Bạn đang đọc Quyển 21, cũng là Quyển cuối cùng của bộ truyện “Quan Trường” xem thêm các Quyển khác tại đây: http://truyensexhay.org/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Âu Khắc Nhân thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vốn không nên phụ trách công tác đường lối và cảnh vệ, nhưng lúc ấy Phó Bá Cử đột nhiên đề xuất đến mỏ khai thác An Đạt, Lôi Trị Học chỉ có thể thu xếp tất cả.
Vốn tưởng rằng một khi Âu Khắc Nhân ra mặt, mọi chuyện đều có thể thu xếp thỏa đáng, không hề nghĩ lúc mọi chuyện sắp chấm dứt lại xảy ra sai lầm, khiến Lôi Trị Học vô cùng căm tức. Cho dù là oan khuất gì, làm sao có thể ngăn Phó Thủ tướng để kêu oan, chuyện Bao Thanh Thiên ngày xưa là người thật việc thật sao?
Đó là hát kịch có được hay không!
Âu Khắc Nhân bất đắc dĩ trách cứ Lôi Trị Học, ông ta chỉ đến truyền lời, công tác đường lối và cảnh vệ không tới phiên ông ta chen vào nói, đều có văn phòng Nội các chính phủ và sở Công an tỉnh phụ trách, ông ta chỉ có thể ở giữa phối hợp.
Quả thật mọi chuyện đều đã suy xét chu đáo, ai có thể nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện chuyện chặn đường kêu oan, có khác nào đời thực trùng với hát kịch?
Hiện tại không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, Lôi Trị Học cũng biết việc quan trọng nhất lúc này chính là ngăn Phó Bá Cử lại. Dưới tình huống bình thường, cho dù là Thủ tướng đi nước ngoài, gặp được người gửi đơn hay chạy đến kêu oan, bình thường đều làm như không thấy. Không phải không quan tâm khó khăn của dân chúng, mà là không muốn làm địa phương khó chịu, dù sao mỗi một địa phương đều có một cái khó riêng, thân là người lãnh đạo quốc gia, chỉ phụ trách chỉ đạo phương hướng là được, không có khả năng đích thân hỏi chuyện xảy ra ven đường.
Nhưng Phó Bá Cử cố tình không làm như lẽ thường, chẳng những đặc biệt có hứng thú với việc dân chúng kêu oan, hơn nữa căn bản không để cho Lôi Trị Học có cơ hội nói chuyện, sải bước, bước đến trước mặt đám người bên ngoài.
Cách hơn trăm mét, có một ông lão tóc hoa râm, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, quỳ rạp xuống trong bụi bậm, còng người xuống đến thắt lưng, đằng sau vẻ mặt bi thương cùng với nét già nua, chính là ý chí sắt đá, cũng khó tránh được nước mắt thông cảm.
Phía sau ông lão có một tờ biểu ngữ giấy trắng mực đen, nhìn thấy bốn chữ to: “Oan sâu như biển!”
Phó Bá Cử bước cực nhanh, Lôi Trị Học theo không kịp. Ba bước cũng thành hai bước, Phó Bá Cử đi tới trước mặt ông lão nâng ông lão dậy đầy xúc động nói:
– Ông lão, bây giờ không cần dập đầu. Ông có oan tình gì, cứ nói với tôi, tôi thay ông giải quyết.
Ông lão vừa nghe, đầu gối vừa được nâng lên lại muốn quỳ xuống, Phó Bá Cử bỗng nhiên nổi giận sai người nâng ông lão dậy, hướng đến đám người xung quanh lớn tiếng nói:
– Nhìn thấy có người chặn đường kêu oan, nhìn thấy dân chúng khóc trời khóc đất, tôi rất khó chịu! Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, thì ai phải như thế? Các đồng chí, phải vỗ ngực hỏi chính mình một câu, có phải làm không tốt mà dân chúng có oan ức mà không có chỗ kêu hay không?
Lôi Trị Học không chống đỡ gì, nhìn về phía Hạ Tưởng, thấy vẻ mặt Hạ Tưởng xấu hổ hơi cúi đầu, thành khẩn nhận phê bình của Phó Bá Cử, ông ta thầm nghĩ, giả vờ như hắn cũng biết gì vậy, ai chẳng biết trò hay trước mặt là hắn an bài sau lưng?
Nhưng cho dù Lôi Trị Học đoán như thế nào, ông ta cũng sẽ không chỉ trích Hạ Tưởng lấy một câu trong trường hợp này. Nếu nói ra, chính là một sai lầm chính trị nghiêm trọng.
Phó Bá Cử ngồi xổm trước mặt ông lão, kiên nhẫn mười phần nghe ông lão kể chuyện oan khuất của ông ta trong nước mũi nước mắt… Lúc vụ án Lý Hướng Văn đang dần dần nổi lên thành phong trào ở Tấn Dương, Hạ Tưởng sắp mượn cơ hội mở ra cửa chính của vụ án Tấn Dương quan thương cấu kết, rốt cục trong tiếng lão Lý khóc lóc kể lể, đã vào thẳng tai Phó Thủ tướng nội các chính phủ Phó Bá Cử!
Không chỉ có oan khuất của Lý Hướng Văn trong tiếng khóc lóc kể lể của lão Lý, mà còn truyền đến tai từng người một trong đó có Phó Thủ tướng Nội các chính phủ, có Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh cùng với phần lớn lãnh đạo Tỉnh ủy. Còn có một bộ phận lãnh đạo Thành ủy Tấn Dương đã nghe lão Lý nói đứt quãng về việc Tang Thiên Lương cấu kết với Địch Quốc Công, nâng cao giá trị của Lý Hướng Văn. Hơn bốn mươi triệu của cải tài sản đã bị bán lấy tiền mặt, chỉ bán qua lại cho nhau được hàng triệu, hơn nữa còn làm trung gian kiếm lời cho vào túi tiền riêng.
Trong quá trình diễn ra toàn bộ sự kiện, Tiêu Lôi hoàn toàn biết rõ sự tình, nhưng vẫn đề bạt Địch Quốc Công. Mà sau khi Tang Thiên Lương gặp chuyện không may, Địch Quốc Công lẩn trốn ngay trước mắt Tiêu Lôi, chẳng biết đi đâu…
Lão Lý thậm chí còn nới với Phó Bá Cử về việc trong lúc Tang Thiên Lương bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam, có người phái vệ sĩ cá nhân trợ giúp Tang Thiên Lương chạy trốn.
Theo lời lão Lý thuật lại, Lôi Trị Học sắc mặt tái mét như ma dọa người. Hiện tại tuy đã rõ ràng là lão Lý bị người ta sai khiến, cố tình chờ Phó Bá Cử. Mà Phó Bá Cử sở dĩ đi thị sát mỏ khai thác An Đạt, mượn chuyện của lão Lý làm cơ hội để dừng chân, bước tiếp theo, sẽ khai đao với hiện tượng sử dụng lực lượng vệ sĩ cá nhân.
Vừa rồi Khả Liên Giang mời Phó Bá Cử ăn cơm, kết quả đã trở thành phản diện điển hình đối với Phó Bá Cử!
Sắc mặt của Hạ Tưởng cũng không tốt, dường như trước tình huống bất ngờ này cũng chưa chuẩn bị tâm lý, hắn còn thì thầm vài câu với Mộc Thành Kiệt.
Vẻ mặt Mộc Thành Kiệt cũng sợ hãi và uể oải, làm Sở trưởng ở Sở Công an tỉnh, ông ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm không làm tròn bổn phận.
Sắc mặt khó coi nhất chính là Giang Cương, Giang Cương vừa mới cao hứng phấn chấn, trong nháy mắt sắc mặt đã đổi thành màu gan lợn, đứng bên ngoài, thân mình hơi hơi run, mới biết ông ta bị người ta đào hố, không phải hố nhỏ, mà là hố to!
Hiện tại, tên của ông ta phải tới thẳng Trung Ương, trời biết Phó Thủ tướng sẽ thông báo sự tình hôm nay như thế nào, nhất là vấn đề lực lượng vệ sĩ cá nhân. Nếu chẳng may nâng cao quan điểm định tính là vũ trang phi pháp, thủ tiêu vẫn là việc nhỏ, truy cứu trách nhiệm, một chủ mỏ than tỉnh Tây không nghe lời chạy cũng không được.
Độc, chiêu thức này thật sự độc! Chẳng khác nào mỗi một chủ mỏ than đều bị đeo vòng kim cô trên đầu, khi nào Hạ Tưởng niệm chú, tập thể chủ mỏ than sẽ bị đau đầu.
Nếu nói Phó Bá Cử đi thị sát tỉnh Tây, lấy phương châm mở đầu bằng chính sách, công tác thị sát như vậy cuối cùng cũng là lấy nỗi oan của một ông lão mà kết thúc. Có thể nói, kết thúc thật sự gấp gáp, dường như Phó Bá Cử lần này đến tỉnh Tây thị sát cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.
Nhưng tất cả mọi người đều rõ, Phó Bá Cử chẳng những đạt được hiệu quả mong muốn, mà còn thu hoạch khá phong phú. Sự việc chính trị, không thể thấy lớn mà không thấy nhỏ, chỉ có đạt được nhỏ mà ngộ ra chính trị lớn mới có thể đứng ở thế bất bại trong quan trường.
Sau khi trở lại Tỉnh ủy, Phó Bá Cử không nhắc lại một câu về sự việc của lão Lý, chỉ mời họp hội nghị ngắn gọn ở Tỉnh ủy, thông báo lại ý của Trung Ương, trưng cầu ý kiến của Lôi Trị Học và Hạ Tưởng, sau khi hai người đồng ý, sắp xếp nhân viên hộ tống lão Lý và ông ta về Bắc Kinh.
Phó Bá Cử thu xếp cho lão Lý đi Bắc Kinh, hành động này chẳng những làm chấn kinh Lôi Trị Học và Hạ Tưởng, mà còn làm lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Tây khó hiểu và bàn luận xôn xao. Cho dù lý do của Phó Bá Cử rất đầy đủ, nói là nhà họ Phó tình nguyện cho lão Lý một công việc, giúp lão Lý dưỡng lão, nhưng thân đường đường là Phó Thủ tướng, hành động như thế, vẫn làm người ta khó hiểu.
Có người khó hiểu, có người cũng như có mũi nhọn ở lưng.
Phó Bá Cử đâu phải vì thu xếp công việc cho lão Lý, căn bản là lấy lão Lý làm quả lựu đạn bùng nổ đúng giờ, cảnh cáo một số người trách nhiệm làm việc còn nhỏ. Lão Lý ở Bắc Kinh, không chừng sẽ khiến lãnh đạo Trung Ương biết oan ức của Lý Hướng Văn. Nếu chẳng may xuất phát từ tuyên truyền cần phải tạo một điển hình mà nói thì không chừng vụ án Lý Hướng Văn sẽ liên lụy đến những nhân vật rất lớn.
Chẳng khác nào Phó Bá Cử nắm đằng chuôi một số nhân vật ở tỉnh Tây!
Đường đường là Phó Thủ tướng Nội các chính phủ, chủ lực nhà họ Phó, Phó Bá Cử không thực hiện quy củ quan trường như thế, làm người ta cứng họng, khiến cho không ít lãnh đạo tỉnh Tây thiếu hiểu biết về nhà họ Phó khiếp sợ một cách khó hiểu. Đồng thời lại thật sự không thể lý giải thủ pháp gần như vô lại của Phó Bá Cử.
Nhưng nhà họ Phó chính là nhà họ Phó, từ Phó Thủ tướng Phó Bá Cử, cho tới Chủ tịch tỉnh Phó Tiên Phong, cho tới bây giờ đều vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng sẽ không để ý người khác bình luận và chỉ trích.
Sau khi công tác thị sát của Phó Bá Cử kết thúc, Tỉnh ủy tỉnh Tây mới bắt đầu loạn cả đoàn, rất nhiều công việc giải quyết hậu quả cần lập tức lên chương trình. Cho dù Phó Bá Cử không phát biểu quan điểm về vụ án Lý Hướng Văn, nhưng ông ta dùng hành động thực tế để thể hiện ông ta kiên định lập trường tham gia vào vụ án Lý Hướng Văn.
Dựa theo tiến trình bình thường, vụ án Lý Hướng Văn ít nhất phải một năm rưỡi nữa mới có thể đi vào tầm mắt lãnh đạo tỉnh, hoặc là không đủ cấp bậc để được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận. Nhưng lão Lý vừa khóc vừa quỳ ai oán, hơn nữa Phó Bá Cử hành động ngoài dự đoán của mọi người, khiến cán bộ cao thấp Tỉnh ủy tỉnh Tây, lập tức khẩn trương, vô số tin tức từ khắp nơi tập hợp về đây, dừng ở trên bàn Lôi Trị Học và Hạ Tưởng.
Sau khi Phó Bá Cử vừa mới đi khỏi, liền khẩn cấp mời họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Trương Hậu Thiếu ở hội nghị thường vụ báo cáo tỉ mỉ lên Tỉnh ủy về vụ án Lý Hướng Văn, lại còn cường điệu một chút ảnh hưởng quan trọng của Phó Bá Cử trong việc thúc đẩy tiến trình vụ án. Nếu không, không phải đề tài thảo luận gì cũng có thể được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tiến hành thảo luận.
Vụ án Lý Hướng Văn, cuối cùng nhân vật đứng đằng sau khéo léo nhúng tay vào thúc đẩy, lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt toàn thể lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tang Thiên Lương là hung thủ giết người, Địch Quốc Công là kẻ đứng đằng sau, Tiêu Lôi là cảm kích mà không báo, và bao che Địch Quốc Công. Đồng thời, trong lúc Tang Thiên Lương bị bắt giam, lực lượng vệ sĩ cá nhân có ý đồ trợ giúp Tang Thiên Lương chạy trốn, mà lực lượng vệ sĩ cá nhân là người của Giang Cương… một loạt sự thật ghê người xảy ra trước mặt toàn thể lãnh đạo Tỉnh ủy, làm tất cả mọi người chấn kinh.
Lôi Trị Học không chỉ khiếp sợ, mà còn tức giận.
Hạ Tưởng cũng vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn đập bàn:
– Chuyện gì vậy, hệ thống công an bại hoại như vậy, là sỉ nhục hệ thống công an tỉnh Tây! Tôi đề nghị, hệ thống công an tỉnh Tây từ đuôi đến đầu khai triển một lần chỉnh đốn tác phong hành động công tác, kỷ luật nghiêm túc, tự kiểm tra tự sửa chữa…
Mộc Thành Kiệt vô cùng đau lòng khi là người đầu tiên thừa nhận sai lầm của sở Công an tỉnh ở vụ án Lý Hướng Văn, sau lại vạch ra, công tác giữa sở Công an tỉnh và cục Công an thành phố không được hòa hợp, sau này sẽ chú ý phương pháp công tác, cuối cùng đưa ra đề nghị:
– Tôi đề nghị với hội nghị thường vụ, lập tức đình chỉ toàn diện công tác của đồng chí Tiêu Lôi, và tra rõ các vấn đề khác của đồng chí Tiêu Lôi.
Nếu như bình thường, Lôi Trị Học, Vương Hướng Tiền cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Hậu Hành và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mao Thân Văn nhất định sẽ phản đối bắt Tiêu Lôi. Tiêu Lôi là trợ lực lớn nhất của Vương Hướng Tiền ở Thành ủy Tấn Dương, Tiêu Lôi bị bắt, sức ảnh hưởng của Vương Hướng Tiền ở Thành ủy Tấn Dương sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nhưng hôm nay, lại không một ai lên tiếng phản đối đề nghị của Mộc Thành Kiệt, bởi vậy, vụ án Lý Hướng Văn lên men thành công. Từ Tang Thiên Lương mở đầu, đến Địch Quốc Công châm lửa, cuối cùng làm một gã ủy viên thường vụ Thành ủy ngã ngựa thành công.
Nhưng mà, trên đây chỉ là đợt sóng xung kích thứ nhất của công tác thị sát của Phó Bá Cử.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |