anh!
Liên Nhược Hạm vừa thấy mắt Hạ Tưởng lộ ra hung quang, lập tức rụt rè:
– Anh là một đại sắc lang (kẻ háo sắc), còn lưu manh hơn cả Văn Dương.
– Hic…
Hạ Tưởng không còn gì để nói. Liên Nhược Hạm đúng là buồn cười, đảo ngược nhanh thật. Rõ ràng là cô dụ dỗ người ta trước, đến khi phải làm thật thì cô chạy rõ nhanh. Đây không phải là muốn làm cho người ta sượng mặt thì là gì?
Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, sáng sớm thứ Hai đến cơ quan, còn chưa ngồi yên ổn thì đã có một vị khách không nhỏ đến – Phó thị trưởng Đàm Long!
Đàm Long nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc vài cái, sau đó khuôn mặt nở một nụ cười hòa ái dễ gần, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, chủ động giơ tay ra:
– Phó chủ nhiệm Hạ tới văn phòng tổ cải tạo đã một thời gian, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh đến đây. Phó chủ nhiệm Hạ không cho rằng tôi không coi trọng công tác của các cậu chứ? Mặc dù có Thị trưởng Trần và Phó thị trưởng Tào luôn chiếu cố tới tổ cải tạo, tuy nhiên tôi cũng đến giúp vui, đi lại với các đồng chí của tổ cải tạo, các đồng chí sẽ không từ chối chứ?
Hạ Tưởng vội vàng giơ hai tay bắt tay Đàm Long, rất cung kính đáp:
– Hoan nghênh Phó thị trưởng Đàm đến văn phòng tổ cải tạo chỉ đạo công tác. Phó thị trưởng Đàm bận trăm công ngàn việc vẫn tự mình tới tổ cải tạo chúng tôi, toàn thể thành viên tổ cải tạo chúng tôi hoan nghênh từ đáy lòng. Tiếp theo chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay mời Phó thị trưởng Đàm nói chuyện.
Đàm Long khẳng định là không phải đến vì nhàn rỗi không có việc gì. Hạ Tưởng biết y tới đây nhất định là vì có mục đích khác.
Đàm Long giơ hai tay lên đè xuống, cười nói:
– Tôi chỉ tùy tiện đi tới đây thôi, cũng không có gì để nói cả, chỉ là muốn nói vài câu thăm hỏi với mọi người mà thôi.
Là Phó thị trưởng nhưng không chủ quản tổ cải tạo, vốn rất ít tiếp xúc với tổ cải tạo, hiện tại lại đột nhiên nói muốn nói vài câu thăm hỏi, có quỷ mới tin. Hạ Tưởng liền đứng im với vẻ rất kính cẩn, chờ Đàm Long nói tiếp.
Đàm Long thấy thái độ của Hạ Tưởng rất nghiêm chỉnh, những người khác cũng không hề có chút chậm trễ, cảm thấy khá hài lòng, liền nói tiếp:
– Tuy rằng văn phòng tổ cải tạo là do Thị trưởng Trần cụ thể chỉ đạo công tác, nhưng vị trí của văn phòng tổ cải tạo vô cùng mấu chốt, không chỉ có một mình Thị trưởng Trần coi trọng mà toàn bộ Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều rất coi trọng. Bí thư thành ủy Thôi đã nhiều lần nói với tôi, các đồng chí văn phòng tổ cải tạo đều rất vất vả, cần phải cố gắng giúp đỡ họ, chiếu cố họ nhiều hơn. Tôi nghe xong cảm thấy rất thấm thía. Trước kia đúng là tôi không chú ý nhiều lắm tới các đồng chí văn phòng tổ cải tạo, cũng không mấy quan tâm tới, hiện giờ tôi xin bày tỏ sự xin lỗi với mọi người.
Vỗ tay, nhiệt liệt vỗ tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |