Hạ Tưởng rất rõ trong mười năm tới quả thật phương hướng chính là phát triển nhà cao tầng. Nhưng sau đó mười năm, bởi vì nhà cao tầng càng ngày càng nhiều nên lúc này trong con mắt của người dân thành thị thì nhà cao tầng mất đi cảm giác xa hoa thần bí, đồng thời lại trải qua các luận chứng khoa học chứng minh thì ở tại các tầng cao thì cư dân càng dễ dàng hít lượng lớn bụi bặm và ô nhiễm trong không khí, từ từ các khu nhà cao tầng lại bị chững lại.
Đáng tiếc chính là dân số bùng nổ, người nhiều ít đất, không thể xây dựng các khu nhà thấp tầng, vì thế nhà cao tầng lại càng lúc càng nhiều.
Nhưng giai đoạn hiện tại mà nói thì nhà cao tầng là thích hợp nhất, một hạng mục đầu tư không thể chờ được chu kỳ mười năm để bùng nổ, mà trọng yếu nhất chính là lợi ích trong giai đoạn hiện tại. Hạ Tưởng nói:
– Cháu ủng hộ ý tưởng của Cao lão, nhà cao tầng trong vòng mười năm tới vẫn là chủ đạo, không chỉ là ở thành phố Yến, mà nói chung trong toàn quốc. Đất đai càng lúc càng ít vì thế nhà cao tầng là giải pháp chủ yếu về vấn đề nhà ở cho mọi người. Ý tưởng của Tổng giám đốc Liên hơi xa rời với thực tế, cô ấy luôn dựa vào khả năng chi tiêu của cô ấy để phỏng đoán xu hướng chung. Cô ấy không biết rằng khoảng cách giữa khả năng chi tiêu của cô ấy với người bình thường là như một trời một vực.
– Cậu dám nói cô ấy xa rời thực tế, tôi thì không dám.
Cao lão cũng khá có ý tứ, người già người trẻ cùng nhau không ngừng cười ha hả.
– Cậu giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, để cô ấy thay đổi chủ ý. Bây giờ trong thành phố đã có phong thanh tin tức truyền ra rằng Nhà máy thép và Nhà máy dược có khả năng mùa xuân sang năm sẽ bắt đầu di dời, có không ít người bắt đầu động tâm với hai khu đất vàng này, nghe nói Bất động sản Lĩnh Tiên và Tập đoàn Đạt Tài đều có ý nhúng tay vào.
Sự tình đúng càng ngày càng phức tạp, Hạ Tưởng nghe xong không khỏi nhức đầu. Bất động sản Lĩnh Tiên hiện đã nhúng sâu vào trong vũng bùn của khu biệt thư Tây Thủy, thế mà hiện tại không kiềm chế, lại còn muốn nhúng tay vào trong khu đất của Nhà máy thép và Nhà máy dược, chẳng lẽ bọn họ định mượn việc này để khắc phục khó khăn? Động cơ của Tập đoàn Đạt Tài thì đã được dự kiến từ trước. Thành Đạt Tài rất rõ ràng với sách lược của Tập đoàn Viễn Cảnh trong việc dùng đầu tư công viên Rừng Rậm để kéo giá đất các khu xung quanh. Tuy rằng đã biết ý đồ của Tập đoàn Viễn Cảnh nhưng vẫn chậm một bước, không thể xâm nhập vào khu đất xung quanh công viên Rừng Rậm. Mặc dù hiện tại y đã đầu tư vào quảng trường Nhân Dân, nhưng nếu có cơ hội đánh Tập đoàn Viễn Cảnh một cú thì tất nhiên là y không thể bỏ qua.
Để có được danh hiệu là Tập đoàn đứng đầu tỉnh Yến về ngành Bất động sản không phải là cái thùng rỗng kêu to. Nếu Tập đoàn Đạt Tài có được đất của Nhà máy thép và Nhà máy dược thì sẽ giáng cho ý đồ tiến quân của Tập đoàn Viễn Cảnh vào tỉnh Yến một cú, chẳng những khiến các tính toán của Tập đoàn Viễn Cảnh thất bại, làm trò cười cho người khác mà hơn nữa còn có ảnh hưởng rất lớn, làm chậm bước đi của Tập đoàn Viễn Cảnh ở thành phố Yến, thậm chí ở cả tỉnh Yến. Có thể nói đây là một phát tên bắn được hai con chim.
Hạ Tưởng biết rằng chỉ sợ đến lúc đó khu đất của Nhà máy thép và Nhà máy dược sẽ rơi vào cuộc chiến tranh đoạt, sẽ trở nên cực kỳ thảm khốc. Từ trong tấm lòng của hắn, tất nhiên hắn sẽ cố hết sức lực mà ủng hộ Liên Nhược Hạm.
Dự án Làng du lịch thì vừa mới được phê duyệt, ngay tại khu du lịch ở một chỗ giữa các sườn núi chỉ mới là một khu đất trống, chỉ có một số nhân viên công tác ở đây dựng lên một số rào chắn đơn giản bao quanh. Tuy nhiên, phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, gió núi miên man, đưa mắt nhìn bốn phía thấy một khoảng trời thật mênh mông, làm cho người ta lập tức thấy mình thật bé nhỏ. Duy nhất một khuyết điểm đó chính là khu này ở trên lưng chừng sườn núi, nếu muốn xuống núi thì cần đi bộ khoảng nửa tiếng.
Người có tiền đều toàn là những người lười, không giải quyết được vấn đề đi lại thì việc tiêu thụ của làng du lịch sẽ không tốt được.
May mắn là Thịnh Đại cũng đã sớm có đối sách. Y chủ động giải thích cho Liên Nhược Hạm:
– Nếu ở khu này mà làm đường giao thông đi xuống thì rất không thuận lợi. Huyện đã quyết định bỏ vốn, vì làng du lịch mà xây dựng hai trạm cáp treo, chỉ cung cấp riêng cho những hộ gia đình ở trong làng du lịch.
Liên Nhược Hạm quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy hắn và Cao lão nói chuyện rất sôi nổi, trong lòng cũng khá tức giận. Cô nghĩ rằng, à, anh gọi em đến đây khảo sát, em cảm thấy khu vực này đúng là cũng rất được, Tập đoàn Viễn Cảnh tới nơi này để phát triển cũng không phải là không thể, thế mà anh lại như không có việc gì, cứ núp ở phía sau nói chuyện phiếm với người khác, đúng là rất đáng giận.
Khi quay về, lúc trước mặt Thịnh Đại thì Liên Nhược Hạm cũng thể hiện một phong thái của một Tổng giám đốc Tập đoàn đầy tri thức và xinh đẹp, cũng tỏ ra đắn đo rất đúng kiểu:
– Các phương diện mà Phó Chủ tịch huyện Thịnh suy xét đúng là rất chu toàn, đúng là một lãnh đạo thật tâm vì công việc. Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi rất vui mừng vì được tiếp xúc với một người như ngài. Có thể nói, khu đất này rất được, vừa trong lành lại vừa có không gian, lại nằm giữa làng du lịch. Ngoại trừ việc hơi xa trung tâm, vốn đầu tư cũng hơi cao một chút thì tạm thời vào lúc này cũng không phát hiện thêm khuyết điểm nào nữa. Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi sẽ suy xét một cách cẩn thận về hạng mục này. Sau khi trở về, bước đầu thì tôi sẽ để bộ phận chuyên môn đảm nhiệm triển khai, sẽ đưa ra một hợp đồng.
Thịnh Đại mừng rỡ:
– Ánh mắt của Tổng giám đốc Liên thật sáng suốt. Các hạng mục ưu đãi cũng như chính sách của huyện thì cũng không cần phải nói. Nếu thực sự Tập đoàn Viễn Cảnh quyết định đầu tư dự án làng du lịch thì tôi có thể đề nghị với Chủ tịch huyện Khâu để Phó Chủ tịch huyện Hạ được phân công quản lý cả khối xây dựng và du lịch. Đến lúc đó Phó Chủ tịch huyện Hạ ra mặt, cùng giao tiếp với Tổng giám đốc Liên thì như vậy sẽ càng vui vẻ hơn.
Liên Nhược Hạm khẽ mỉm cười, không nói gì, nghĩ thầm rằng Thịnh Đại đúng là một nhân vật khéo léo, đã nhìn ra quan hệ giữa cô và Hạ Tưởng là không tầm thường, vì thế đã tung ra một hứa hẹn cũng đủ thành ý.
Liên Nhược Hạm đúng thật là đã động tâm, muốn đến huyện An đầu tư vào làng du lịch. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Khâu Tự Phong là Chủ tịch huyện thì trong lòng đang có cảm giác tốt đẹp bỗng nhiên hiện ra một màn sương mù, làm cho lòng cô trở nên cực kỳ không thoải mái.
Gia tộc cũng quả thực quá đáng, không ngờ đề xuất việc liên kết với Khâu gia, lại còn muốn lấy cô để làm công cụ cho đám hỏi chính trị. Cũng tốt đấy, Khâu gia ở Bắc Kinh cũng xem như là một gia tộc lớn, nhưng còn chưa xứng với Ngô gia.
Khi Liên Nhược Hạm nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của gia tộc, nghe được đối phương đề xuất việc có khả năng sẽ có một đám hỏi chính trị thì cô không chút do dự nói một câu “Đừng nói với cháu việc đó, không có đâu”. Sau đó không chút khách khí liền chấm dứt cuộc điện thoại.
Cô không bận tâm một chút nào về việc đối phương có thân phận là bậc bề trên của cô.
Thời điểm cuộc điện thoại lần thứ hai được gọi đến thì giọng điệu của đối phương cũng mềm mỏng đi rất nhiều:
– Nhược Hạm, cháu là con gái trưởng của gia tộc, những người khác thì cũng được nhưng so về mức độ trọng yếu trong gia tộc thì còn cách cháu khoảng cách rất xa. Cháu cũng nên vì tiền đồ của gia tộc mà suy xét.
Liên Nhược Hạm sử dụng một giọng điệu không có cửa để thương lượng:
– Rất xin lỗi chú, chú có thể để cho ba cháu tự gọi điện cho cháu, để ông ấy thuyết phục cháu. Nếu ông ấy không gọi tới mà chú lại tiếp tục gọi thì chú đừng trách là cháu không nghe máy. Mặt khác, Tập đoàn Viễn Cảnh là sản nghiệp của bản thân cháu, từ trước đến bây giờ cháu cũng không lấy một đồng tiền nào của gia tộc, gia tộc cũng không phải tạo ra tiền đồ cho cháu. Vì thế không nên nói rằng cháu phải phục vụ cho lợi ích của gia tộc. Ngoại trừ cháu là con gái của Ngô gia ra thì cháu và gia tộc cũng không có gì liên quan nhau, ngay cả họ của cháu cũng là theo họ mẹ.
– Càn quấy, đừng tưởng gia tộc sẽ không sử dụng lực lượng để đàn áp. Một Tập đoàn Viễn Cảnh nhỏ nhoi thì có thể gây ra được sóng gió gì? Cháu là con gái của ba cháu, mặc kệ là họ gì thì cũng là người của Ngô gia.
Giọng nói của người chú đã để lộ ra vẻ uy nghiêm và uy hiếp.
– Cháu lớn rồi, nên biết điều, đừng có gây náo loạn nữa. Đứng trước mặt lợi ích của gia tộc thì tất cả những ích lợi gì của cháu đều phải từ bỏ.
– Cháu họ Liên, không phải họ Ngô, điều này đã biểu lộ thái độ rồi đó.
Liên Nhược Hạm lại một lần nữa kiên quyết chấm dứt cuộc điện thoại.
Những điều phải nói thì cũng đã nói.
Tuy nhiên Liên Nhược Hạm cũng biết, chú của cô tuy rằng uy nghiêm những cực kỳ yêu thương cô, nhưng ông bác thì lại khó mà nói. Nếu gia tộc thật sự dùng lực lượng để đè cô thì cô lấy sức đâu mà chống trả? Đấu tranh không lại với thế lực và mạng lưới khổng lồ của gia tộc thì sao? Cùng lắm là vỗ tay hai cái rồi giải tán, chỉ sợ nhất là tìm đến Hạ Tưởng để đàn áp. Nếu gia tộc tiếp tục chủ động tạo đám hỏi chính trị với cô, thì cũng rất đơn giản cô sẽ bỏ đi nước ngoài, lúc đó thì ai sợ ai.
Tính tình của Liên Nhược Hạm rất quật cường, nếu đã muốn làm thì ai ngăn cũng không được. Năm đó cô vì trốn tránh sự sắp xếp của gia tộc đối với cô nên một thân một mình du ngoạn ở bên ngoài, chưa từng lúc nào tỏ ra sợ sệt. So sánh với cô thì Tào Thù Lê, Tiếu Giai, thậm chí là cả Hạ Tưởng cũng thua cô về mặt cương quyết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |