Vũ Phái Dũng nhìn ra đầu mối liền hỏi:
– Nhân viên an ninh quốc gia?
Yến Ca tự đắc mà gật gật đầu:
– Một trong những thuộc hạ tôi tín nhiệm nhất, trình độ theo dõi hạng nhất, chỉ cần bị hắn chăm chú nhìn lên người, chưa bao giờ có ai thoát được.
Vũ Phái Dũng yên tâm, nói khách sáo vài câu, đứng dậy cáo từ:
– Việc đã nói xong, nếu có việc gì cần tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, khẳng định sẽ làm việc tốt như việc của mình.
Yến Ca cười nói:
– Thật là khách khí quá đấy? Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, chuyện của tôi cũng là chuyện của anh, ha hả, tuy hai mà một.
Vũ Phái Dũng hưng phấn đi rồi, hắn vừa mới đi không đến năm phút đồng hồ, Tiểu Kế lại lặng lẽ không một tiếng động quay lại văn phòng của Yến Ca.
– Hủy bỏ hành động.
Yến Ca phất tay về phía Tiểu Kế,
– Việc này không được nói với ai, coi như chưa từng phát sinh.
Tiểu Kế nặng nề mà gật đầu một cái, xoay người rời đi. Tiểu Kế vừa đi, Yến Ca không kìm được liền mỉm cười, tự nói:
– Vũ Phái Dũng, thư ký Vũ, đừng trách ta không để mặt mũi cho anh, chính anh là người không thức thời. Phái người theo dõi một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, anh nghĩ rằng tôi sẽ vì anh mà hủy hoại tiền đồ của mình sao? Anh cũng nên mở to hai mắt mà nhìn, hiện tại ở tỉnh Yến, Bí thư Cao đã không phải một nhà độc tài nữa rồi.
Vũ Phái Dũng từ Công an tỉnh đi ra, lại lần lượt chạy một chuyến đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Tỉnh ủy. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh không thu hoạch được gì, ở Tỉnh ủy cũng không nhìn thấy Cao Thành Tùng, hắn không cam lòng, lại đợi nửa ngày mới gặp được. Cao Thành Tùng khuyên hắn không cần vì chuyện của Vương Đức Truyện mà chạy tới chạy lui, tuy không có nhiều lời, nhưng Vũ Phái Dũng nghe trong lời nói của Cao Thành Tùng không có ý kiên nhẫn, đành phải phẫn nộ rời đi.
Tháng 10, Bắc Kinh đúng hạn mời dự họp Đại hội Đảng. Không ngoài dự đoán, sau khi bầu cử ra một bộ máy lãnh đạo trung ương mới, người đứng sau Cao Thành Tùng đã lui về.
Cuối tháng 10, Phó chủ tịch tỉnh Yến Thẩm Phục Minh bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương bắt đưa tới Bắc Kinh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Viện kiểm sát tối cao đề nghị tỉnh Yến chiếu theo luật pháp bãi miễn chức vụ Phó chủ tịch tỉnh của Thẩm Phục Minh!
Đầu tháng, Thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Yến chiếu theo luật pháp bãi miễn chức vụ của Phó chủ tịch tỉnh Thẩm Phục Minh. Ủy ban Kỷ luật trung ương, Viện kiểm sát tối cao quyết định báo cáo lên Trung ương Đảng, Quốc vụ viện phê chuẩn khai trừ Đảng viên, xử phạt khai trừ công chức, cũng liền ra thông báo của Đảng về toàn bộ vụ án kinh tế mà Thẩm Phục Minh đã phạm tội: Thẩm Phục Minh khi đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Yến, đã lợi dụng chức vụ để mưu lợi, kiếm chác vì lợi ích của mình, nhận hối lộ trái phép tổng cộng lên tới hơn chín triệu nhân dân tệ.
Tin tức vừa được thông báo ra, toàn bộ tỉnh Yến từ trên xuống dưới đều thấy kinh ngạc!
Tuy rằng Thẩm Phục Minh còn chưa bị chính thức tuyên án, nhưng thân là người trong quan trường, từ lúc chuẩn bị tuyên án đã có những thông tin khác nhau, Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Viện kiểm sát tối cao cùng nhau ra thông cáo, hơn nữa giọng điệu hết sức nghiêm khắc. Thẩm Phục Minh chắc khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nói không chừng còn có thể bị tuyên án tử hình!
Sau khi Cao Thành Tùng nghe được tin tức, đứng ngồi không yên nửa ngày, dường như trong nháy mắt đã già đi không ít.
Hạ Tưởng nghe được tin tức khi cùng Lý Đinh Sơn, Cao Hải cùng với Tống Triêu Độ đang đi dạo cùng một chỗ trong công viên Rừng Rậm.
Từ lúc Hạ Tưởng biết Tống Triêu Độ tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta và Cao Hải đi cùng với nhau. Đương nhiên hôm nay cũng là do Hạ Tưởng cố ý sắp xếp. Hạ Tưởng đề nghị đến công viên Rừng Rậm, Sâm Lâm Cư ăn liên hoan, đầu tiên là mời Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn, sau đó lại làm bộ vô ý trong lúc đó nhắc tới Cao Hải. Lý Đinh Sơn không có ý kiến gì, Tống Triêu Độ thì lại suy nghĩ, cuối cùng không ngờ cũng gật đầu đồng ý.
Công viên Rừng Rậm có hạng mục khu an dưỡng và trung tâm hội nghị đã được Ủy ban nhân dân thành phố thông qua và cũng đã được công khai duyệt bản vẽ thiết kế, đúng là bút tích của Hạ Tưởng, hiện tại đúng là giai đoạn chuẩn bị mặt bằng. Dựa theo ý tưởng của Hạ Tưởng, trước mùa hè cố gắng hoàn thành để khi tới mùa hè nóng nực nhất có thể đưa vào sử dụng.
Hiếm thấy hôm nào như hôm nay, tâm tình mọi người đều không tệ lắm. Tuy rằng trong rừng lá rụng nhiều, tăng thêm không ít sự xơ xác tiêu điều, cũng may là buổi cuối tuần khí trời cuối thu cũng dễ chịu, mọi người thoải mái đi lại được một lát, Lý Đinh Sơn cười ha hả :
– Qủa nhiên sức khỏe tốt nên không thể liều mạng, trước đây tôi làm việc nhà nông, một ngày có thể gặt vài mẫu ruộng, thế mà thắt lưng cũng không đau. Bây giờ mới đi được vài bước chân, đã thấy chân mỏi rồi.
Tống Triêu Độ cũng cười:
– Mỗi ngày, dùng trí não nhiều, cơ thể không được hoạt động, như vậy cũng không tốt. Về sau phải thường xuyên rèn luyện mới được, nếu không rất dễ mắc bệnh. Không có sức khỏe tốt, thì vị trí có cao tới đâu ngồi vẫn không thoải mái.
Cao Hải xúc động nói:
– Năm đó chúng ta cùng học với nhau, sức khỏe của tôi là kém nhất, Trưởng ban Tống và Đinh Sơn là tốt nhất vì thường xuyên chơi bóng, hiện tại tình hình lại trái ngược, sức khỏe của tôi lại là tốt nhất.
Hạ Tưởng có thể hiểu điều mà Cao Hải nhắc tới đó là tâm tư của những người bạn cùng học thời niên thiếu, cũng là ám chỉ tình bạn năm đó của ba người, Tống Triêu Độ cũng không phải không hiểu sự ám chỉ của Cao Hải liền cười nói:
– Đi ra xã hội, bước vào quan trường, suy nghĩ cũng thay đổi rất nhiều, không bao giờ trở về thời thiếu niên đơn thuần đó được nữa. Tuy nhiên lại nói tiếp, bạn bè học cùng nhau vẫn là đáng tin cậy nhất.
Cao Hải im lặng gật đầu, không nói gì.
Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, chuyển đề tài:
– Tiểu Hạ, sau khi khu an dưỡng hoàn thành, có thể dành vài phòng cho chúng tôi không? Có thời gian chúng tôi sẽ tới đây nghỉ ngơi.
Hạ Tưởng liền thoải mái mà nói:
– Việc này là việc nhỏ, nếu cháu làm được sẽ cố gắng làm. Tuy nhiên Bí thư Lý ở lại đây có thể được miễn phí, Trưởng ban Tống và chú Cao muốn tới, phải mất phí, cháu sẽ nói với mọi người một chút, cố gắng giảm 50%.
– Ha ha
Tống Triêu Độ và Cao Hải cùng nhau cười ha hả.
Sau khi cười xong, Tống Triêu Độ hỏi:
– Phó Chủ tịch tỉnh Cao là người đỡ đầu cho Tập đoàn Viễn Cảnh ở tỉnh, còn ở thành phố Yến là ai?
Ở thành phố Yến thì Hạ Tưởng vẫn chưa nghĩ tới, tuy nhiên bước đầu cũng có tính toán, vừa đúng lúc Tống Triêu Độ hỏi, hắn như vô tình liếc nhìn Cao Hải một cái. Cao Hải xắn tay áo lên, tiến về phía trước một bước:
– Việc mà Tiểu Hạ thích, khẳng định đó là một chuyện tốt. Ta cũng khá rảnh, liền tự mình đề cử, thay Tập đoàn Viễn Cảnh làm tốt công tác tuyên truyền tới các cơ quan của thành phố Yến.
Vẻ mặt Hạ Tưởng vui mừng bất ngờ nói:
– Chú Cao là người rất thích hợp, cháu trước kia đúng thật là không ngờ. Nếu chú Cao đã sẵn lòng chịu vất vả, cháu sẽ nói một tiếng với họ, về sau muốn hoạt động ở thành phố Yến phải dựa vào mặt mũi của chú Cao. Đương nhiên, có mối quan hệ này, nếu mà chú Cao vẫn đến khu an dưỡng, cũng sẽ được miễn phí khi vào ở.
“Ha hả” Tống Triêu Độ mỉm cười
– Hóa ra, chỉ có một mình tôi là người phải mất phí, Tiểu Hạ, như vậy có vẻ không công bằng, dường như mọi người đều giống nhau, loại tôi ra ngoài.
Mấy người đều cùng nhau mỉm cười.
Sau khi cười xong, liền đến bên cạnh công trường, nhìn công nhân hăng hái bận rộn làm việc, dường như một bản kế hoạch to được vẽ ra. Tống Triêu Độ bỗng nhiên hăng hái đột nhiên nảy sinh ý, lấy tay chỉ vào công nhân trong sân nói với giọng điệu đầy hào khí:
– Có thể nói, khu an dưỡng và trung tâm hội nghị đúng là sinh ra rất đúng thời cơ , là một sự sáng tạo nhìn xa trông rộng đã phá vỡ các trật tự cũ, tiếp nhận một bản kế hoạch mới.
Tống Triêu Độ nói một câu hai nghĩa, hiển nhiên là nói sau khi khu an dưỡng khánh thành, ở tỉnh Yến có người không được hưởng thụ chỗ tốt trong đó. Hạ Tưởng liền cười:
– Vương Đức Truyện đã bị bắt, không chừng nói mấy câu liền khai hết ra, hiện Bắc Kinh rốt cục lại đang định tội danh của Thẩm Phục Minh, một số người ở tỉnh Yến giờ này chắc càng thêm lo lắng.
Tống Triêu Độ liếc mắt nhìn Lý Đinh Sơn và Cao Hải một cái:
– Thời buổi rối loạn vừa mới bắt đầu thôi. Tuy rằng mùa thu không quá tốt, nhưng khi mùa thu qua đi, sẽ đón một mùa đông đầy thu hoạch.
Hạ Tưởng cũng biết, có một số điều mà Tống Triêu Độ không nói cho Lý Đinh, hiện tại có Cao Hải ở đây, ông ta lại chỉ nói một nửa. Đối với Lý Đinh Sơn, ông a hẳn là tránh động đến Sử lão đang ở phía sau Lý Đinh Sơn.
Đối với Cao Hải ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng. So sánh với người khác, thì chính mình và Tống Triệu Đô hiện tại có rất nhiều bí mật.
Ba người hôm nay gặp nhau, chính là muốn thư giãn thả lỏng, cho nên không nói quá nhiều đến tình hình của tỉnh Yến, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm ở Sâm Lâm Cư. Sau khi ăn xong, Cao Hải và Lý Đinh Sơn trở về nhà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |