Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 3 » Phần 53

Quan Trường - Quyển 3

Phần 53

Đám người Phạm Tranh thấy ô tô bị đụng phải, đương nhiên rất đau lòng, liền xông tới tìm đám người Hứa Đại Căn lý luận, sau đó lại bị đám dân công vây bên trong. Đám dân công vừa đập xe vừa dựng biểu ngữ hoặc chữ viết “Công tử Phạm Tranh của Phó chủ tịch tỉnh nợ tiền không trả, khai phá biệt thự thua lỗ, toàn bộ mấy ngàn công nhân bị lừa, huyết lệ lên án.”

“Thiếu nợ phải trả tiền, hoàn toàn là chính đáng!”

Phạm Tranh vừa thấy liền nóng nảy. Người ta vẫn nói, vuốt mặt phải nể mũi, vậy mà đám người này không hề nể nang gì, còn đánh rất hăng, hơn nữa còn đánh ngay trước mặt mọi người. Y đi tới muốn xé biểu ngữ đi. Đám dân công đương nhiên là không chịu. Bọn họ tuy không phải là chủ nợ chân chính của Phạm Tranh nhưng đã được Lý Hồng Giang bày mưu đặt kế, hơn nữa quả thật biết Phạm Tranh đúng là khai phá biệt thự thua lỗ, không có tiền trả lương cho công nhân, cho nên cảm giác máu nóng cùng chung mối thù. Phạm Tranh vừa mới giật lấy tờ biểu ngữ đã bị ăn một bạt tai thật kêu.

Trời thì tối, người lại đông, y không thể nhìn ra là ai đánh mình liền nổi trận lôi đình, quát:

– Ai dám đánh tao ? Không muốn sống nữa hả ? Tao chỉ cần một cuộc điện thoại là cho mày ngồi tù mọt gông. Mẹ nó…

Còn chưa dứt lời, trên mặt y lại trúng thêm một cú.

Nếu không hiểu đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào thì chịu thiệt là chuyện đương nhiên. Đám bạn bè hư hỏng của Phạm Tranh bình thường vốn kiêu ngạo, thấy Phạm Tranh không ngờ bị đám dân công đánh, cả bọn đều hung hăng lao tới, lập tức trở thành một trận hỗn chiến.

Đám bạn nhậu của Phạm Tranh vốn sở trường ỷ thế hiếp người nhưng đánh nhau lại quá kém cỏi, chỉ vài hiệp cả đám đã bị ngã lăn ra đất, bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Phạm Tranh cũng bị ăn vài đá, trên mặt còn trúng thêm một đấm, khiến y choáng váng đầu óc.

Phạm Tranh đã bao giờ bị tủi nhục thế này đâu. Y muốn nói gì đó nhưng cũng không ai nghe y cả, tất cả đều ồn ào, loạn tùng phèo hết cả. Cuối cùng y và đám bạn bè hư hỏng của y đều bị đánh cho bầm dập mặt mũi, ngã xuống đất không dậy nổi.

Bị ăn đòn đau, Phạm Tranh mới nhớ tới việc phải báo cảnh sát, không ngờ đám dân công như thể đã tính kỹ thời gian, nhoáng một cái đã biến mất hết không còn tăm hơi bóng dáng, không còn sót lại một ai cả.

Người chạy nhưng biểu ngữ hoặc chữ viết thì vẫn còn lại rất nhiều. Nơi này lại là khu vực các trường đại học, cao đẳng, rất nhiều sinh viên qua lại. Chỉ chốc lát sau, sự việc liền truyền khắp toàn bộ khu vực. Cái tên Phạm Tranh chỉ trong một đêm đã truyền khắp hơn mười khu ký túc xá các trường cao đẳng, đại học.

Đương nhiên, mấy ngày sau, việc này đầu tiên là truyền tới khắp khu cao đẳng, đại học ở phía tây nam, sau đó lại truyền khắp toàn bộ các trường cao đẳng, đại học thành phố Yến. Rất nhiều sinh viên rảnh rỗi thích bàn luận tình hình chính trị đương thời. Danh tiếng của công tử Phó chủ tịch tỉnh quá vang dội, mặc dù không một cơ quan truyền thông nào dám đưa tin về việc này nhưng dân gian lưu truyền cũng chấn động một thời. Điều này khiến Phạm Duệ Hằng rất mất mặt, thậm chí trong một lần hội nghị thường vụ, khi đang tranh luận với đối thủ, ông ta còn bị đối thủ châm chọc nhà không có gia giáo, dung túng con trai làm xằng làm bậy, suýt nữa khiến ông ta tức giận trở mặt tại chỗ.

Phạm Tranh cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi ở lại thành phố Yến nữa, biệt thự Tây Thủy thì mãi không thấy khởi sắc, liền giận dữ rời khỏi thành phố Yến đi tới Bắc Kinh.

Đám người Hứa Đại Căn coi như thức thời, thừa dịp loạn bỏ trốn, bỏ luôn cả xe lại. Dù sao cũng là xe lậu, không thể tra ra được là ai. Hứa Đại Căn vừa mất xe lại vừa gãy tay, ở bệnh viện ba tháng sau mới khỏi, từ đó về sau nhìn thấy Hạ Tưởng liền sợ như sợ cọp.

Về phần sự kiện đám dân công, Phạm Tranh nghĩ đúng là do một số công nhân xây dựng ở biệt thự Tây Thủy gây ra, tra đi tra lại cũng không tra được ai, cuối cùng đành phải chịu thua, không giải quyết được gì.

Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Lý Hồng Giang, thấy Lý Hồng Giang còn có tâm lý nghịch ngợm, âm u hơn cả mình, liền cười to mấy tiếng, nói:

– Đến lúc mấu chốt thì vẫn là người nhà mới có thể tin tưởng được. Ông anh, em nhớ kỹ ân tình này.

– Nói cái gì ? Chút việc nhỏ này cũng gọi là ân tình à ? Vậy trước kia cậu giúp tôi nhiều như vậy thì gọi là thế nào ?

Lý Hồng Giang bất mãn nói:

– Khách khí với tôi như vậy nữa làm tôi mất hứng đó. Hơn nữa nói thật, gần đây cuộc sống quá an nhàn, thật vất vả mới tìm được chút kích thích, cũng nhân tiện thể dục thể thao, giãn gân giãn cốt một chút. Về sau có chuyện tốt như vậy thì đừng quên gọi cho tôi.

Không ngờ hóa ra Lý Hồng Giang còn có ham thích kiểu này. Hạ Tưởng cười cười, lại trêu đùa vài câu liền treo điện thoại.

Hạ Tưởng bớt thời giờ gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, nói tối hắn không qua được mà phải tiếp cô bé Lê, lại kể đơn giản vài câu về chuyện Phạm Tranh. Liên Nhược Hạm căm tức nói:

– Cô bé Lê rất yếu đuối, nếu là em, khẳng định đã cho nó tàn phế.

Hạ Tưởng cảm thán:

– Đúng là bởi vì cô bé Lê rất yếu đuối cho nên chúng ta lại càng yêu thương, càng trân trọng cô ấy, đúng không ?

Liên Nhược Hạm biết Hạ Tưởng nói là có hàm ý gì, cô trầm mặc một lát rồi nói:

– Em đã nghĩ thông rồi, sẽ không tranh danh phận với cô ấy nữa, nhưng có một số việc nên tranh thì em vẫn phải tranh. Ngày mai gọi điện thoại cho em nhé.

Hạ Tưởng vẫn luôn ở bên cạnh Tào Thù Lê cho tới tối muộn mới đưa cô trở về ký túc xá. Tào Thù Lê nghe xong tình trạng thê thảm của Phạm Tranh liền cười khanh khách:

– Nó nợ tiền dân công, bị người ta đánh là đáng đời. Tuy nhiên có thể để lại di chứng gì không ? Liệu nó có điều tra được ra ai là người chỉ huy phía sau bức màn không ?

– Không thể. Xe của anh và của dân công đều không có biển số, buổi tối làm sao thấy rõ được. Hơn nữa cho dù nó có thể đoán ra anh thì anh thà chết cũng không chịu thừa nhận, nó có thể làm gì nào ? Loại chuyện mất mặt thế này, nó còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi anh sao ?

Hạ Tưởng đã tính sẵn là Phạm Tranh sẽ không dám gióng trống khua chiêng điều tra chuyện này. Che kín lại còn không kịp, ai còn chủ động moi ra nữa chứ ? Cho dù sự việc biệt thự Tây Thủy là bí mật công khai nhưng sẽ chẳng ai nói thẳng chuyện này ra.

Ngoại trừ ngậm bồ hòn làm ngọt thì Phạm Tranh không có biện pháp gì khác.

Hạ Tưởng đã tính đúng. Phạm Tranh căn bản không dám kể lại sự tình cho Cao Kiến Viễn, bởi vì y biết Cao Kiến Viễn ghét nhất là y ra ngoài gây chuyện thị phi. Tính cách Cao Kiến Viễn thích đường hoàng, cho dù tán gái cũng chú ý tới tư tưởng và lễ phép.

Buổi tối Hạ Tưởng tìm tới một nhà khách tùy tiện nghỉ ngơi một đêm. Quá muộn rồi nên hắn không muốn quấy rầy bất cứ ai.

Sáng sớm hắn đã bị điện thoại đánh thức, không ngờ lại là điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì.

– Phó chủ tịch huyện Hạ, ngại quá lại phải đánh thức anh dậy từ sớm. Có một việc cực kỳ quan trọng tôi cần phải thông báo với anh.

Giọng của Nghiêm Tiểu Thì hơi vội vàng, có một tia bối rối và bất an.

Hạ Tưởng lập tức hết sạch buồn ngủ, ngồi dậy khỏi giường:

– Có vấn đề gì ? Đừng gấp, Tổng giám đốc Nghiêm cứ nói từ từ.

– Là chuyện của anh, sự việc không tốt lắm.

Từ giọng nói thân thiết của Nghiêm Tiểu Thì bên kia điện thoại truyền tới, Hạ Tưởng thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt lo lắng của cô. Trong lòng hắn có một chút cảm động khó hiểu, chợt nghe cô vội vàng nói:

– Tôi nghe Kiến Viễn nói, Ngô gia gọi điện thoại tới chỗ Bí thư Cao, khả năng Bí thư Cao sẽ tìm anh gây phiền toái.

Hạ Tưởng giật mình. Nếu Cao Thành Tùng thật sự lên tiếng, muốn xử lý một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhoi như hắn chỉ là chuyện quá đơn giản. Tuy nhiên khiến hắn không ngờ chính là, người đầu tiên mật báo cho hắn không ngờ lại là Nghiêm Tiểu Thì. Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:

– Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Nghiêm.

– Nghĩ lại anh đã làm không ít việc cho bất động sản Lĩnh Tiên chúng tôi, tôi không đành lòng nhìn anh trở thành vật hy sinh chính trị.

Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì rất dịu dàng, có ẩn chứa điều gì đó không thể nói rõ:

– Anh là một người tốt, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với nhiều người tôi biết.

Hạ Tưởng trầm mặc một lát, nói:

– Cảm ơn cô, Tiểu Thì.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 7
Hàn Lập nhẹ nhàng nhận lấy mở ra. Một hình ảnh dài khoảng vài thước hiện ra trước mặt. Một vị thanh sam nam tử trông rất sống động, đang mỉm cười nhìn, đúng là hình dáng của Hàn Lập. Nhìn bức tranh nữa ngày, Hàn Lập than nhẹ một tiếng, liền khép bức tranh lại. Sau khi trầm ngâm một...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 4
Keng một tiếng, tử vong liêm đao xuất ra một đạo huyết sắc quang mang nhanh như tia chớp đánh về phía thanh niên long tộc. Thanh niên long tộc vốn bị Long Nhất đánh cho nội thương nghiêm trọng, còn chưa có hoàn toàn khôi phục, lúc này lại bị Long Nhị sử dụng tử vong khí tức công kích, không kịp né...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Lục Thiếu Du – Quyển 7
Trước khi xuất phát hắn cũng không biết mình đi tới Phi Linh môn. Dọc đường đi thi thoảng hắn có nghe thấy công tử và Nam thúc nói qua vài lần, thế nhưng hắn còn chưa biết công tử mình lại trở thành chưởng môn ở đây. Nhìn đám người này, trong đó còn có không ít cường giả, thế lực của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân