Đúng là Tống Triêu Độ nhận điện thoại, giọng ông ấy đúng là nghe rất bình tĩnh, ông ấy vẫn không biết đã bị theo dõi và nghe lén. Hạ Tưởng không trực tiếp nói tình hình thực tế với Tống Triêu Độ, bởi vì hắn lo lắng điện thoại của Tổng gia bị nghe lén, nội dung cuộc trò chuyện sẽ bị đối phương nắm giữ, cho nên bây giờ không thích hợp để nói ra.
Hạ Tưởng liền hạ thấp giọng nói, cố ý giả giọng nói:
– Xin chào, cháu tìm Tống Nhất Phàm, cháu là bạn học của cô ấy.
Tống Triêu Độ sửng sốt, Tiểu Phàm vẫn rất nghe lời, rất ít khi đưa số điện thoại ở nhà cho bạn cùng học, thế nào hôm nay lại có bạn cùng học gọi đến nhà vậy? Thoáng do dự, ông vẫn cứ gọi Tiểu Phàm ra nghe, liền gọi:
– Tiểu Phàm, điện thoại của con.
Hạ Tưởng lau một chút mồ hôi, ngay cả Tống Triêu Độ cũng không nhận ra giọng hắn, thì cho dù có người nghe lén, cũng không ai dám khẳng định là ai đang nói ở điện thoại. Mình giả giọng cũng khá được, ít ra còn có chút tố chất mà trở thành nhân viên đặc công.
Chỉ chốc lát sau, giọng nói ngọt ngào của Tống Nhất Phàm vang lên:
– Alo, xin chào, ai vậy ạ?
– Xin chào bạn Tống Nhất Phàm, mình có chuyện quan trọng muốn cùng bạn trao đổi, bạn có thể ra ngoài nói chuyện một lúc được không?
Mình chờ bạn ở chỗ gặp nhau lần trước, có một vấn đề mình muốn bạn chỉ bảo một chút, là về vấn đề làm sao để làm thí nghiệm về thành phần hóa học trong không khí, còn có chuyện này quan trọng hơn nữa, tốt nhất không nên nói cho cha mẹ bạn biết, có được không?
Hạ Tưởng nói ra một hơi. Hắn chính là muốn đánh cuộc một phen, nếu Tống Nhất Phàm đủ thông minh, có thể đoán được hắn là ai, và ngay lập tức sẽ gặp mặt hắn.
Tống Nhất Phàm ngây người sửng sốt, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài ý nghĩ.
Đúng như Hạ Tưởng đoán, cô nghĩ một chút liền hiểu Hạ Tưởng gọi điện thoại đến tìm cô thế này, khẳng định là có chuyện quan trọng, nếu không với tính cách của hắn sẽ không cố làm ra vẻ bí mật. Tuy rằng không đoán ra Hạ Tưởng bởi hắn đã cố ý giả giọng khi nói chuyện, tuy nhiên bẩm sinh từ bé cô đã có thể đoán giọng nói, trong nháy mắt cô đã quyết định:
– Vậy được, bạn chờ mình, mình sẽ đến ngay.
Về phần Tống Nhất Phàm sẽ làm thế nào để thuyết phục Tống Triêu Độ, nói dối hay là nói thật, vấn đề đó Hạ Tưởng không cần phải lo lắng, hắn chỉ cần khiến Tống Nhất Phàm có thể xuống nhà và gặp mặt hắn. Hắn tin rằng, khi hắn giả giọng sẽ khiến người nghe lén không hiểu hắn là ai, hơn nữa khi cuộc nói chuyện lại là về học tập, mà bọn họ sẽ không quan tâm để ý đến việc học tập của Tống Nhất Phàm.
Xem như Hạ Tưởng đã thành công.
Người phụ trách nghe lén nghe được cuộc điện thoại của Tống gia, qua phân tích, nhất trí đưa ra kết luận là tin tức đó không có giá trị, không cần để ý. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là nghe lén điện thoại của Tống Triêu Độ, chứ không phải nghe về học tập và cuộc sống của một nữ sinh trung học, cho nên liền bỏ qua không để ý đến.
Hơn nữa Hạ Tưởng lại may mắn là, hắn đi vào tiểu khu Tống gia mà không bị sao, lại vào đúng thời điểm Tống Triêu Độ bị người âm thầm theo dõi, bởi vì theo dõi Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ là hai nhiệm vụ khác nhau, hai người khác nhau, mà người theo dõi Tống Triêu Độ cũng không nhận được đồng thời mệnh lệnh phải theo dõi Hạ Tưởng, cho nên bọn họ căn bản không biết Hạ Tưởng, chỉ nghĩ hắn là người khách bình thường.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến nhân viên an ninh quốc gia, thong dong đi vào tiểu khu, sau đó đi tới khu đình vắng vẻ nơi lần trước hắn đã cùng trò chuyện với Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm vội vàng chạy tới, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà. Bởi vì khu đình nhỏ này ở một góc khá vắng, lại thấp thoáng sau những cây đại thụ và các hòn non bộ, rất ít khi có dấu chân tới nơi tĩnh mịch này.
Tống Nhất Phàm vừa thấy Hạ Tưởng, liền cao hứng phấn chấn nói:
– Em chỉ đoán là anh, lén lút không giống người tốt, cũng may, em vẫn còn có một chút tin tưởng đối với anh … Nói mau, anh có mưu ma chước quỷ gì?
Hóa ra hình tượng mình ở trong mắt cô ấy không phải người quang minh chính đại? Hắn biết thời gian rất cấp bách, cũng không để ý việc cô giễu cợt, liền nghiêm túc nói:
– Đừng lộn xộn nữa, Nhất Phàm, nhỏ giọng chút. Mau ngồi xuống, có chuyện quan trọng, anh cần em thay anh truyền đạt lại cho Trưởng ban Tống!
Tống Nhất Phàm thấy vẻ mặt trịnh trọng của Hạ Tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, nghiêm túc nói:
– Chuyện gì mà bí mật vậy, nói cho em biết đi,nhất định em sẽ nói lại cho ba em.
– Xin em chuyển lời với Trưởng ban Tống, có người đang theo dõi ông ấy, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn nghe lén điện thoại, bất luận tại thời điểm này bất luận có hành động gì phải tránh bị người nắm được kế hoạch!
Sở dĩ hôm nay Hạ Tưởng phải tốn mất bao công sức đến báo tin cho Tống Triêu Độ, chính là lo lắng chẳng may trước khi Tống Triêu Độ chiến Cao Thành Tùng, bị Cao Thành Tùng nắm rõ hết kế hoạch, nắm rõ nội tình sự việc, sẽ khiến sự việc phát triển theo chiều hướng khác, nói không chừng có thể còn bị Cao Thành Tùng trở mặt một trận! Làm không thể không thận trọng, người không thể không mạo hiểm mà thông báo cho biết. Hạ Tưởng nhìn Tống Nhất Phàm nói lại lần nữa:
– Em nhất định phải nói lại điều đó, sự việc hết sức nghiêm trọng, không thể có sơ xuất. Còn nữa, em còn phải giả bộ dường như không biết chuyện gì, đừng để cho người khác phát hiện ra có điều khác thường.
– Tin tức ở trên người em, yên tâm đi, anh Hạ Tưởng, em không phải còn nhỏ, em biết là nên làm như thế nào.
Tống Nhất Phàm nói rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút e sợ, ngược lại, có một chút mơ hồ kỳ vọng và hăng hái
– Em có thể thay ba em xử lý chuyện quan trọng như vậy, ông ấy có thể xem trọng một chút đối với em đúng không?
Hạ Tưởng lắc đầu, hắn cho rằng phải xử lý một chuyện rất quan trọng, mà Tống Nhất Phàm lại cho rằng đơn giản, xem như làm một chuyện bình thường. Cũng tốt, không cần phải tạo áp c cho cô ấy, năm lần bảy lượt nhấn mạnh sự nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại giúp cô giảm đi gánh nặng về tâm lý. Như vậy sẽ khiến cô tùy ý xử lý công việc nhưng vẫn làm được tốt, cũng có lợi cho sự trưởng thành của cô sau này.
Hạ Tưởng giải thích xong, còn nói:
– Em về nhà, đem chuyện này nói cho Trưởng ban Tống, sau đó giả vờ mang một quyển sách bài tập xuống dưới, đem những lời mà Trưởng ban Tống muốn nói với anh, anh sẽ ở chỗ này chờ em.
– Thế cũng được.
Tống Nhất Phàm làm mặt quỷ, cười hì hì rồi xoay người chạy. Bộ quần áo mặc ở nhà của cô rộng thùng thình khiến thân hình cô lúc ẩn lúc hiện, có một sự thú vị nhất định. Đó là cô còn mặc một bộ trang phục rộng thùng thình trên người, vậy mà những bộ phận cơ thể của cô vẫn như không cam chịu mà muốn phá vỡ sự trói buộc, làm cho người ta nhìn không tránh khỏi tim đập dồn dập.
Thật đúng là càng trưởng thành càng khác, Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ đang hỗn độn trong đầu.
Rốt cuộc Trưởng ban Tống sẽ áp hành động bằng cách nào? Hạ Tưởng không thể không đoán một chút, lúc này cục diện đang là, Cao Thành Tùng đang giãy dụa những đợt cuối cùng, có ý đồ lật lại thế trận, hắn hoặc là đã đoán được cái gì, hoặc là đã nắm được toàn bộ sự việc, tuy nhiên khả năng là chỉ đoán được một chút mà thôi. Nhưng mặc kệ là thế nào, hắn đều sẽ cố hết khả năng để đánh bại đối thủ, đánh bại Tống Triều Độ.
Nếu thật sự để Cao Thành Tùng biết, hắn đã nắm giữ được mọi thủ đoạn và các mối quan hệ cùng với các cách thức làm việc của Tống Triêu Độ, nói không chừng hắn sẽ phát hiện ra lỗ hổng, đánh cho Tống Triêu Độ một đòn trí mạng. Đến lúc đó, Tống Triêu Độ bị ngã, chỗ dựa và hy vọng lớn nhất của mình từ trước tới nay sẽ bị tan biến. Mất đi Tống Triêu Độ đứng phía sau bày binh bố trận, chắc chắn chỉ trong trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ bị Cao Thành Tùng đập nát.
Cao Thành Tùng hiện tại không thể đánh ngã mình, không phải bởi vì mình có các mối quan hệ hùng mạnh, mà là vì Tống Triêu Độ có thể sẽ ra tay đúng lúc, vào thời điếm mấu chốt sẽ đánh cho Cao Thành Tùng trở tay không kịp, khiến Cao Thành Tùng không thể kịp tập trung sức mạnh để đối phó với mình. Xét đến cùng, chính là bởi vì chính mình và Tống Triêu Độ phối hợp ăn ý, có thể liên kết với nhau để khống chế kẻ địch.
Nếu chẳng may bị Cao Thành Tùng tiêu diệt từng bộ phận, tiền đồ của Tống Triêu Độ không thể nói trước, tương lai của chính mình cũng thật xa vời.
Hạ Tưởng còn đang suy nghĩ thì Tống Nhất Phàm nhanh nhẹn trở lại.
Không nghĩ tới chỉ lên lầu một lát, không ngờ cô liền thay đổi quần áo khác, quần bò màu lam nhạt, bên ngoài mặc áo lông màu vàng nhạt ôm sát quần bò , chợt cảm thấy thú vị khi trông cô có vẻ trưởng thành hơn, Hạ Tưởng liền cười:
– Em ăn mặc như vậy định đi đâu à?
– Đương nhiên là muốn cùng anh ra ngoài chơi.
Tống Nhất Phàm vui vẻ cười, ngồi xuống cạnh Hạ Tưởng, giơ tờ giấy từ trong người ra giao cho Hạ Tưởng
– Ba em nói, anh đem tờ giấy này giao cho Chủ nhiệm Hình.
Mở tờ giấy ra, hiển nhiên Tống Triêu Độ cũng không cố ý giấu diếm Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đọc tờ giấy: “Sự việc có biến, trước tiên thu lưới! Điện thoại liên hệ không an toàn, thu lưới rồi gặp sau”.
Đúng là bút tích của Tống Triêu Độ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |