Sở dĩ không ngừng tranh luận, chủ yếu vẫn là tư tưởng tôn sùng của vị trí chức quan. Đa số các nhà sử học gia đều xem hành động đặc biệt trở thành ngọn lửa thứ hai khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Tỉnh Tây, dù sao hành động đặc biệt cũng quang minh chính đại, cũng có khí thế, mà sự kiện Lý Lão Hán…. Nhiều nhất xem như mồi nhử, còn nữa Lý Lão Hán là giới dân thường, đường đường là ngọn lửa thứ hai của chủ tịch tỉnh Hạ, saoc 1o thể rơi xuống người ông lão?
Nếu để Hạ Tưởng tự mình nói, sự kiện Trần Diễm quả thật là đảm nhiệm ngọn lửa thứ nhất, mà sự kiện Lý Lão Hán, đúng là ngọn lửa thứ hai mà hắn chuẩn bị tỉ mỉ và bất cứ lúc nào cũng có thể châm!
Hạ Tưởng nào giờ không phải là người chỉ thấy núi cao không thấy cỏ dại ven đường, trong mắt hắn, mạng người lớn bằng trời, chính nghĩa trong tim, hắn là chủ tịch tỉnh không giả, nhưng đầu tiên hắn là một người công dân chính trực có lương tâm.
Gặp chuyện bất bình, hiện tại hắn không cần rút dao tương trợ, lại có thể lấy quyền lực trong tay, vì dân mà giải oan, trả trăm họ một mảng trời xanh. Nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, sở dĩ cứ mãi áp chế sự kiện Lý Lão Hán, dẫn mà không phát, vẫn là đang tìm một thời cơ thích hợp. Oan khuất của Lý Lão Hán với cấp bậc hiện tại của hắn, chỉ cần một ám chỉ xuống, cũng có thể dễ dàng mở rộng, nhưng chỉ có thể bắt giữ được một thủ phạm, không thể đối với mạng lưới quan hệ quan thương cấu kết tỉnh Tây nhiều năm tạo thành hình thành thiệt hại nghiêm trọng.
Hắn chỉ có thể cứu thoát một Lý Lão Hán, về sau lại có Vương Lão Hán, Lưu Lão Hán, Triệu Lão Hán, chẳng lẽ có điều gặp thể được hắn, lại đều có thể khiến chủ tịch tỉnh tự mình đến hỏi? Không có khả năng!
Vả lại Hạ Tưởng rõ ràng hơn chính là, hắn cứu thoát không phải là đứa con của Lý Lão Hán, mà là hy vọng của trăm họ, tương lai tỉnh Tây, lại mượn sự kiện của Lý Hướng Văn làm tài liệu phản diện, hoàn toàn đánh vỡ cơ sở hủ bại mục nát cuả tầng trên tỉnh Tây.
Hệ thống chính pháp tỉnh Tây, hai cấp chính ủy tỉnh Tây và Tấn Dương và tuyến công an, bất hòa.
Những hệ thống và cục công an Thành ủy Tấn Dương, tất cả đều là thế lực của Vương Hướng Tiền còn sót lại, thì ngay cả bí thư thành ủy đương nhiệm Trương Bình Thiếu cũng không thể khống chế mấy đối với cục công an thành phố – Trương Bình Thiếu cũng là dòng chính của Lô Uyên Nguyên, ông ta đảo hướng Hạ Tưởng ngoài dự đoán của mọi người, cũng là nguyên do y ẩn nấp sâu – không chỉ là cục công an thành phố, thị trưởng, phó bí thư cùng với phó thị trưởng, không hề ít cũng là mạng lưới quan hệ của Vương Hướng Tiền, Trương Bình Thiếu đảm nhiệm bí thư thành ủy không lâu, hiện nay ở thành ủy hoàn toàn không có đứng vững gót chân.
Cũng có liên quan đến việc Vương Hướng Tiền tham quyền không buông.
Vương Hướng Tiền thích nắm quyền, hiện tại đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, không chỉ có cầm giữ công việc chính phủ tỉnh, cũng muốn quyết định sách lược xung quanh thành ủy Tấn Dương, thế lực của y liền liên hợp lại, luôn khống chế quyền uy Trương Bình Thiếu. Trương Bình Thiếu bị Vương Hướng Tiền áp đặt, bị thị trưởng cùng với đám thường ủy lúc nào cũng kiềm chế, các hạng nghiệp vụ khai triển vô cùng vất vả.
Chủ yếu chính là, khâu chính pháp và công an đều không nắm trong tay, ông ta sớm đã muốn lấy cục công an thành phố bắt tay làm lập uy, chỉ tiếc, vẫn không có cơ hội, cũng là không dám mạo muội hành sự, để tránh bị Vương Hướng Tiền bặt được nhược điểm, ngược lại càng bị người kiềm chế.
Bỗng nhiên cục công an thành phố ra tay niêm phong mấy nhà hàng và nhà khách, trước khi xảy ra chuyện cũng không báo cho ông ta, sau khi sự việc xảy ra ông ta liền rất căm tức.
Trương Bình Thiếu quang minh chính đại khác thường, khi đang nghĩ làm thế nào là đánh đòn cảnh cáo cục công an thành phố, điện thoại của Hạ Tưởng gọi vào.
– Bình Thiếu, anh đến văn phòng tôi một chuyến.
Trương Bình Thiếu lúc này còn ở Thành ủy, vừa nghe Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại đến mời, chỉ biết có phát sinh việc hệ trọng, lập tức trả lời:
– Được, chủ tịch tỉnh, tôi lập tức đến.
Trương Bình Thiếu trên đường đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng cầm tài liệu của Lý Lão Hán cẩn thận xem lại một lần.
Đã là lần thứ ba hắn xem lại vụ Lý Lão Hán… nói chính xác, là nỗi oan ức của Lý Hướng Văn con trai của Lý Lão Hán, mỗi một lần xem lại, đều làm cơn tức giận tăng lên!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-20-full/
Sự việc, xảy ra vào ba năm trước.
Ba năm trước, nhà doanh nghiệp tư nhân kinh doanh đúng pháp luật Lý Hướng Văn có một công ty hóa dầu, sản xuất dầu bôi trơn, kinh doanh buôn bán không tệ, tài sản cá nhân vượt qua ngưỡng ba chục triệu tệ. Anh ta vẫn kinh doanh có uy tín, nộp thuế đúng quy định.
Một ngày, anh ta nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, đối phương tự xưng là nhân viên công tác chi đội cục công an, đề nghị gặp mặt Lý Hướng Văn, Lý Hướng Văn khó hiểu, đối phương nói có người tố cáo anh ta sản xuất dầu bôi trơn giả kém chất lượng. Lý Hướng Văn rất là tức giận, lập tức từ chối đối phương, tuyên bố bản thân mình chưa bao giờ sản xuất tiêu thụ hàng giả.
Sau đó, Lý Hướng Văn tuy rất buồn bực, nhưng cũng biết anh ta là doanh nghiệp tư nhân gia đình, không có phía chính phủ thừa nhận, cũng không có bối cảnh vững chắc, đắc tội với cục công an không nổi, liền chủ động gặp mặt đối phương.
Vừa thấy mặt mới biết được, đối phương là một gã đại đội trưởng thuộc chi hội sở hạt cục công an thành phố, tên là Tang Thiên Phàm.
Tang Thiên Phàm vừa thấy Lý Hướng Văn, lỗ mũi phồng lên, khí thế run sợ người nói:
– Sếp Địch tôi gần đây tình hình kinh tế có phần khó khăn, nghe nói anh là người tốt, muốn mượn anh 3 triệu, thế nào?
Lý Hướng Văn thiếu chút nữa không khỏi phì cười, sếp Địch đây là chi đội trưởng Địch Quốc Công của cục công an thành phố, dựa theo cấp bậc, cũng chỉ là cấp cục phó, một quan chức cấp cục phó, ở một tỉnh lị thành phố đầy ắp cấp tỉnh bộ, cấp giám đốc sở, chẳng qua là lớn bằng hạt vừng hạt, cũng dám mở miệng đòi 3 triệu? Anh ta lúc này từ chối yêu cầu vô lý của đối phương.
Ai ngờ Tang Thiên Lương lập tức đổi giọng:
– Giám đốc Lý, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, anh cũng không dò la xem sếp Địch của chúng tôi là ai? Trên địa bàn Tấn Dương, chủ mỏ than nào cũng phải nhường ba phần? Đều phải thành thật trước mặt sếp Địch, đều phải biếu tặng mấy triệu gọi là. Anh được bao nhiêu bản lĩnh, có thể so sánh với chủ mỏ than sao? Anh còn muốn lăn lộn ở Tấn Dương không?
Lý Hướng Văn không để ý tới lời đối phương đe dọa, quay người bỏ đi, anh ta tự cho là kinh doanh hợp pháp, cho đến bây giờ vẫn tuân thủ pháp luật, Địch Quốc Công sao có thể hại anh ta được?
Lý Hướng Văn hoàn toàn đánh giá thấp lòng dạ hiểm độc của bọn quan viên vô sỉ và bộ phận công an!
Một ngày của một tháng sau, đại đội trưởng Tang Thiên Lương liền đột nhiên dẫn dắt bọn cảnh sát ập đến công ty Lý Hướng Văn, ngang tàng bạo ngược niêm phong toàn bộ sản phẩm của công ty, hơn nữa còn cưỡng ép đuổi công nhân đi, ngang nhiên đuổi công nhân của công ty, lấy việc sản xuất tiêu thụ sản phẩm giả mạo làm lý do, phái người tiến vào chiếm giữ công ty, tiếp quản công ty.
Lý Hướng Văn đi công tác bên ngoài, lúc ấy không bị bắt giữ.
Nửa tháng sau, Lý Hướng Văn bị bắt. Theo sau, truyền thông bốn phía đưa tin việc này, công bố là phá được vụ án giả mạo sản xuất tiêu thụ dầu bôi trơn cực lớn, phía sau vở kịch đó khiến Địch Quốc Công trở thành người có công phá án, được khen thưởng. Một năm sau, còn đạt được huy hiệu lao động 1-5 toàn quốc, là giành được cả huy chương công lao và thành tích chủ yếu.
Lý Hướng Văn bị bắt không lâu, Địch Quốc Công gặp qua anh ta một lần ở trại giam.
Địch Quốc Công chân bước thư thả, uy quyền tràn đầy bước đến trước mặt Lý Hướng Văn, khinh thường mà cười nói:
– Mời anh tới gặp tôi, anh không chịu gặp, cứ muốn vào trại giam mà gặp tôi, hối hận rồi phải không? Kêu anh bỏ ra có 3 triệu mà khó như vậy sao?
Lý Hướng Văn vô cùng phẫn nộ, giữ vững lòng tin:
– Tôi không có tội, sếp Địch, tôi sẽ mời luật sư, cùng ông kiện tụng tới cùng
– Lên tòa án? Hahaha.
Địch Quốc Công ngửa mặt lên trời cười to,
– Lý Hướng Văn, anh cũng thật ngây thơ. Công an viện kiểm sát tòa án là một nhà, viện kiểm sát tôi có người, nói phán vô kỳ hạn thì sẽ không phán anh tù có thời hạn.
Lý Hướng Văn suy nghĩ, tóm lại người đi ra ngoài mới có thể có khả năng hành động, liền hỏi:
– Vậy tôi có thể tìm người bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử chứ?
– Có thể, gửi 3 triệu đến tài khoản của tôi, tôi sẽ lo liệu cho anh, ít một xu, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện đi khỏi đây!
Địch Quốc Công cười lạnh một tiếng, ném ra một câu nói kiêu ngạo, nghênh ngang mà đi.
Lý Hướng Văn bất đắc dĩ, vì muốn ra ngoài, mượn tay Đinh Quốc, đem dầu bôi trơn bị niêm phong bán ra với mức giá cực thấp, kết quả chỉ bán được 2 triệu 8. Sau khi gửi toàn bộ tới tài khoản Địch Quốc Công, còn thiếu 200 ngàn. Chính là vỉ thiếu 200 ngàn, Lý Hướng Văn không được bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử.
Sau đó, Lý Hướng Văn cuối cùng bị thành lập tội hình sự, tội danh là có dính líu đến việc sản xuất phi pháp, đăng ký giả mạo nhãn hiệu, đăng ký giá trị thuế giả. Không lâu sau, cục công an đưa án này lên viện kiểm sát nhân dân thành phố. Cùng năm, viện kiểm sát truy tố ra tòa án nhân dân, sau lấy sự thật, chứng cớ có thay đồi nên rút lại lời buộc tội, trả về cục công an để điều tra bổ sung.
Nửa năm sau, cục công an thành phố lại đem án đưa lên viện kiểm sát, lúc này xuất hiện một việc tế nhị, sau khi viện kiểm sát thành phố tiếp nhận, đột nhiên chỉ lệch viện kiểm sát nhân dân khu Hạnh Hoa truy tố lên tòa án nhân dân khu Hạnh Hoa, viện kiểm sát thành phố đột nhiên nhảy ra ngoài, không hề tham gia vụ án này, là phát hiện bên trong vụ án có oan tình, hay là biết sẽ có một ngày sự thật được rõ ràng? Nguyên nhân cá nhân thì không được biết rồi.
Dù sao mặc kệ viện kiểm sát ngay từ lúc đó xuất phát từ suy xét gì, tóm lại quả thật thu được hồi báo – thoát khỏi lửa giận lôi đình của Hạ Tưởng!
Theo sau, tòa án nhân dân khu Hạnh Hoa cho rằng án này “chứng cớ định tội chủ yếu tồn tại nghi vấn, cho nên cần phải lý luận chỉ đạo chứng minh..” đối với tội danh bên công tố lên án không xác nhận, phán quyết Lý Hướng Văn vô tội.
Tòa án nhân dân chống đỡ tình người, bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng, kiên trì chính nghĩa, cũng là tránh đi số mệnh bị Hạ Tưởng gạt bỏ. Mà sau khi viện kiểm sát khu lại kháng án lên Tòa án nhân dân thành phố cấp trung, Tòa án nhân dân thành phố bác bỏ việc chống án, giữ nguyên phán quyết.
Nhưng mà, phán quyết của Tòa án nhân dân chỉ khiến Lý Hướng Văn thắng được chính nghĩa tinh thần – thì như một ông lão mơ hồ ở tù oan 11 năm, sau khi ra tù chỉ vào cỏ dại của ngôi mộ, khóc tức tửi, ông lão chính là giống như một cây cỏ dại như thế – Lý Hướng Văn ra khỏi nhà giam khi quay đầu lại thì phát hiện, anh ta được phóng thích vô tội, đã trôi qua ba năm ròng.
Ba năm qua đi, cảnh còn người mất, công ty trị giá 30 triệu bị bán mất không còn, tiền đi nơi nào, không thể biết. Càng làm cho người khó hiểu chính là, bởi vì anh ta được phóng thích vô tội, đã chứng minh Địch Quốc Công rõ ràng đã cùng nhau lập ra án oan, nhưng sau vài ngày anh ta ra khỏi nhà tù, Địch Quốc Công được nhân sĩ có liên quan đề bạt thành cục trưởng phân cục công an khu Hạnh Hoa thuộc cục công an thành phố Tấn Dương. Đến hôm nay, Địch Quốc Công càng ngày càng thăng tiến, giờ đã là phó cục trưởng, phó bí thư đảng ủy cục công an thành phố!
Thậm chí Lý Hướng Văn phản ánh sự thật với giới truyền thông, thì bị một đám người vây quanh ngay tại chỗ, nếu không kịp thời trốn khỏi Tấn Dương, chỉ sợ hiện tại đã chết rồi.
Lần thứ ba xem xong lịch sử máu và nước mắt của Lý Hướng Văn cùng với Lý Lão Hán không quan tâm đến tuổi già vì đứa con bôn ba khắp nơi, lại gặp phải cảnh bi thảm cáo trạng không người nhận, Hạ Tưởng nắm chặt hồ sơ trong tay, vừa lúc Trương Bình Thiếu đẩy cửa vào, liền nói:
– Đồng chí Bình Thiếu, tặng anh một ngọn gió đông, anh có thể trả cho tôi một ngọn lửa lớn ngút trời hay không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |