Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 20 » Phần 17

Quan Trường - Quyển 20

Phần 17

Cùng lúc Hạ Tưởng trên đường đến thành phố Mai Hoa, Tào Vĩnh Quốc cũng bay từ tỉnh Hắc Liêu sang Bắc Kinh.

Thời khắc cuối cùng quyết định vận mệnh của Tào Vĩnh Quốc đến rồi.

Ngồi trên máy bay, Tào Vĩnh Quốc cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, mà còn tập trung quên mình vào công việc, hết sức chuyên chú mà lật xem một sấp văn kiện dày cộm.

Đối với chuyến đi đến Bắc Kinh lần này, trong lòng Tào Vĩnh Quốc hiểu rất rõ, chuyến đi này sẽ quyết định xem ông ta là lui hẳn về hay là lui về ở tuyến thứ hai, đồng thời cũng giải quyết sự đãi ngộ của cấp Phó quốc.

Thật ra đối với tình trạng hiện nay của Hạ Tưởng cùng các công việc và cuộc sống của Tào Thù Lê, Tào Thù Quân, ông ta rất hài lòng, cũng cho rằng mình hoàn toàn có thể yên tâm mà lui về rồi. Hạ Tưởng hiện giờ đã trở thành cây đại thụ lớn ngất trời, hoàn toàn có thể giúp nhà họ Tào che gió tránh bão, ông ta có giữ chức hay không, cũng không có khác biệt gì. Hạ Tưởng không những không cần ông ta đỡ đần, Tào Thù Lê và Tào Thù Quân cũng không quan tâm đến con đường làm quan, hơn nữa cảm thấy an phận yên vui, ông ta cũng yên tâm rồi.

Lại nói, dường như sau khi Hạ Tưởng đi vào con đường làm quan, ông ta cũng chưa từng ra sức giúp đỡ Hạ Tưởng trong những lần thăng tiến lên chức, không phải là không muốn, mà là năng lực có giới hạn, càng là do mạng lưới quan hệ của bản thân Hạ Tưởng cũng rộng lớn hơn nhiều so với ông ta.

Tào Vĩnh Quốc cũng không có luyến tiếc mấy đối với chức Bí thư tỉnh ủy, huống chi ông ta lui xuống cũng là để nhường đường cho Hạ Tưởng, nghĩ đến việc Hạ Tưởng có hy vọng trở thành quan lớn cấp Bộ trưởng trẻ tuổi nhất nước, trong lòng ông ta khó kìm được sự xúc động.

Cả đời của Tào Vĩnh Quốc hài lòng mãn nguyện nhất có hai việc, một là sinh được một đứa con gái có cặp mắt nhìn xa trông rộng lại còn dịu dàng hiền lành, hai là đứa con trai tuy không xuất sắc, nhưng cũng không có nhân phẩm bất lương như những con nhà quan lại tầm thường, cả đời ông ta cũng không thẹn với Đảng và Nước nhà, không thẹn với dân chúng.

Giáo dục con cái là chuyện lớn đầu tiên mà người làm quan phải làm, nếu như một vị quan mà ngay cả con cái của mình cũng giáo dục không xong, vậy thì làm sao có thể ngồi trên khán đài mà công khai bàn luận đến việc giáo dục và kế hoạch lớn của Quốc dân được chứ? Người ngay cả người bên cạnh cũng không trói buộc được, vậy thì làm sao có thể trói buộc phẩm hạnh của bản thân mình? Thử nghĩ xem, con trai của một vị Phó chủ tịch chủ quản giáo dục lại đi ẩu đả đánh nhau, giành giật ghen tuông, người như vậy có thể quản lý tốt chuyện giáo dục sao? Tào Vĩnh Quốc đối với rất nhiều sự việc đều chỉ có thể tỏ ra căm thù đến xương tủy, cũng không có cách giải quyết được.

Nếu như là vậy, chi bằng nhắm mắt làm ngơ, về nhà nô đùa với con cháu, an hưởng tuổi già.

Có thể giải quyết đãi ngộ của cấp Phó quốc là tốt nhất, giải quyết không được, ông ta cũng không miễn cưỡng, về nhà trồng hoa trồng cỏ, lại về Đan Thành chơi cờ tâm sự với lão Hạ, cũng là chuyện vui lớn nhất đối với người già. Người lớn tuổi rồi thì phải nhường chỗ nhường cho người tài, không thể cứ ngồi lì trên khán đài mà không chịu xuống, dùng cái đầu cứng ngắt của người thuộc thời đại bảo thủ truyền thống mà đi khua tay múa may chỉ huy cục diện chính trị của thời đại mới trong nước, không những là người ngoài chỉ huy người trong nghề khiến nước nhà dân chúng chê cười, làm trò cười cho người trong nghề.

Tào Vĩnh Quốc suy nghĩ rất nhiều, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Nếu như chấm điểm cho mấy mươi năm làm chính trị của mình, ông ta sẽ cho 66 diểm, tuy rằng không có bao nhiêu công lao, nhưng ít nhất cũng không hổ thẹn với sự bồi dưỡng đào tạo của Đảng và Nước Nhà, không hổ thẹn với chức trách trên người của mình. Điều khiến ông ta tự hào nhất là, ông ta có thể đứng dưới ánh sáng mặt trời, lớn tiếng công khai xưng là người làm quan mấy mươi năm, ông không tham không lấy không cần không bắt thứ gì, mọi việc đều dưới sự kiểm soát của kỷ cương Đảng và luật pháp Nước nhà, hơn nữa, mọi việc đều không hổ thẹn với lương tâm của mình.

Không có cống hiến to lớn hơn cho Nước cho dân, chỉ là vấn đề năng lực. Nhưng có tấm lòng vì nước vì dân hay không, là vấn đề tố chất căn bản của một người làm quan. Tào Vĩnh Quốc không cầu sử sách lưu danh, chỉ cầu ngẩng đầu cúi đầu không thẹn với trời đất, công lao tự để người đời sau phán xét!

Dưới sự phối hợp của Lý Thấm, kế hoạch thâu tóm của Liên Nhược Hạm tiến triển vô cùng thuận lợi, tuy rằng cũng có chủ nghĩa bảo vệ địa phương của ở xí nghiệp thực phẩm địa phương quậy phá trong đó, nhưng dưới sự ảnh hưởng bởi bối cảnh sức mạnh chính trị lớn mạnh của Liên Nhược Hàm, trong sự tham gia của lực lượng đầu tư hùng hậu, ý chí phản đối của đối phương nhanh chóng sụp đổ.

Không sụp đổ không xong, bởi vì Liên Nhược Hàm cũng được, Lý Thấm cũng được, trong cuộc chiến thương trường đều không có trái tim thương hại, ra tay còn ác hơn cả Hạ Tưởng, nếu đối phương còn kiên trì, thì sẽ bất chấp mọi giá đàn áp đến khi đối phương phá sản đóng cửa mới thôi.

Đứng trước nguy cơ phá sản đóng cửa, đứng trước sự lựa chọn giữa sống và chết, không ai sẽ hành động theo cảm tính, muốn lấy cái chết để nói lên ý chí của mình, huống hồ nếu như chấp nhận cổ phần bị khống chế, còn có thể đảm bảo có xe đẹp có biệt thự mà ở, nếu như không đồng ý, xin lỗi, xe hơi và biệt thự đều bị niêm phong.

Kết quả là sau một loạt các màn đàm phán, dưới những thủ đoạn thúc đẩy vừa dứt khoát vừa quyết đoán của Lý Thấm, dưới ưu thế là Liên Nhược Hàm bỏ ra số tiền đâu tư lớn với 200 triệu đô la Mỹ mặc cho Lý Thấm điều phối, số tiền dự phòng của đối phương hoàn toàn vụn vỡ, thái độ cứng rắn của chính phủ địa phương cũng buông xuôi đầu hàng, chủ động hạ thấp thân phận, đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi.

Trên căn bản có thể nói là, bố cục toàn diện của Hạ Tưởng, dưới sự vận hành của hai nữ tướng tài ba, đã bước đầu đi đến thành công.

Nhưng cũng chỉ là bước đầu tiên trên con đường xa ngàn dặm, so với nước Mỹ vì để khống chế thị trường biến đổi gen trong nước mà đặt nền tảng cho tương lai lâu dài sau này, thì con đường mà Hạ Tưởng phải đi vẫn còn xa lắm.

Nước Mỹ từ thế kỷ niên đại tám mươi đã bắt đầu bắt tay vào bồi dưỡng những nhân tài kỹ thuật của Trung quốc có liên quan đến chuyên ngành này, đợi khi những nhân tài này được đào tạo thành công, lại thả hổ về rừng. Những kẻ da vàng do nước Mỹ đào tạo lại như một quả chuối vàng, bên ngoài là da vàng của người Trung Quốc, nhưng bên trong lại là người Mỹ, đưa những người này vào Trung Quốc, nhanh chóng chiếm lĩnh nền khoa học nghiên cứu của nước nhà, đồng thời có thể thành công mà đánh vào bộ Nông nghiệp.

Chính là do những người chuối này ẩn mình dưới lớp da vàng như vậy nhưng lại có trái tim rỗng sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, mới có thể phổ biến kỹ thuật biến đổi gen một cách suông sẻ trong nước.

Nước Mỹ vì thúc đẩy mạnh một kỹ thuật hoặc thúc đẩy một kế hoạch, sẽ lên kế hoạch mười mấy năm thậm chí là mấy mươi năm, đồng thời còn sử dụng một khoản tiền đầu tư lớn, đợi khi một nước thật sự phát giác ra ý đồ của nước Mỹ, thì đã giống như người bệnh bị ung thư thời kỳ cuối, có lòng giết giặc mà bất lực xoay chuyển càn khôn.

Vừa đúng lúc trong trận chiến tài chính năm đó Liên Nhược Hạm đã kiếm được khối lượng lớn của cải của người dân nước Mỹ, thế là dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Hạ Tưởng có lòng tin dùng ưu thế của hắn trên phương diện chính trị và kinh tế, có thể từng bước lấy lại thị trường bị nước ngoài chiếm đoạt và xâm chiếm.

Thị trường bị xâm chiếm thì có thể từ từ lấy lại được, nhưng nếu như để các thế lực của nước ngoài khống chế được tài nguyên lương thực chủ chốt, tài nguyên đất hiếm và tài nguyên chiến lược dầu mỏ, cũng đồng nghĩa với việc mạch máu của mình bị đối phương nắm giữ, đóng vai trò là một đất nước độc lập, vậy thì còn tính độc lập gì để mà nói nữa? Cũng như một vị cao thủ võ lâm bị kẻ địch khống chế yếu điểm chí mạng, nhúc nhích cục cựa liền có thể bị mất mạng vậy.

Người dân một nước đã tự đứng lên làm chủ trong mấy mươi năm nay, chẳng lẽ lại phải quay trở về thời đại bị áp bức bóc lột hay sao?

Hạ Tưởng sẽ không để bi kịch đó tái diễn lần nữa!

Đến thành phố Mai Hoa rồi, trời đã sập tối.

Chuyến đi này Hạ Tưởng chỉ lái một chiếc xe, không phải chiếc Volvo S60 của Hạ Tưởng mà là xe chuyên dụng của Tỉnh ủy, cũng là có ý nói lên chuyến đi lần là vì việc công là chính, mặc dù nói ra kỳ thật cũng là có cả việc tư bên trong.

Hạ Tưởng dẫn theo tài xế lái xe và Đường Thiên Vân, cũng nói lên sự tin tưởng của hắn đối với tài xế và Đường Thiên Vân. Tài xế thì không cần phải nói, Hạ Tưởng tuy rằng tin tưởng, nhưng mức độ có giới hạn, mà sau khi trải qua một loạt các sự việc biến động, Đường Thiên Vân đã chính thức trở thành tâm phúc của hắn.

Trước cửa nhà họ Quý, đứng đầy đám người ra nghênh đón, người đứng đầu chính là Lão Quý, sau lưng là toàn bộ trên dưới của Nhà họ Quý gần như đều có mặt đông đủ, tính tổng cộng có hơn mười mấy người, nghi thức nghênh tiếp long trọng như vậy, cho dù là Trần Hạo Thiên đích thân đến đây, cũng sẽ chưa chắc được toàn bộ trên dưới của nhà họ Quý đối đãi tiếp đón như vậy đâu.

Hạ Tưởng là người duy nhất.

Hạ Tưởng vội vàng xuống xe, bước nhanh về phía trước:

– Lão Quý, tôi đến chỉ để thăm Như Lan, bày ra trận thế lớn như vậy, thật là ngại quá.

Lão Quý vội nắm chặt hai tay của Hạ Tưởng:

– Hạ Tưởng, nhà họ Quý nợ cậu một ân tình to lớn, cậu phải được nhận tấm lòng tôn kính của toàn bộ trên dưới lớn nhỏ của nhà họ Quý.

Trong đám đông lại không thấy bóng dáng của Như Lan.

Lão Quý cũng chưa giải thích, lần lượt giới thiệu vài thành viên chính trong nhà họ Quý, liền mời Hạ Tưởng vào trong.

Nhà họ Quý ở trong ngôi nhà kiểu cũ ở Mai Hoa, to hơn nhiều so với biệt thự bên hồ ở Dương Thành, diện tích đất rộng hơn nhưng lại không có phong thái như biệt thự bên hồ, có lẽ là do nguyên nhân cố tình khiêm tốn, lấy màu xám làm màu chủ đạo, lộ rõ một và màu sắc văn hóa nặng nề dày đặc được kế thừa lại.

Nhà làm quan thật sự không lộ rõ thân phận mình với nhà cao xe đẹp, đem so sánh thì, tâm trạng muốn phất lên của Ngô Hiểu Dương ở Nam Quốc Chi Xuân đã bộc lộ mồn một với cây quý trị giá trăm mấy ngàn nhân dân tệ ở Nam Quốc Chi Xuân.

Vào đến phòng khách, đám đông tản đi, chỉ còn lại Quý Trường Hạnh và Quý Như Trúc đi cùng, Hạ Tưởng đương nhiên không dám mong mỏi người chủ của nhà họ Quý xuất hiện, có Lão Quý ở đây, cũng đã đủ hình thức rồi.

– Ngôn luận cải cách thể chế chính trị mà Trần Hạo Thiên đề ra, tôi cũng có nghe nói, không ngờ tới, không ngờ tới.

Lão Quý mở màn không đề cập đến chuyến đi Bắc Kinh, không đề cập đến Quý Như Lan, lại trực tiếp nói đến lời nói của Trần Hạo Thiên, nằm ngoài dự tính của Hạ Tưởng

– Tôi rất khâm phục dũng khí của Trần Hạo Thiên.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

– Với thân phận và địa vị của Bí thư Trần hiện nay, đề ra việc cải cách thể chế chính trị, không hề dễ dàng.

– Nói ra thì đã không dễ dàng, thực hiện càng khó hơn.

Lão Quý vẻ mặt nghiêm trọng

– Tôi ủng hộ cải cách của Trần Hạo Thiên, nếu như cần có Lĩnh Nam để đảm nhận thành phần thí điểm cải cách lần nữa, tôi tình nguyện thuyết phục Khoát Đệ và Thủy Đầu, và cả nhà họ Quý, cùng nhau cải cách thể chế chính trị của Lĩnh Nam, ra sức hiến kế.

– Lão Quý có lòng rồi.

Hạ Tưởng thành khẩn nói.

– Lĩnh Nam xưa nay có gan làm chuyện mà thiên hạ không dám làm, ăn cua không sợ tay bị thương.

Giọng điệu của Quý Trường Hạnh vô cùng kiên định.

Hạ Tưởng luôn cho rằng Quý Trường Hạnh thuộc phía thế lực bảo thủ trong chính trị, quan điểm chính trị theo xu hướng truyền thống bảo thủ, không ngờ ông ta không những có hứng thú với việc cải cách thể chế chính trị, mà còn tỏ thái độ kiên quyết cứng rắn, khiến hắn vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Ít nhất thì Lão Quý tỏ thái độ như vậy, cũng đồng nghĩa với việc Trần Hạo Thiên đã thắng được sự ủng hộ hết mình của ba hệ Lĩnh Nam, coi như chướng ngại vật bước đầu đã hoàn toàn được dọn sạch. Thế thì lực cản lớn nhất mà Trần Hạo Thiên phải đối mặt, chính là thái độ của Trung ương.

Hơn nữa Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, Lão Quý vừa gặp mặt đã tặng hắn một món quà lớn, chính là có ý mượn lời của hắn để nói cho Trần Hạo Thiên biết thái độ của nhà họ Quý, ý nghĩa là hắn cuối cùng cũng đã mở ra cục diện ở Lĩnh Nam, được sự tán đồng của ba hệ Lĩnh Nam.

Khác với nút thắc mà Tỉnh Tề và thế lực địa phương Tỉnh Tề đã tạo ra, hắn tuy rằng từng có mẫu thuẫn giữa Lĩnh Nam và ba hệ Lĩnh Nam, nhưng suy cho cùng đã được tháo gỡ, điều khiến hắn vô cùng vui mừng, chính là có thể giải quyết tranh chấp một cách nhẹ nhàng hòa bình, đây mới là điểm cao siêu nhất trong chính trị.

Thấy đã đến lúc dùng cơm, lão Quý lên tiếng:

– Hôm nay mời cậu nếm thử món ăn chính tông của người Hẹ, tuy nhiên trước khi dùng cơm, vẫn là xin phiền phó Bí thư Hạ lên lầu một chuyến, Như Lan có chuyện muốn nói.

Trong lòng Hạ Tưởng đã sớm không còn sự khó hiểu đối với Quý Như Lan nữa, nghe Lão Quý nói vậy, cũng không chần chừ, khẽ gật đầu rồi đi lên lầu. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy cầu thang dưới chân mình dài đằng đẳng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 20
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 11/02/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Bố bảo vệ con - Tác giả The Kid
Câu chuyện lấy bối cảnh ở Wisconsin, Hoa Kỳ, tại khu dân cư thưa thớt. Hai vợ chồng Carter Green và Mara Green đang sống hạnh phúc với đứa con gái nuôi của họ, Isabelle. Mười mấy năm trước, con trai ruột của hai vợ chồng Carter bị tai nạn chết, hai vợ chồng đau khổ vô cùng. Sau này Carter đã cứu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 21
Ngọn lửa hồng nhìn như chậm rãi hạ xuống, nhưng không biết vì sao chỉ chớp một cái liền rơi chính xác vào người tất cả Ma tộc bên dưới, ngay cả nam tử có cánh đang liều mạng bỏ chạy cũng không thể tránh được kiếp nạn này. “Phốc phốc!” Đám Ma tộc trong nháy mắt bị phấn diễm...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Vĩnh Hằng – Quyển 12
Quỷ Mẫu, ngày hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng. Ta phải nuốt ngươi! Công Tôn Uyển Nhi phát ra âm thanh thê lương, nhằm về phía Quỷ Mẫu. Thiên Tôn mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong chớp mắt hắn tới gần, ép Quỷ Mẫu tiếp tục tháo chạy! Cũng chính là lúc này, theo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân