Theo những câu nói của Hạ Tưởng trong hội nghị Chủ tịch tỉnh toàn quốc, không thể truyền ra ngoài. Hội nghị được giữ bí mật bậc cao, không có nhà báo tham dự, những chi tiết không được công khai được tuân theo chế độ giữ bị mật, tuyệt đối không được tự động tiết lộ.
Nhưng vẫn đến được nước Mỹ, có thể thấy nước Mỹ đã thấm vào hệ thống chính trị đáng sợ như thế nào.
Không hề nghi ngờ gì, là có một lãnh đạo cao cấp tham dự hội nghị đã tiết lộ.
Nghe nói sau khi Thủ tướng biết tin, tức giận đến đập bàn mắng đồ bại hoại.
Sau khi Hạ Tưởng nói, hội nghị đã tiến hành thảo luận sôi nổi. Khi thảo luận về tình hình kinh tế, đã đề cập đến vấn đề nhập khẩu chuối Philippines, diễn ra một cuộc tranh luận quy mô nhỏ.
Một vị Chủ tịch tỉnh của một tỉnh phía nam giàu có không đồng ý với thủ pháp xử lý sự kiện Coca Cola của Tỉnh Tây. Đương nhiên, giọng của ông ta rất khéo léo, tuy nhiên vẫn nghe ra trong ngôn ngữ của ông ta là tỏ ý khinh miệt đối với thủ pháp của Hạ Tưởng trong sự kiên Coca Cola.
– Chiến tranh kinh tế thường thường đều gây tổn thương cho hai bên. Để làm đối thủ thất bại, không nhất định phải tỏ ra cứng rắn hết sức, phương pháp cũng có thể mềm mại một chút.
Chủ tịch tỉnh Vương có lẽ không hài lòng với Hạ Tưởng, có lẽ là ghen tị với người trẻ tuổi như Hạ Tưởng. Dù sao y cũng cố ý gây sự.
– Chủ tịch tỉnh Hạ, nghe nói tỉnh Tây cấm nhập khẩu chuối Philippine? Lẽ nào nói không nhập khẩu chuối Philippines thì có thể thể hiện rõ được phong phạm đại quốc sao?
– Chủ tịch Vương…
Hạ Tưởng kéo dài giọng nói, vẻ mặt tươi cười ý vị sâu xa:
– Nhân dân tỉnh Tây sống trong đất liền. Không giống nhân dân các tỉnh phía nam thích ăn chuối. Trước kia khi giao thông không thuận lợi, nhân dân tỉnh Tây chưa bao giờ ăn chuối, cũng đã kiến lập triều Đường.
Chủ tịch Vương bị Hạ Tưởng nói lại, có vẻ không vui:
– Không cần nói về ngày xưa, lịch sử là lịch sử, hiện tại là hiện tại.
– Chủ tịch Vương cũng không cần nói xa xôi, phong phạm đại quốc không phải là phong phạm hèn nhát đánh không trả đòn mắng không cãi lại.
Hạ Tưởng cười lạnh,
– Phát triển kinh tế là việc tốt, nhưng sau khi kinh tế phát triển, cuộc sống giàu có sẽ nhàn nhã, sẽ yếu mềm, chỉ sợ chết.
Hạ Tưởng chễ giễu Chủ tịch Vương gây chuyện về nhập khẩu chuối. Chẳng những không xuất phát từ quốc gia hoàn toàn kéo tỉnh Tây về phía sau. Trình độ tư lợi đến mức độ nào!
– Đúng rồi… còn có một việc tôi muốn nói với Chủ tịch tỉnh Vương…
Hạ Tưởng không để ý đến việc Chủ tịch tỉnh Vương đã đỏ mặt,
– Thực tế thì tỉnh Quý đã xếp hàng thứ năm trong các tỉnh phát triển, hôm nay than đá bán cho tỉnh Quý, nhất loạt nâng giá lên 20%.
– …
Chủ tịch tỉnh Vương xem như đã biết việc không tha cho người khác của Hạ Tưởng, tức giận nói không nên lời.
Trong lòng Hạ Tưởng rất thoải mái, trong nước cũng chỉ có ít tỉnh phát triển, những tỉnh như tỉnh hắn nhiều lắm. Nếu các tỉnh liên kết lại, không cần trung ương ra lệnh, có thể trừng phạt làm cho các tiểu quốc Nam Hải không thể thở. Chỉ có điều, vùng duyên hải có nhiều tỉnh giàu có, làm theo ý mình, không phát biểu gì, khiến người ta thất vọng.
Hành trình của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh nhận được kết quả kỳ diệu, làm vô số các lãnh đạo tỉnh nhận ra trong cảm nhận của các lãnh đạo trung ương, Hạ Tưởng rất có sức nặng, hơn nữa không thể thay thế.
Nhưng họ không biết là sau đó Hạ Tưởng bị Tổng Bí thư gọi đến.
Nhưng mà, khi Hạ Tưởng xuân phong đắc ý ở Bắc Kinh, thì chuyện Tấn Dương đã đến mức nước sôi lửa bỏng.
Thật ra, có thể nói việc Tấn Dương xảy ra, Hạ Tưởng đều đã lường trước hết. Nếu không, Hạ Tưởng cũng không an tâm phát biểu ở Bắc Kinh. Thật ra Hạ Tưởng phát biểu có một dụng ý khác, là giấu sự kiện Tấn Dương.
Nếu nói về trí tuệ chính trị, Hạ Tưởng tự nhận là người thứ hai, người bình thường không dám nhận thứ nhất. Mọi hành động của Hạ Tưởng đều được tính toán, còn có Nga Ni Trần và Tiên Ngũ ở Tấn Dương, lại có Trần Diễm cảnh báo trước. Nếu không có sự chuẩn bị trước ở sự kiện tai nạn mỏ thì không phải là Hạ Tưởng.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không thể tính toán hoàn hảo, cũng không biết rõ, biết sự tình không thể né tránh – Hắn luôn không thể gọi điện thoại nói cho Giang Cương biết, ông đừng tạo ra tai nạn mỏ nữa, tôi đã biết âm mưu của ông – giống như sự không hoàn thiện của pháp luật quốc gia. Âm mưu phạm tội chưa đủ, phải phạm tội thật sự thì mới có thể định tội.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Nga Ni Trần. Nga Ni Trần báo cho Hạ Tưởng một tin tức:
– Lãnh đạo, Trần Diễm bị Lôi Tiểu Minh cưỡng ép, suýt nữa bị Lôi Tiểu Minh…
Tin mà Nga Ni Trần báo làm Hạ Tưởng giật mình không ít, không nghĩ một người thông minh cả đời như Trần Diễm nhất thời hồ đồ bị dính vào đòn của Lôi Tiểu Minh. Cũng nói rõ một người luôn tự nhận là thông minh thì luôn có sai sót.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng không thương xót Trần Diễm. Cũng không nghĩ đến bảo vệ Trần Diễm. Nhưng mỗi lần hắn nhắc nhở Trần Diễm cũng bị Trần Diễm tưởng hắn có ý đối với cô ta khiến hắn có ác cảm với Trần Diễm. Đàn ông thích vui vẻ với phụ nữ đẹp nhưng đàn ông cũng có cách yêu riêng của mình. Nói không dễ nghe Trần Diễm không phải khẩu vị của hắn.
Cho dù Trần Diễm hợp khẩu vị của hắn, hắn cũng không để mình xảy ra việc gì với Trần Diễm. Hắn không phải là người yêu nhiều, càng không phải người tham dục vọng.
Một người đàn bà hư vinh, thế giới sẽ không yên ổn.
Sau khi nghe Nga Ni Trần báo cáo xong, Hạ Tưởng trầm ngâm một lát rồi nói:
– Tiếp theo cứ theo kế hoạch hành động.
– Nhưng sự việc đã khác nhiều lắm.
Nga Ni Trần khó hiểu, kế hoạch không theo kịp những thay đổi. Nếu cứ tiến hành theo kế hoạch thì…y không dám nghĩ nhiều.
– Không lo, tiếp theo cứ tiếp tục kế hoạch. Trời phải mưa, con gái phải lập gia đình, mặc nó đi.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng cười một tiếng.
– Đúng là trời thì mưa, con gái phải lập gia đình phải không?
Nga Ni Trần than thở một câu, không dám để Hạ Tưởng nghe.
Buông điện thoại, Nga Ni Trần liền nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ. Sự kiện tai nạn mỏ đã bùng nổ.
Cuối cùng Trần Diễm bị Lôi Tiểu Minh bắt, là Tiêu Ngũ cứu cô.
Nói ra cũng khéo – thật ra, cũng không thể coi là trùng hợp. Hạ Tưởng chỉ bảo Tiêu Ngũ để ý Trần Diễm một chút, chính là bảo vệ cô không bị tổn thương. Không ngờ Tiêu Ngũ bí mật bảo vệ Trần Diễm, chưa đợi đước Giang Cương hạ độc thủ, lại gặp Lôi Tiểu Minh cho uống thuốc kích dục.
Tiêu Ngũ thấy Trần Diễm ngất đi, tưởng bị Lôi Tiểu Minh cho uống thuốc kích dục. Thật ra, Trần Diễm không phải trúng thuốc kích dục mà là bị dính chất gây mê. Lôi Tiểu Minh lúc đầu định dùng thuốc, sau sợ không có tác dụng nên thay đổi.
Tiên Ngũ cũng không ra tay cứu Trần Diễm, mà lấy ra máy quay, ở một vị trí thích hợp từ một góc đẹp nhất quay lại một màn kịch hay – kịch tình yêu trai gái.
Đương nhiên, chỉ là trước vở kịch.
Cũng lạ, Lôi Tiểu Minh vội quá, hoặc y không hiểu về Trần Diễm, sốt ruột không chịu nổi, trước tiên cởi quần áo của mình, sau đó lột quần áo của Trần Diễm.
Lôi Tiểu Minh không phải trẻ con, nhưng y cởi đồ của phụ nữ rất ngu. Khiến cho Tiêu Ngũ bí mật theo dõi cũng lo lắng thay y. Hoặc là do quần áo của Trần Diễm rất phức tạp, dù sao Lôi Tiểu Minh cũng toát mồ hôi. Ước chừng bốn năm phút mới xong.
Phải biết rằng, hiện tại là mùa hè.
Lôi Tiểu Minh cuối cùng cởi được đồ của Trần Diễm, chỉ còn đồ lót. Y đang muốn cởi đồ lót của Trần Diễm thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ vang lên, một viên gạch xuyên qua kính, còn rất chuẩn xác ngắm trúng mông của y.
Lôi Tiểu Minh sợ đến mức đứng im. Đàn ông sợ nhất đang mây mưa thì có chuyện, huống hồ y chẳng những bị dọa nạt, mà bị một viên gạch ném trúng mông, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, thiếu chút nữa đái ra quần – Không đúng, hiện giờ hắn không mặc gì.
Sau đó, Lôi Tiểu Minh không thấy rõ người kia là ai, đã bị đấm trúng vào trán, y thậm chí không biết đối phương sao có thể vào đây, hiện tại mắt tối sầm.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 21 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-21-full/
Đại khái một năm đã trôi qua, qua điều trị tâm lý và thuốc thang, Lôi Tiểu Minh mới khôi phục khả năng đàn ông. Nếu Tiêu Ngũ biết việc y làm khiến một gã Bí thư Tỉnh ủy tuyệt tự, y chắc chắn vô cùng tự hào.
Tiêu Ngũ mặc quần áo cho Trần Diễm, cũng không nhìn nhiều. Sau khi cứu Trần Diễm, im lặng cùng Trần Diễm rời khỏi phòng.
Ra ngoài, ban đầu Trần Diễm định đá Lôi Tiểu Minh một cái, nâng chân lên lại thu về, cảm thấy đau xót.
Sau khi biết được Tiêu Ngũ cứu Trần Diễm đồng thời có chứng cứ trong tay, Nga Ni Trần lập tức gặp mặt Trần Diễm. Y và Trần Diễm nói chuyện gì, người ngoài không biết. Nhưng sau khi nói chuyện, Trần Diễm và Nga Ni Trần đi về nhà của Vương Hướng Tiền.
Không tệ, trực tiếp đến nhà họ Vương.
Vương Hướng Tiền tưởng chỉ có một mình Trần Diễm, nhưng vừa mở cửa đã thấy còn có một người đàn ông xa lạ. Ngay lập tức sầm mặt, vốn định không tiếp nhưng lại nhận ra, người đàn ông này dù xa lạ nhưng lại là một trong những cấp dưới đắc lực của Hạ Tưởng – Nga Ni Trần. Trong lòng y giật mình, biết hôm nay có chuyện lớn.
Nga Ni Trần thản nhiên cười:
– Phó chủ tịch Vương, tôi vô sự thì không đến tìm ông, có một đoạn ghi hình, muốn mời ông giám định một chút.
Vương Hướng Tiền sợ đến mức đứng im. Trong lòng cân nhắc lại những việc từ sau sự kiện thầy Trần. Y đã thay đổi thói quen, hơn nữa gần đây bận cũng không đi đâu vui vẻ. Nga Ni Trần đến nhà vài cái ghi hình mà Nga Ni Trần nói, hẳn là không liên quan đến ông ta.
Mời Trần Diễm và Nga Ni Trần vào nhà xong, Nga Ni Trần chủ động bắt tay chủ nhà:
– Phó Chủ tịch tỉnh Vương, tôi muốn trao đổi với ông một chút, không biết ông có hứng thú không?
Vương Hướng Tiền không ngại:
– Tổng giám đốc Trần, có gì cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian lắm.
Nga Ni Trần khẽ mỉm cười:
– Phó Chủ tịch tỉnh Vương thật sự là bận, bởi vì việc tiếp theo sẽ rất phiền toái…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |