Hạ An đã phải trải qua một lần khảo nghiệm ác liệt trong cuộc đời, rất nhiều phương tiện truyền thông không gặp được Hạ Tưởng để phỏng vấn, cũng không tiếp xúc được cha mẹ Hạ Tưởng, nên đã muốn thử bắt đầu với Hạ An, muốn có một cuộc phỏng vấn với Hạ An để lấy được thông tin về Hạ Tưởng, như thế sẽ nắm được tin tức độc quyền trong tay.
Hạ An lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa từng thấy nhiều truyền thông như vậy, thậm chí còn có cả không ít phóng viên nước ngoài cũng thông qua đủ loại con đường để tìm cậu ta, dùng hết các loại phương pháp muốn cho cậu ta phải mở miệng.
May mắn, Hạ An đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia, cho dù phóng viên truy hỏi như thế nào, cậu ta vẫn nói năng thận trọng, một mực nói là không thể trả lời. Cho dù bọn họ dùng mười ngàn đô la Mỹ, hay cá biệt còn có nữ phóng viên rất phong lưu dùng tình dục để dụ dỗ cậu ta, cậu ta vẫn kiên trì giữ vững lập trường.
Hạ An biết, bảo vệ tốt Hạ Tưởng, chính là bảo vệ cho gia đình nhà họ Hạ, nói rộng hơn nữa, chính là bảo vệ nhà họ Tào.
Lúc này Hạ An cũng chưa dám nghĩ xa hơn một chút, cậu ta không đủ lớn mật, không dám nghĩ đến một điều khác là, bảo vệ Hạ Tưởng, chính là bảo vệ quốc gia.
Cho dù rất nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài không phỏng vấn được Hạ Tưởng, nhưng vẫn căn cứ vào các loại tài liệu công khai hoặc bí mật, đăng tải một bài viết về Hạ Tưởng. Từ góc độ phân tích và bình luận, tung hô việc Hạ Tưởng được bổ nhiệm chức Chủ tịch tỉnh là sự kiện có tính chất lịch sử của Trung Quốc, thậm chí là của cả thế giới. Hạ Tưởng tuổi còn trẻ mà đã thành công đi tới con đường làm Chủ tịch tỉnh, là lần đầu tiên Trung Quốc khôi phục lại sự tự tin của một đất nước lớn, là một lần nữa dân tộc Trung Hoa tự hào tuyên bố với thế giới, Trung Quốc đang tiến tới một thời đại mới, mà mở đầu chính là việc bổ nhiệm một Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi.
Hạ Tưởng thực không ngờ phương tiện truyền thông nước ngoài lại chú ý tới hắn nhiều như thế, hơn nữa còn nâng lên một cấp độ cao không gì sánh được, cũng khiến hắn không còn cách nào khác. Mà càng làm cho hắn bất ngờ chính là, có một phương tiện truyền thông nước ngoài còn trực tiếp ví hắn như là quốc bảo!
Không bị quản lý, truyền thông nước ngoài đưa tin về Hạ Tưởng vô cùng sắc bén, nếu nói việc so sánh Hạ Tưởng như kho báu của Trung Quốc khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười cũng còn có chút ý nghĩa hàm súc. Sau đó còn tồi tệ hơn, có một số báo chí còn trực tiếp công bố Hạ Tưởng sẽ trở thành người lãnh đạo trung tâm thế hệ thứ bảy, cũng đưa ra tiêu đề Trung Quốc sẽ mượn Hạ Tưởng mà lập ra một bàn cờ rất lớn, vạch ra rằng Hạ Tưởng có hy vọng lãnh đạo Trung Quốc đi lên tới đỉnh cao thế giới trong vòng một trăm năm xây dựng đất nước.
Danh tiếng về Hạ Tưởng, trong một đêm truyền khắp thế giới, nhất là các quốc gia phương Tây.
Ngay cả Đài Loan, không ít phương tiện truyền thông đưa ra nghi vấn nếu Hạ Tưởng ở độ tuổi hơn ba mươi được làm Chủ tịch tỉnh, hắn sẽ áp dụng chính sách gì đối với Đài Loan? Dụ dỗ hay là dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn?
Giới truyền thông đất nước Nhật Bản lại khoa trương, dùng mực đỏ in tiêu đề bắt mắt biểu đạt lo lắng và khiếp sợ rằng Nhật Bản chỉ còn không đến hai mươi năm! Trong vòng hai mươi năm này, nếu không thể giải quyết vấn đề đảo Tương Du với Trung Quốc, thì sau hai mươi năm nữa, Nhật Bản sẽ phải thần phục dưới gót sắt của Trung Quốc.
Giới truyền thông lại còn dùng một tuyên bố khiếp sợ khiến người nghe rợn cả người là, từ sau thời triều Minh, trong mấy trăm năm Nhật Bản đối kháng với Trung Quốc chưa bao giờ thất bại, thì bây giờ tất cả người dân Nhật Bản sẽ phải nhớ tới một người Trung Quốc có tên là Hạ Tưởng. Bởi vì nếu Hạ Tưởng không phải là ác mộng của Nhật Bản, thì cũng sẽ khiến Nhật Bản một lần nữa ý thức cảnh báo địa vị phụ thuộc của Nhật Bản ở Châu Á!
Hơn nữa, có hai sự kiện lớn xảy ra ở trong nước, khiến đất nước Nhật Bản rất thất vọng. Một là trước nhiệm kỳ mới, Ủy viên bộ chính trị thân với Nhật chẳng những hết hy vọng gia nhập thường vụ, đã thế còn xuống dốc không phanh. Nếu người này có thể gia nhập vào thường vụ, thì đối với bố cục kinh tế của Nhật Bản ở Trung Quốc sẽ rất có ích lợi. Nhưng đáng tiếc, chẳng những không hề có hy vọng gia nhập thường vụ, hơn nữa có thể bảo vệ tính mạng cho người thân đã là tốt lắm rồi.
Nếu nói người nào đó bị thất thế đã khiến cho dã tâm của Nhật Bản bị một đòn cảnh cáo, thì việc Hạ Tưởng lên chức chính bộ lại giống như một chậu nước lạnh trực tiếp tạt vào phần tà tâm bất tử của những người Nhật Bản!
Trong kế hoạch lâu dài của Nhật Bản, giấc mộng vĩnh viễn không thể phai mờ chính là muốn mượn Trung Quốc như một ván cầu, thành lập một đế quốc tài chính ở Châu Á, gậy chỉ huy đế quốc này đương nhiên là nằm trong tay Nhật Bản. Nhưng tình thế bây giờ lại không thể so với trước kia, nếu muốn dựa vào chiến tranh mà giành thắng lợi, Nhật Bản đương nhiên không có cơ hội. Nhưng hình thức chiến tranh lại có rất nhiều loại, chiến tranh kinh tế so với chiến tranh vũ trang thì bí mật hơn, càng có tính lừa gạt hơn, cũng càng có thể trong im lặng, thu mua rất nhiều các quan lớn quyền quý trong nước để mình sử dụng.
Nhưng Nhật Bản bi ai phát hiện, Hạ Tưởng một bước lên vị trí Chủ tịch tỉnh, tương lai sẽ là người lãnh đạo trung tâm. Sau khi xem qua và sửa sang lại rất nhiều tư liệu sưu tập được về Hạ Tưởng, mặc dù không có chứng cớ trực tiếp cho thấy Hạ Tưởng chống đối Nhật Bản, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy Hạ Tưởng muốn thân cận với Nhật Bản cả. Nếu như sau này Hạ Tưởng tiến vào vũ đài lịch sử, với sự trẻ tuổi và thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Hạ Tưởng, Nhật Bản nhất định không thể lại có được lợi ích gì của Trung Quốc nữa.
Đã nghiên cứu triệt để về Trung Quốc và thâm nhập vào tất cả các khía cạnh của nền kinh tế Trung Quốc, việc duy nhất mà Nhật Bản phải làm bây giờ, là xác định tư tưởng của Hạ Tưởng. Nếu chống đối Nhật Bản, thì sẽ không tiếc bất kỳ giá gì cũng phải lợi dụng phần tử thân với Nhật ở trong nước đẩy Hạ Tưởng xuống đài, cộng thêm việc tăng mạnh thế công về kinh tế, hai bút cùng vẽ, bảo đảm Hạ Tưởng không thể trèo lên đỉnh được!
Hạ Tưởng thực không ngờ, hắn cách cái đỉnh muốn trèo lên còn vô cùng xa xôi, thậm chí còn chưa chính thức đi nhậm chức Chủ tịch tỉnh, mà đã dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, thậm chí ngay cả thế lực nước ngoài cũng đã chuẩn bị xuống tay với hắn. Hạ Tưởng bây giờ, hoàn toàn không biết mình đã trở thành tin tức tiêu điểm ở cả trong nước và quốc tế, hắn không hề vội vã đi nhậm chức, ngược lại còn dự định ở nhà nhàn nhã thêm vài ngày nữa. Chăm sóc hoa, cỏ đủ loại, đi dạo một chút, thậm chí còn muốn luyện cả thư pháp, coi như một lần nghỉ hưu ngắn.
Nếu để cho phương tiện truyền thông nước ngoài biết được cuộc sống hiện tại của hắn, khẳng định sẽ lại thêm các loại bình luận suy đoán lung tung nữa. Ai bảo giới truyền thông nước ngoài ngay thẳng công bằng? Kỳ thực đều giống nhau, thích đưa tin bịa đặt không căn cứ.
Lần trước sau khi nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc xong, Hạ Tưởng liền quyết định lấy tĩnh đối biến, trước khi tới tỉnh Tây, hắn cần phải đợi một vài cuộc điện thoại quan trọng.
Hạ Tưởng không muốn Tào Vĩnh Quốc chủ động giới thiệu phe nhóm của ông, mà là muốn phe nhóm của Tào Vĩnh Quốc phải chủ động liên hệ với hắn. Nếu biết được chuyện hắn sắp tới đảm nhiệm chức Chủ tịch 1ỉnh ở tỉnh Tây, mà phe nhóm của Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Tây lại không chủ động gọi điện thoại tới hỏi thăm hoặc xin chỉ thị của hắn, điều đó chứng tỏ phe nhóm của Tào Vĩnh Quốc đã thay đổi lập trường.
Bây giờ Hạ Tưởng đã là Chủ tịch tỉnh, với tôn nghiêm của Chủ tịch tỉnh, nếu còn không khiến đối phương chủ động dựa vào, thì Hạ Tưởng tình nguyện đem toàn bộ phe nhóm của Tào Vĩnh Quốc vứt đi không cần đến nữa, bắt đầu từ con số không.
Ai chủ động gọi điện thoại đầu tiên tới cho hắn, người đó chính là người sẽ dẫn đường cho hắn ở tỉnh Tây!
Cách thời gian nhậm chức còn không đến ba ngày, mà vẫn không nhận được chút tin vui nào. Hạ Tưởng nghĩ thầm, hay là lực khống chế của Lôi Trị Học ở tỉnh Tây, đã đạt tới trình bộ bền chắc như thép? Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại lại vang lên.
Hạ Tưởng đang ở trong sân chiết ghép một cây kim kết, hai tay đầy bùn cầm điện thoại lên nghe, không phải là điện thoại từ tỉnh Tây, mà là điện thoại của Đường Thiên Vân.
– Lãnh đạo, bên phía tỉnh Tây, có người muốn đến thăm hỏi.
Không sai, Hạ Tưởng đã chính thức quyết định đưa Đường Thiên Vân đến nhậm chức ở tỉnh Tây, hiện tại Đường Thiên Vân đang ở Bắc Kinh lo việc hoàn tất thủ tục. Đường Thiên Vân trầm ổn và đúng mực, là nhân tố mấu chốt mà Hạ Tưởng quyết định cuối cùng.
Đường Thiên Vân đạt được nguyện vọng, vô cùng vui mừng, hạ quyết định nhất định phải đi theo bên người Phó Bí thư Hạ, không, là Chủ tịch tỉnh Hạ, đi theo làm tùy tùng, cúc cung tận tụy.
Hạ Tưởng im lặng mỉm cười, Khương Thái Công câu cá, đồng ý cho người mắc câu, quả nhiên đã có người chủ động tới tận cửa, so với việc gọi điện thoại, thì trực tiếp tới lại càng có thành ý hơn. Nghĩ một lúc, lại không nhịn được mỉm cười, mới hiểu được vì sao mấy hôm nay không có cuộc điện thoại nào, hắn vì tránh né sự oanh loạn bùng nổ của giới truyền thông, đã khóa điện thoại di động, hơn nữa số điện thoại nhà mới ở Bắc Kinh thì không mấy người biết.
Hóa ra là tự hắn cự tuyệt không cho người đến gần, tắt máy, biến mất, nói không chừng có thể bị bên ngoài nói là muốn thể hiện sự thanh cao. Hạ Tưởng lắc đầu cười, trả lời Đường Thiên Vân:
– Cậu lo sắp xếp việc này đi, đến nhà thì không tiện, tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngồi là được.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-20-full/
Bắc Kinh, tại một nơi xa hoa nào đó, tiền bạc như giấy, thú vui nhục dục, ao rượu rừng thịt.
Giang An ôm một cô gái xinh đẹp quyến rũ, dùng sức nhéo mấy cái vào bộ ngực đầy đặn của cô ta, có lẽ là dùng sức quá mạnh, nhéo đau, cô gái vặn vẹo mông than thở một câu gì đó, Giang An giận tím mặt.
Y đá một cú vào mông cô gái, khiến cô gái bị đá ngã lăn trên mặt đất, còn chưa hả giận, lại đi đến trước ngực của cô ta hung hăng đá thêm một cái nữa, đá khiến cô gái thiếu chút nữa hộc máu.
Bảo vệ ở ngoài cửa nhận thấy tình hình bên trong bất thường, muốn đi vào giải vây, lại bị vệ sĩ của Giang An chắn ở ngoài cửa. Vệ sĩ toàn thân là trang phục màu đen, tất cả đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng xuất ngũ, lạnh lùng, lãnh khốc, vô tình, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Giang An.
Ở tỉnh Tây, hầu như mỗi một chủ mỏ than đều có hơn mười người vệ sĩ. Vệ sĩ cao cấp, mỗi một tháng tiền lương lên đến hơn hai mươi ngàn nhân dân tệ, vệ sĩ bình thường thì khoảng mười ngàn trở lên. Không thể nói là mỗi một vệ sĩ đều sẽ dám chết thay cho chủ, nhưng tiền lương càng cao thì độ trung thành lại càng cao. Nếu mà bị thương do bảo vệ chủ, nói không chừng còn được thưởng cho một trăm ngàn một lần.
Lần trước vì muốn phóng đãng, Giang An không mang theo vệ sĩ, mới bị Hạ Tưởng hung hăng cho một trận.
Bây giờ mỗi lần đi ra ngoài y đều mang theo vệ sĩ, hơn nữa nỗi bực tức trong người do Hạ Tưởng đem lại không thể phát tiết, nên bây giờ nhìn ai cũng thấy không vừa mắt.
Rất không có hình tượng đàn ông mà ra tay đánh đập em gái ở câu lạc bộ, rồi giơ tay ném ra hai mươi ngàn:
– Cầm mà chỉnh sửa dung mạo, ngày mại lại giống như môt ngôi sao Hàn Quốc ngay.
Cô gái bị đánh đập cầm lấy tiền, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài. Chờ cô ta đi rồi, Lôi Tiểu Minh mới mở miệng:
– Anh Giang, sao lại phải chấp nhặt với cô ta? Cô ta cũng chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi, cũng chẳng dễ dàng gì.
– Cô ta không dễ dàng, vậy tôi dễ dàng chắc? Tôi đá cô ta hai cái, cho cô ta hai mươi ngàn, cô ta vui mừng còn không kịp. Không tin cậu kéo cô ta lại mà hỏi một chút, nếu để tôi tát cô ta năm cái, cho cô ta năm mươi ngàn, cô ta có làm hay không? Không những làm, nói không chừng còn quỳ xuống xin tôi đánh ấy chứ.
Cục tức của Giang An vẫn còn sót lại chưa tan, lại bị tin tức Hạ Tưởng đến đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tây làm cho kích động:
– Không hiểu lãnh đạo Trung ương nghĩ gì, mà lại để thằng Hạ Tưởng khốn khiếp đó lên làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, không phải muốn ngăn cản sự phát triển của tỉnh Tây đấy chứ?
– Việc này cũng không chắc.
Không nghe theo lời khuyên của Lôi Trị Học, Lôi Tiểu Minh vẫn đi cùng Giang An, dưới sự trông coi nghiêm khắc của Lôi Trị Học sau mấy chục năm, vậy mà mới quen biết Giang An đã nhanh chóng học toàn cái xấu, có thể thấy được con người học cái tốt thì khó, chứ cái xấu thì không cần học:
– Kỳ thực Hạ Tưởng đến tỉnh Tây, lại là cơ hội tốt cho chúng ta báo thù rửa hận.
– Làm sao mà báo thù?
Giang An mở to hai mắt nhìn:
– Ai tát cho Hạ Tưởng một cái, tôi cho người đó một trăm ngàn.
Lôi Tiểu Minh đắc ý mỉm cười:
– Không cần dùng cách đánh chửi người làm gì, chỉ cần dùng một chiêu này, có thể khiến Hạ Tưởng thua chạy khỏi tỉnh Tây!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |