Xem xong báo cáo của Phương Tiến Giang, Thôi Hướng không kìm nổi bật cười. Được đó cái tay Trần Phong này, chơi trò ném đá giấu tay. Cố ý lập ra cái bẫy đẩy Cường Giang Hải vào, để tiện dọn đường cho Hạ Tưởng? Không phải chính là dọn tên Cường Giang Hải qua một bên sao? Cần gì phải cố ý ra vẻ huyền bí, nhất thiết phải đi đường vòng không?
Về phần Cường Giang Hải là ai thì Thôi Hướng không có ấn tượng về y. Cười xong, hắn suy nghĩ một lúc, lấy bút phê:
– Đã duyệt, chuyển sang đồng chí Bằng Phi xét duyệt.
Thôi Hướng cười nhạo Trần Phong quá chuyện bé xé ra to. Cho rằng Trần Phong nghĩ là mình sẽ vì không thích mà bài xích Hạ Tưởng. Nếu trực tiếp đề xuất điều Cường Giang Hải đi chỗ khác để Hạ Tưởng thế chỗ thay, thì mình sẽ cố ý chèn ép không buông nên mới phải dùng cách lạt mềm buộc chặt, rõ ràng là đang xem thường mình. Thôi Hướng cười thầm, dù thế nào hắn cũng là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, đường đường là Bí thư Thành uỷ thành phố Yến, cho dù không thích Hạ Tưởng cho lắm cũng không đến nỗi chèn ép không tha, không đề bạt Hạ Tưởng. Hắn phải phụ trách toàn thành phố Yến này và phụ trách cả Tỉnh uỷ nữa, nên phải suy xét chu toàn cho toàn cục.
Thôi Hướng cực kỳ sảng khoái phê chuẩn xong báo cáo của Phương Tiến Giang, Vương Bằng Phi cũng nhanh chóng phê duyệt. Bí thư, Phó bí thư, đến cả Trưởng ban tổ chức cán bộ đều nhất loạt thông qua, nên khi trình lên Hội nghị Thường vụ gần như không có tiếng phản đối, thuận lợi thông qua cuộc biếu quyết.
Cái mà Thôi Hướng đã không đoán được là, điều Cường Giang Hải tới huyện Cảnh, là Trần Phong trong lúc đắp đường cho Giang Thiên, đã thuận lợi giải quyết được vấn đề liên quan đến Hạ Tưởng, có thể nói là một công đôi việc.
Kế sách này thực ra là do Giang Thiên bày ra.
Bởi Giang Thiên sắp được bổ nhiệm chức vụ mới, thì lại nghe được thông tin xấu chính là Giám đốc Sở xây dựng Vũ Phái Dũng đang có ý định nhét người nhà đến huyện Cảnh, lại nhắm đúng vị trí Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện. Giang Thiên cũng bóng gió nghe được, cái tên người nhà của Vũ Phái Dũng không học vấn, kém cỏi, đang đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc Sở xây dựng. Nghe nói, cách ăn nói, phong cách làm việc của hắn đều mang dáng dấp của Vũ Phái Dũng.
Vừa đúng dịp Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch huyện Cảnh bị điều đi để hổng ra một vị trí ngon. Không biết Vũ Phái Dũng nghe được tin từ đâu, lại dám có ý định tiếp cận huyện Cảnh. Từ khi Giang Thiên đến huyện Cảnh nhậm chức trong lòng lo lắng không yên, lo sợ không lập được thành tích gì, nếu lại xuất hiện thêm một nhân vật không ra gì như thế bên mình, hắn để yên chuyện mới là lạ.
Giang Thiên phân tích tỉ mỉ cục diện, thấy rằng Hạ Tưởng đã từng giúp mình không ít, bản thân cũng nên giúp đỡ lại nên sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, mới bày ra được kế sách hoàn hảo như vậy.
Trần Phong cũng vừa lúc có ý muốn đưa Hạ Tưởng lên, nếu không Hạ Tưởng sẽ phải đợi thêm ít nhất là một năm nữa mới có thể sắp xếp lên làm Uỷ viên thường vụ. Sau khi nghe Giang Thiên bày mưu tính kế xong, ông bỗng có cảm giác như là vừa mới quen biết hắn không bằng, chăm chú nhìn hắn ta một lúc mới cất tiếng:
– Giang Thiên, cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi mới phát hiện ra cậu cũng là người có đầu óc chính trị lắm.
Giang Thiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong, cho rằng là ông ta đang giận nên sợ hãi, nói:
– Cháu thật lòng là nghĩ cho Hạ Tưởng, cậu ấy là người được chú đề cao nhất, cũng từng giúp cháu không ít việc.
– Là chuyện của anh rể cậu hả?
Trần Phong cười, đồng thời gõ Giang Thiên một cái:
– Hạ Tưởng giúp anh rể cậu là chuyện thuận tay giúp đỡ thôi, coi như là chuyện tình nghĩa người giữa với người với nhau, cậu lại luôn vì đó mà để tâm.
Trên đầu Giang Thiên âm thầm toát mồ hôi, hắn không thể tự nhiên giống như Hạ Tưởng khi đứng trước mặt hay có khả năng nắm bắt được hỉ, nộ, ái, ố của Trần Phong. Đôi lúc hắn không nắm chuẩn được rằng Trần Phong đang vui, hay là đang giận, nói trắng ra là hắn hơi sợ Trần Phong, lại thấy Trần Phong biết rõ chuyện liên quan đến mình như trong lòng bàn tay, vội nói:
– Lúc còn đi học, đều là một tay anh rể cho cháu tiền đóng học phí, tiền tiêu sinh hoạt. Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, ai mà đã giúp anh rể cháu thì cũng như là đã giúp cháu.
– Nhớ kẻ trồng cây? Nói nghe hay lắm, hi vọng cậu sau này không cần biết có đến đâu, đi đến bước nào cũng đều phải ghi nhớ câu nói này.
Thật ra Trần Phong cũng có cảm tình với Giang Thiên, chỉ có một điều duy nhất ông không thích ở hắn chính là hắn không thoải mái, khi đứng trước mình, hắn hơi mất tự nhiên. Nhiều năm rồi luôn luôn như vậy. Giang Thiên có năng lực, có mắt nhìn, làm việc chắc chắn, cẩn thận, tỉ mỉ, trong chính trường hắn thuộc dạng đóng vững đánh chắc. Chỉ cần mỗi bước đi đều vững chắc, thì nhất định sẽ có ngày ngẩng cao đầu.
Giang Thiên nghe Trần Phong nói xong, trong lòng đã yên tâm trở lại:
– Thị trưởng Trần, chú cứ yên tâm, cháu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng mình.
– Chú tin cháu
Từ câu khẳng định sẽ giúp Hạ Tưởng của Giang Thiên, có thể nhìn ra được Giang Thiên là người rất đáng để tin cậy.
Vì lẽ đó, Trần Phong cùng Giang Thiên liên kết diễn một màn kịch xuất sắc. Cuối cùng đã lừa thành công Thôi Hướng, khiến cho nguyện vọng của Vũ Phái Dũng tắt ngúm. Đương nhiên, việc Vũ Phái Dũng nổi trận lôi đình thế nào, chửi Thôi Hướng thế nào thì không phải vấn đề để Trần Phong lo lắng, ông ta cũng không cố ý rước hoạ đổ lên người Thôi Hướng, bởi dù sao mâu thuẫn giữa Thôi Hướng và Vũ Phái Dũng là bí mật mà ai cũng biết. Vì vậy, để Thôi Hướng gián tiếp dập tắt giấc mộng đẹp của Vũ Phái Dũng cũng chẳng có gì to tát cả.
Chuyện xảy ra trong thành phố, Hạ Tưởng biết gần như rõ hết, vừa đúng dịp hắn về thành phố gặp Cao lão, bàn về chuyện phát triển Tập đoàn Viễn Cảnh lâu dài sau này.
Lúc đầu hai người hẹn trước là sẽ gặp nhau tại toà nhà văn phòng Tập đoàn Viễn Cảnh, sau khi đến Thành phố, hắn lại nhận được điện thoại từ Cao lão, rằng tốt nhất nên gặp ở công viên Rừng Rậm.
Đến công viên rồi, Cao Lão vẫn chưa tới, hắn liền đi vào trong công viên trước đi khắp một vòng.
Trong công viên Rừng Rậm, ngoài cây cối ra thì là hồ nước, núi giả, các vật thể kiến trúc rất ít, Liên Cư là nơi yên bình mà Liên Nhược Hàm một mình sinh sống, không mở cửa với bên ngoài. Hạ Tưởng mất hơn mười phút nghiên cứu qua bản đồ kế hoạch công viên, trong đầu bắt đầu xây dựng ý tưởng về tổng thể.
Với quy mô của công viên, nơi bị bỏ trống quả là không ít. Nếu muốn xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị thì vẫn còn dư chỗ thoải mái cả về không gian lẫn diện tích. Vấn đề khó nhất ở đây là, phải xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị như thế nào sao cho vừa yên tĩnh lại an toàn, và phải không được quá tách biệt, xa cách với phong cảnh xung quanh. Nếu không sẽ không cảm nhận được hết sự tuyệt diệu của cách bài trí tĩnh trong động.
Tỉnh cũng được, Thành phố cũng được, các nhà lãnh đạo dù to dù nhỏ, cái mà họ cần là một nơi yên tĩnh, nhẹ nhàng, nhưng không phải là tách biệt với bên ngoài. Vừa phải đạt mức yên tĩnh, lại vừa phải cảm thấy khoảng cách với thành phố ồn ào chỉ xa trong một bước. Cần phải có kỹ xảo cao siêu mới thực hiện được.
Hạ Tưởng suy đi tính lại, từng dòng tư duy đang dần dần được chắp nối thành hình.
Rồi cái mà Hạ Tưởng không ngờ tới, là Cao lão không đến nơi hẹn một mình, mà còn có thêm Cao Tấn Chu đi cùng.
Cao lão vừa nhìn thấy Hạ Tưởng đã bắt tay rất thân mật, nói:
– Anh bạn trẻ, cậu đến sớm hơn tôi mười mấy phút liền, có phải trong đầu đã có ý tưởng gì không? Trên đường đi tôi cứ đau hết đầu vì mải suy nghĩ không biết làm thế nào để tạo ra sự tao nhã trong động có tĩnh, trong tĩnh có động. Kiến trúc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị không khó, nhưng vấn đề trọng tâm lại nằm ở chỗ làm thế nào để ăn khớp với khung cảnh xung quanh hoà vào làm một.
Quả nhiên là Cao lão, một câu nói thôi đã chạm đúng mấu chốt của vấn đề.
Hạ Tưởng chào Cao lão, rồi chào hỏi Cao Tấn Chu, nói:
– Cái mà Cao lão đang nghĩ đến, cũng chính là trọng tâm mà cháu vừa nghĩ. Theo cháu thấy thì, trong khuôn viên công viên, ta nên cắt ra một khối để xây viện an dưỡng, sau đó sẽ xây trung tâm hội nghị cũng trong công viên này và chỉ cách viện an dưỡng mấy trăm mét, giữa trung tâm hội nghị và viện an dưỡng sẽ được nối liền bởi hai con đường cây xanh.
Cao lão càng nghe, ánh mắt càng lộ vẻ thích thú. Nghe xong liền cười ha ha, quay đầu nói với Cao Tấn Chu:
– Thế nào, bố nói không sai chứ?
Vẻ mặt Cao Tấn Chu biểu lộ sự khâm phục, gật đầu nói:
– Quả nhiên là anh hùng chí lớn gặp nhau. Bố, chẳng trách bố thích Hạ Tưởng đến vậy, cậu ta đúng là lợi hại, ý tưởng lại trùng khớp như ý của bố, không hẹn mà nên.
Hạ Tưởng kinh ngạc:
– Thật vậy không ạ? Ý tưởng của cháu lại đúng với tư duy kỳ diệu của Cao lão sao?
Cao lão gật đầu liên tục:
– Trên đường Tấn Chu còn cá cược với chú, rằng cháu sẽ không đoán ra được ý tưởng của chú. Chú nói rằng không phải là đoán, mà là trong cùng một hoàn cảnh, một nhà thiết kế thành thạo, một người lại là nhà thiết kế có tài thì sẽ lợi dụng hết mức địa thế khung cảnh thiên nhiên, biến hoá từ mục nát trở thành sự thần kỳ. Kết quả thế nào? Chú nói đúng không Hạ Tưởng? Đáng tiếc cháu không phải học trò của chú, cháu mà làm đệ tử của chú, đảm bảo cháu sẽ thu hoạch được giải thưởng thiết kế trên quốc tế đấy. Bởi chú phát hiện ra rằng, trong cùng một tình huống, ý tưởng thiết kế của cháu luôn hiện lên tinh thần tiến về phía trước, thường nghĩ đến những cái mà người khác không nghĩ được, với lại với mỗi một ý tưởng lại có nét bút điểm mắt rồng, vẽ lên nét quan trọng nhất
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |