Dưới sự nhắc nhở của Diệp Thiên Nam, Đông Phương Hiểu cuối cùng cũng ý thức được cô đã phạm vào lỗi nghiêm trọng thế nào. Sau khi tỉnh ngộ, quá sợ hãi, đồng thời ăn năn không kịp.
Tầm nhìn của Đông Phương Hiểu không xa như tầm nhìn sâu xa của Diệp Thiên Nam, cũng không có trí tuệ chính trị siêu quần như Diệp Thiên Nam. Cô ta trong sự giới hạn tri thức của bản thân, lại có sự tinh tế đặc biệt của nữ nhân và tâm tư vặt vãnh, mới chưa suy nghĩ cặn kẽ, đã đưa ra một lần hành động sai lầm.
Đông Phương Hiểu vốn dĩ cho rằng, việc Hạ Tưởng đến trên chính diện sắp sẽ hình thành kiềm chế mạnh mẽ đối với Lôi Trị Học. Đồng thời có thể khiến Lôi Trị Học gia tăng áp lực, dưới tình hình như thế, cô ta chủ động thể hiện tốt với Lôi Trị Học, Lôi Trị Học trong cách dùng người, chắc chắn sẽ tiếp nạp thêm cô ta.
Nếu như cô ta lại mượn tình thế Lôi Trị Học tiếp nạp cô ta để làm vốn, có thể có phân lượng trước mặt Hạ Tưởng, càng khiến Hạ Tưởng xem trọng. Hơn nữa Hạ Tưởng mới đến tỉnh Tây, trong Tỉnh ủy trừ phái Đỉnh Lôi ra là phái Kỵ Tường, cô ta làm phái Kỵ Tường một lần thì có sao đâu?
Lại không nghĩ rằng, Diệp Thiên Nam một câu đánh thức người trong mộng.
– Trưởng ban Đông Phương, cô vẫn muốn cho rằng Phó bí thư Hạ sẽ đánh trận mà không nắm chắc thành công sao? Cũng đừng cho rằng Phó bí thư Hạ đến Tấn Dương trước là bởi vì đề nghị của cô, cô phỏng đoán sai tình thế rồi. Hạ Tưởng thành thục hơn so với tưởng tượng của cô! Anh ta dám đưa ra biện pháp thay đổi hiện trạng tỉnh Tây, cũng chứng minh anh ta đã làm rất tốt công tác tiền kỳ.
– Còn một điểm này nữa, Hạ Tưởng thay đổi hiện trạng tỉnh Tây, cái động vào là lợi ích của ai? là Lôi Trị Học! Sau lưng bất kỳ sự vụ kinh tế nào không có đấu tranh chính trị mà thành công đâu? Sao cô không thông suốt?
Diệp Thiên Nam cuối cùng quả thật không nhịn được, chính là một câu châm biếm không nể mặt, may mà gã quen biết nhiều năm với Đông Phương Hiểu, cũng đã rất quen thuộc rồi.
Tuy nhiên Đông Phương Hiểu tinh thần đã hoảng loạn, làm gì còn lo để ý tới lời châm biếm của Diệp Thiên Nam nữa. Cô ta mới giao tiếp với Hạ Tưởng, hoặc là năng lực lĩnh ngộ đủ mạnh, đối với mỗi một câu mỗi một hành động của Hạ Tưởng hàm nghĩa phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, hay là thẳng thắn dứt khoát, giải thích rõ muốn cái gì.
Bất luận gì trước mặt Hạ Tưởng cố làm ra vẻ chưa xác định hành động, đều là tự khiến mình mất mặt.
Hiểu được lý lẽ, Đông Phương Hiểu dập điện thoại, liền quay số điện thoại của Hạ Tưởng. Muốn hẹn thời gian với lý do về vấn đề bịt kín sự cố an toàn của mỏ than An Đạt, báo cáo công việc với Hạ Tưởng, không ngờ, Hạ Tưởng tắt máy rồi.
Đông Phương Hiểu không cam tâm, lại gọi điện cho Đường Thiên Vân, kết quả cũng tắt máy rồi.
Vẫn không cam tâm, lại gọi điện đến khách sạn, càng khiến cô ta không ngờ được là, khách sạn trả lời là, khách đã trả phòng rồi.
Đông Phương Hiểu bỗng chốc ngồi phịch xuống sô pha, sắc mặt trắng bệch. Hạ Tưởng… thực lòng muốn tránh cô ta, muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta hay sao ?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-20-full/
Đông Phương Hiểu đánh giá cao phân lượng của bản thân, mấy người Hạ Tưởng tắt máy đồng thời thay đổi khách sạn, vừa không phải là vì tránh cô, lại không phải đưa ra suy xét an toàn toàn diện, mà là xuất hiện một khúc nhạc nho nhỏ – Phó Tiên Tiên đến.
Đúng vậy, Phó Tiên Tiên không biết từ chỗ nào biết được Hạ Tưởng đột nhiên rời Bắc Kinh trước kế hoạch, lặng lẽ đến Tấn Dương. Cô ta nổi hứng, bay đến Tấn Dương, cô chỉ đến muộn hơn Hạ Tưởng vài tiếng. Đợi sau khi cô ta sắp xếp ổn thỏa, thì đã mười giờ tối rồi, mới gọi điện thoại báo cho Hạ Tưởng biết.
Hạ Tưởng rơi vào đường cùng, đành phải trả phòng, một nhóm người vội đến chỗ mà Phó Tiên Tiên đã sắp xếp, trang viên Hạnh Hoa ở ngoại ô.
Lúc này cây Hạnh đã héo tàn, nhưng trong trang viên Hạnh Hoa, từng khóm từng khóm cây hạnh, còn có cánh hoa lác đác tô điểm thêm ở phía trên, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn ngũ sắc, rất có phong tình.
Cũng không biết một Phó Tiên Tiên không quen thuộc với Tấn Dương, như thế nào có thể tìm được nơi tĩnh tâm thế này, đồng thời là chỗ ở nhã nhặn lịch sự. Hạ Tưởng vào trong trang viên, nhất thời tâm tình rất tốt, đối với hành động quấy rầy không mời mà đến của Phó Tiên Tiên, cũng hồn nhiền không để ý nữa.
Cũng vừa hay trả phòng rồi lại thay đổi chỗ ở, khiến Lôi Trị Học không thể phát hiện điểm dừng chân của hắn, cũng gián tiếp cảnh báo cho Đông Phương Hiểu.
Lần gặp mặt trước giữa Đông Phương Hiểu với Hạ Tưởng, là lấy lý do công việc dựa vào phát sinh sự cố an toàn sản xuất của mỏ than An Đạt để báo cáo với Hạ Tưởng, mới mở được cánh cửa chính thứ nhất hội đàm với Hạ Tưởng.
Mỏ than An Đạt là sản nghiệp của Giang Cương.
Phần đông mỏ than tỉnh Tây, sự cố an toàn lớn nhỏ phát sinh rất nhiều. Thật sự gặp được giới truyền thông dù sao cũng là số ít, phần lớn đều bị khống chế, không còn cách nào khác, không thể bởi vì có sự cố an toàn mà đóng cửa mỏ than, nhân dân toàn quốc còn muốn có điện không? Nhân dân phương Bắc còn muốn có hệ thống sưởi không?
Chỉ cần sự cố không phải là rất lớn, trên cơ bản có thể che thì che, có thể đậy thì đậy, quả thật che đậy không được thì tính sau.
Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Phương Hiểu cho tới nay vẫn luôn làm chùi đít giải quyết tốt các chuyện phiền toái, quyền lực cũng không nhỏ, mỏ than nào chủ động hay không chuẩn bị đưa hiếu kính với Trưởng ban tuyên truyền, nhưng Đông Phương Hiểu cũng có mặt lương tri, có khi sự cố quả thật quá lớn, hoặc là chủ mỏ than nào đó quả thật quá xấu xa, người chết cũng không coi là chuyện lớn, cô ta liền báo cáo, gián tiếp đập tiếng chuông cảnh báo.
Nhưng cô trên chịu áp chế của Lôi Trị Học, dưới chịu đựng Phó trưởng ban Thường vụ Ban tuyên giáo Cam Chí Bằng. Sự cố của mỏ than nào nên tuyên truyền hay không, không do cô ta – Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy quyết định, mà do Cam Chí Bằng quyết định.
Bất kỳ ai bị Phó trưởng ban gác lên cao, ai cũng đều vô cũng bất mãn. Nhưng Đông Phương Hiểu bất mãn cũng không làm gì được Cao Chí Bằng, không chỉ bởi vì Cao Chí Bằng là thân tín mà Lôi Trị Học một tay đề bạt, mà còn nghe nói Cam Chí Bằng còn có họ hàng thân thích với vị lãnh đạo trung ương nào đó.
Ngày trước sự cố mỏ than An Đạt không ngừng, sau đó sau khi bị Cục giám sát Tỉnh ủy toàn lệnh cưỡng chế chỉnh đốn, dần dần cải thiện chút ít. Nhưng bởi vì kinh phí đầu tư không lớn, không đủ coi trọng, sự cố vẫn phát sinh. Tuy đều là sự cố nhỏ, đều đã được giàn xếp ngầm, nhưng Đông Phương Hiểu lại luôn nhìn chằm chặp vào mỏ than An Đạt, luôn muốn mỏ than An Đạt cho hấp thụ ánh sáng.
Dù cho chỉ là thông báo nội bộ cũng được.
Mỏ than An Đạt ỷ vào có người làm chỗ dựa, một chút cũng không coi Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy ra gì, khiến cô ta luôn không thuận mắt với Giang Cương. Nghe nói Giang An ở Bắc Kinh có xích mích với Hạ Tưởng, vừa hay mỏ than An Đạt lại sự cố không lớn cũng không nhỏ, mắt cô ta sáng lên, nhận định cơ hội đến rồi, liền đưa vấn đề sự cố an toàn khai thác mỏ bị áp chế mấy năm của mỏ than An Đạt, lấy nó làm tiếng nói chung, dựa sát vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ sau lưng Đông Phương Hiểu mượn chuyện mỏ than An Đạt, có sắc thái đầu cơ chính trị mãnh liệt ở đây. Từ ngữ khí và lập trường của cô ta mà phân tích, chưa chắc là hành động chính nghĩa, mà là đấu tranh chính trị cần thiết. Cho nên Hạ Tưởng tuy rằng quyết định thật nhanh đến Tấn Dương trước, nhưng trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi to đùng đối với Đông Phương Hiểu.
Nhưng Hạ tưởng cũng biết rõ, hắn đến tỉnh Tây trước, muốn thay đổi hiện trạng tỉnh Tây, mỏ than An Đạt chính là chướng ngại vật đầu tiên! Hạ bệ được mỏ than An Đạt, là bước đầu tiên hắn lập uy.
Hơn nữa mỏ than An Đạt liên lụy tới nhiều vị quan lớn của tỉnh Tây, Lôi Trị Học bảo vệ mỏ than An Đạt là sự thật không cần hoài nghi. Nhưng Lôi Trị Học có lợi ích trong mỏ than An Đạt hay không, thì không biết mà chỉ biết động vào mỏ than An Đạt, là động vào bát thịt của rất nhiều người, nhất định sẽ dẫn đến bắn trả rất mãnh liệt.
Cho nên bắt tay vào từ con đường bình thường, Hạ Tưởng điều tra mỏ than An Đạt hay là đánh vào nội bộ mỏ than An Đạt, khó như lên trời. Không ngờ Đông Phương Hiểu xuất hiện, vì hắn mà cung cấp cho ý nghĩ khác, bắt tay từ thế công tuyên truyền của nước ngoài, từ bên cạnh đánh bọc, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Nhưng Đông Phương Hiểu dao động và chỉ biết đấu tranh chính trị, mà không để ý để điểm xuất phát từ nhân dân, khiến hắn rất không vui.
Cứ để đó rồi tính sau, dù sao đã kinh động đến Lôi Trị Học rồi. Kinh động đến Lôi Trị Học, chính là đã kinh động vô số người Tỉnh ủy tỉnh Tây.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng không quan trọng, dù sao trong quan trường thái độ thường thấy là, có nhiều việc có thể làm, chỉ cần không bị bắt tại chỗ, không thừa nhận là được rồi. Tấm tu dưỡng và tâm tình này, hắn vẫn còn. Có khi dựa trướng không phải bởi vì da mặt dầy, mà là bởi vì hiểu ngầm.
Sau khi Đường Thiên Vân sắp xếp xong cho Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ, gã liền nói với Hạ Tưởng một tiếng rồi đi nghỉ ngơi. Hạ Tưởng lúc này đang ngồi trong sân trang viên Hạnh Hoa vẫn chưa bước vào phòng, vẫn một mình ở sân nhỏ, rất có tình cảm, không biết mưa xuân rơi lúc nào, làm rơi mấy cành hoa, hoa rơi người lẻ loi, ý cảnh mưa nhẹ yến sóng đôi.
Ngồi dưới gốc cây Hạnh, nhìn theo hướng Đường Thiên Vân dần biến mất sau cửa, Hạ Tưởng nhớ lại cách nói rất có lai lịch liên quan tới Đường Thiên Vân, trong lòng không tránh khỏi thăng trầm. Cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn không rõ Đường Thiên Vân rất có lai lịch rốt cuộc dừng chân ở chốn nào!
Cũng là Hạ Tưởng theo chính trị tới nay, với hắn mà nói đó là một lời giải câu đố dài nhất.
Tuy nhiên Hạ Tưởng thời gian không nhiều, chủ yếu là thời gian hắn công tác ở Lĩnh Nam quá ngắn, lại còn nhiều việc, không có cách phân tâm đi điều tra bối cảnh che dấu sâu vô cùng của Đường Thiên Vân
Nhưng có một điều, hắn tin tưởng Đường Thiên Vân trung thành với hắn là được rồi, vấn đề khác, có thể để sau hẵng nói.
Còn có tình thế tỉnh Tây, cũng càng ngày càng thấy thú vị. Vừa rồi Đường Thiên Vân nhận được tin tức, xác nhận Đông Phương Hiểu lại đến khách sạn một chuyến, Hạ Tưởng cười không thành tiếng. Bây giờ biết sốt ruột rồi, thì để cô ta sốt ruốt trước đi, có khi trong lòng sốt ruột lại không ăn được đậu phụ nóng, có khi trong lòng sốt ruột mới có thể sinh trí tuệ.
– Anh cho rằng đêm động phòng hoa chúc, một người có thể ở ngoài suốt mà không vào, thật chỉ có mình anh.
Phó Tiên Tiên bỗng nói vang lên, chỉ nghe tiếng “két”, cửa sổ bị người đẩy ra, một người đứng dựa cửa sổ, đôi mi thanh tú dính tý bụi, vai hơi lộ ra, lác đác hoa Hạnh rơi trên đầu cô, trên vai và trước người, bừng tỉnh như mộng.
Phó Tiên Tiên mặc áo lụa mỏng, lụa mỏng tự do bay giống như trong mộng, lại ở dưới ánh đèn mờ chiếu sáng, cả người dường như đắm chìm trong ánh sáng nhạt, đẹp không sao tả xiết, đẹp không nói hết được.
Hay cho một Phó Tiên Tiên dựa vào lan can cười mà nhìn.
Hạ Tưởng đứng dậy, đem tất cả đấu tranh chính trị và triển vọng ném ra phía sau, lúc này trong mắt hắn, chi có mỹ nhân như ngọc, sắc xuân như rượu.
Phó Tiên Tiên bị ánh mắt của Hạ Tưởng dọa một phát, ừm một tiếng. Đóng cửa sổ lại muốn làm đà điểu, nhưng đóng cửa sổ mà không đóng được cửa phòng, Hạ Tưởng cười một tiếng, phá cửa đi vào.
Hạ Tưởng tranh thủ lúc rảnh rỗi, tiểu lầu một đêm nghe mưa xuân, nhưng lại có người mất ngủ cả đêm, vì hoan nghênh Hạ Tưởng đến Tấn Dương trước thời hạn, chuẩn bị tỉ mỉ thế cục một trò hay, bắn vang phát súng đầu tiên vào cục diện tỉnh Tây.
Hơn nữa người muốn nhằm vào Hạ Tưởng hạ thủ, cũng không phải một người, cũng không phải một thế lực, vừa có lực lượng chính phủ trực diện, lại có tay xã hội đen phạm pháp ở sau lưng.
Cùng lúc đó, Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ cũng không bình yên nhập thủ, hai người tụ tập một chỗ, nhằm vào nhân tố bất an có khả năng gặp phải, cố gắng bố trí lực lượng phản kích.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |