– Thật hay giả? Còn Ngô Tài Giang là ai?
Mai Hiểu Lâm tức giận quá xá:
– Anh thế nào mà đến Ngô Tài Giang cũng không biết thế? Ông ta là lão Tam nhà họ Ngô, là chú của Liên Nhược Hạm đó.
Cô duỗi tay chỉ ra ghế dựa:
– Ngồi xuống đi, tôi sẽ nói phân tích của mình cho anh nghe.
Hạ Tưởng không muốn ngồi cũng phải ngồi xuống. Hắn nhất định muốn nghe để hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Bởi vì nếu Ngô Tài Giang đến làm Trưởng ban ban Tổ chức cán bộ như lời cô ta nói, thì Tống Triêu Độ làm sao bây giờ? Tống Triêu Độ thực ra vẫn đang vận động cho vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
– Tôi hỏi thăm được sự việc quan hệ thông gia giữa hai nhà, cùng với tìm hiểu qua Bí thư Cao thì biết chuyện của anh đều do một tay Ngô Tài Giang thao túng. Có thể nói, hiện giờ ông ta là người cầm quyền thực trong Ngô gia, mọi chuyện bình thường không cần kinh động ông cụ, đều một tay ông ta quyết định.
Mai Hiểu Lâm lấy tay gõ lên bàn, dáng bộ suy nghĩ sâu xa:
– Thế nào, nếu ông ta đến tỉnh Yến đúng như lời nói, anh còn có thể có những ngày tháng tốt lành như vừa qua không?
Nếu đúng như những lời Mai Hiểu Lâm vừa nói: thật sự là Ngô Tài Giang đến tỉnh Yến làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thì mong muốn của Tống Triêu Độ đã thất bại, là một bất lợi lớn đối với chính mình. Đồng thời, Ngô Tài Giang lợi dụng Cao Thành Tùng trừng trị mình, chẳng lẽ hắn ta không thể tự ra tay xử lý mình sao? Kể từ khi đó trở đi, thật đúng là không có ngày lành.
Đợi một chút, cũng không đúng. Nếu Mai Hiểu Lâm có thể nghe đồn Ngô Tài Giang muốn tới tỉnh Yến thì Khâu Tự Phong cũng có thể biết. Nếu Khâu gia và Ngô gia còn có ý kết thân, Khâu Tự Phong còn có tiền đồ lớn như vậy tại tỉnh Yến thì sao hắn ta lại cố gắng lấy lòng mình đến như vậy chứ? Sự việc hình như có chỗ không ổn thì phải?
Đúng rồi, chính là những lời mà Hiểu Lâm vừa nói: Khâu gia bị Ngô gia đùa giỡn, Hạ Tưởng đã tìm ra được điểm mấu chốt, vội hỏi:
– Ngô gia đùa giỡn Khâu gia như thế nào?
– Cụ thể, tỉ mỉ như thế nào tôi cũng không biết được, chỉ có điều, nghe nói: Lễ ăn hỏi của Ngô gia vốn là trên danh nghĩa, dùng để thể hiện thành ý, dụ dỗ Khâu gia, kết quả Khâu gia bị lừa thật. Sau khi Ngô gia được lợi thì không còn đề cập tới vấn đề hôn lễ nữa, hơn nữa còn thờ ơ trước thái độ của Khâu gia.
Mai Hiểu Lâm không có thái độ hả hê khi thấy người ta gặp họa, chỉ có điều ánh mắt lúc đó có lẽ có một chút vui mừng.
Ngô Tài Giang lòng dạ cũng quá hẹp hòi một chút, giữa các đại gia tộc, cũng muốn khôn vặt như vậy. Không hẳn chỉ là rất không phóng khoáng, mà Hạ Tưởng cũng có thể đoán được: Ngô Tài Giang biết rất rõ cá tính của Liên Nhược Hạm, hiểu rằng không ai có thể thay đổi được cô ta về quan hệ thông gia này nhưng ông ta vẫn muốn đề xuất, thực ra là cố tình muốn lừa gạt Khâu gia mà thôi.
Khâu gia sau khi hiểu được sự việc, tạm thời nén giận. Chiêu thức ấy của Ngô Tài Giang chưa đủ đẹp, cũng chưa thỏa đáng. Khâu gia cũng không phải con tép riu mà Ngô gia có thể tùy ý sử dụng.
Thảo nào Khâu Tự Phong đột nhiên hạ thấp thái độ đến như thế, hoá ra căn nguyên là ở chỗ này. Hạ Tưởng đột nhiên hiểu ra, thái độ của Khâu Tự Phong đã cho thấy Khâu gia cực kỳ không tin tưởng vào Ngô Tài Giang. Hắn lựa chọn chính mình để hợp tác, một là vì thành tích, hai cũng phần nhiều là vì xây dựng lực lượng, thậm chí còn có khả năng tạo cho mình đường lui thuận lợi: nếu chẳng may Ngô Tài Giang đến tới tỉnh Yến, lúc đó Khâu gia cũng không có lợi, có khi còn bị Ngô Tài Giang chèn ép, khi đó Khâu gia cũng sẽ không ngồi mà chờ chết.
Hạ Tưởng không khỏi cười một cách bất đắc dĩ, cho đến lúc này, nói không chừng Khâu gia còn có ý định liên kết với mình để cùng đối phó Ngô Tài Giang. Quả nhiên thật đúng với câu: không có bạn bè mãi mãi, chỉ có quyền lợi là mãi mãi. Khi có cùng quyền lợi thì đối thủ ngày xưa cũng có khả năng trở thành đồng bọn.
Không thể không nói rằng tin tức của Mai Hiểu Lâm thật đặc biệt đúng lúc và có ích, Hạ Tưởng liền thành thật nói:
– Cảm ơn tin tức của cô, nó thật đặc biệt có ích, tôi mời cô ăn cơm nhé.
– Không cần phải đi ăn đâu, lật đổ Lệ Triều Sinh rồi, giờ quan hệ giữa anh và Khâu Tự Phong đang trong thời kỳ trăng mật, cần thực sự toàn tâm toàn ý đấy. Phải đem lại hạnh phúc cho người dân.
Mai Hiểu Lâm rất xúc động nói:
– Dân chúng rất khổ, bọn họ quanh năm suốt tháng khổ cực nhưng kiếm được bao nhiêu tiền đâu? Chỉ cần có một tham quan cũng có thể làm uổng phí mấy năm công sức của bọn họ. Nghĩ lại thì tôi liền cảm thấy khó chịu.
Hạ Tưởng hiểu cảm xúc của Mai Hiểu Lâm, hắn cũng cảm động lây: thời niên thiếu nhà hắn cũng rất khó khăn, cha mẹ hắn nuôi hắn ở nông thôn, mãi cho đến hơn mười tuổi mới có cơ hội vào thành phố, hắn cũng có thể hiểu quá rõ nông dân có bao nhiêu gian khổ. Cho nên trước sự việc của Lệ Triều Sinh, hắn mới một lòng muốn đánh ngã hắn ta, một sự mong muốn chưa từng có từ trước đến nay. Sau đó vì Lệ Triều Sinh mà phát hiện ra đứng đằng sau còn có Từ Đức Tuyền, mà phía sau Từ Đức Tuyền lại là Cao Thành Tùng, tất cả đều là do tìm hiểu nguồn gốc không ngờ lại phát hiện ra chứ cũng không phải là có chủ ý gì.
– Tôi tin tưởng mùa thu năm nay nhất định sẽ là một mùa thu hoạch của huyện An.
Hạ Tưởng tin tưởng rằng: mặc dù thành phố Yến và tỉnh Yến sẽ đón chờ một thời kỳ rối ren, nhưng huyện An sẽ thu hút một loạt đầu tư hoặc là sự đầu tư từng bước một. Nếu một huyện có nhân vật số một và nhân vật số hai cùng cố gắng tìm cái chung, gác lại cái bất đồng để nắm tay cùng phát triển thì chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực lãnh đạo phát triển kinh tế tốt.
– Chỉ hy vọng được như thế.
Mai Hiểu Lâm lơ đãng nhìn vào mắt Hạ Tưởng nói dịu đi một chút, nhưng lại lắc đầu:
– Thôi quên đi, anh có vội công việc thì đi đi.
Hạ Tưởng trở lại giải quyết công việc, chỉ một lát sau đó đã nhận được thông báo triệu tập đến dự cuộc họp của thường vụ chính quyền.
Trước tiên, Khâu Tự Phong hùng hồn phát biểu diễn thuyết một lát, đại ý là anh ta quyết định nâng nền kinh tế của huyện An lên một cấp trong một khoảng thời gian ngắn nên cần mọi người cùng chung sức phối hợp. Sau đó là thông báo một chút về cuộc hội ý giữa Bí thư Lý, Phó bí thư Mai cùng anh ta và Hạ Tưởng, cuối cùng mời mọi người tự do phát biểu ý kiến của mình.
Thịnh Đại híp mắt nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt có chút nghi ngờ và lo lắng.
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ thấy đích thị Thịnh Đại đang lo lắng nếu mình và Khâu Tự Phong thân mật sẽ khiến ông ta mất quyền lực nên nhìn Thịnh Đại mà mỉm cười, khiến ông ta cảm thấy yên tâm.
Cường Giang Hải nghe xong cảm thấy không bằng lòng: chủ tịch huyện Khâu đã không thèm nhìn nhận mình chút nào cả. Cho đến nay, đối với hắn ta, mình hoàn toàn nói gì nghe nấy, có thể nói mình là trợ thủ đắc lực nhất của hắn ta tại huyện An này. Giờ thật đáng nực cười, hắn ta và Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng càng chạy càng gần, rõ ràng là gạt mình sang một bên.
Cường Giang Hải lên tiếng đầu tiên:
– Thưa Chủ tịch huyện Khâu, vốn dĩ mảng xây dựng đô thị hiện giờ được phân công cho Phó chủ tịch huyện Hạ, cá nhân tôi đồng ý với quyết định này của tổ chức cấp trên. Nhưng việc Phó chủ tịch huyện Hạ phụ trách làng du lịch cũng là quá bận rộn, tuy nhiên giờ cậu ta lại còn phụ trách xây dựng khu du lịch Tam Thạch, liệu có phải là trọng trách hơi quá nặng không? Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể phân công bớt nhiệm vụ cho Phó chủ tịch huyện khác đảm nhiệm, ví dụ như Phó chủ tịch huyện Thịnh chẳng hạn.
Cường Giang Hải thông minh hơn so với lúc trước? Hạ Tưởng cười thầm: nói trắng ra là hắn ta gây chia rẽ mọi người.
Hạ Tưởng không nói lời nào, hắn biết Thịnh Đại sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Thịnh Đại trước tiên uống một ngụm nước mới thong thả nói:
– Chủ tịch huyện Khâu bố trí rất hợp lý. Phó chủ tịch huyện Hạ được phân công quản lý xây dựng đô thị và du lịch, khu du lịch Tam Thạch và làng du lịch vốn thuộc phạm vi nhiệm vụ của anh ta. Đương nhiên, làng du lịch là tôi xin được duyệt, tôi cũng có nghĩa vụ quan tâm đến tiến độ của công trình bất cứ lúc nào, tôi cũng đã sớm cùng phó chủ tịch huyện Hạ bàn bạc kỹ, chúng tôi vẫn cùng nhau phối hợp thực hiện.
Ý của y là, giữa chúng tôi có bàn bạc nội bộ thì không cần phải để ông biết.
Cường Giang Hải dịch ra Thịnh Đại đang có ý bảo vệ Hạ Tưởng, nhưng hắn ta chưa muốn từ bỏ ý định nên hỏi Hạ Tưởng:
– Phó chủ tịch huyện Hạ có thấy rằng trọng trách trên người mình hơi nặng một chút không nhỉ?
Hạ Tưởng ha hả cười:
– Cảm ơn Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã tín nhiệm, giao thêm trọng trách cho tôi. Nếu tổ chức cấp trên đã tín nhiệm tôi, thì có nhiều trọng trách tôi cũng phải chọn, có phải hay không? Hơn nữa là chủ tịch huyện Khâu thấy tôi tuổi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh cho nên giao nhiều nhiệm vụ cho tôi hơn, đấy là cảm thấy tôi có thể đảm đương được. Cái nhìn của cá nhân tôi đó là: trọng trách không nặng, trọng trách dù có nặng hơn nữa, chỉ cần có thể nâng cao nền kinh tế của huyện An thì tôi cũng không sợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |