Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 3 » Phần 91

Quan Trường - Quyển 3

Phần 91

Ý của Phương Tiến Giang được hiểu là nếu thành phố có công trình gì, ông ta chắc chắn sẽ ủng hộ bất động sản Giang Sơn. Điều này đồng nghĩa với việc tỏ thái độ ủng hộ. Hạ Tưởng cảm thấy hết sức hài lòng.

Hạ Tưởng khoát tay tỏ vẻ không uống nước mà nói:

– Tốt lắm. Tôi sẽ cấp cho Phương Cách 6% cổ phần, như thế ngài nói xem có được chưa ?

– Tay không mà chiếm 6% cổ phần là nhiều quá, theo tôi nhiều nhất là 5% thôi.

Phương Tiến Giang nghiêm túc nói, ông ta nghe Hạ Tưởng nói Vương Lâm Kiệt bỏ ra một triệu tệ, tương ứng với 10% cổ phần, mà mình không bỏ tiền ra lại chiếm 6% cổ phần thì sẽ khó ăn nói với Phó bí thư Vương.

– Cũng được, nghe lời Trưởng ban Phương, tôi sẽ không nói nhiều, tôi sẽ cân bằng cổ phần nắm giữ của mọi người.

Hạ Tưởng cũng biết Phương Tiến Gianh đã cân nhắc thì không cố nài ông ta nữa.

Phương Tiến Giang vui vẻ đích thân tiễn Hạ Tưởng ra tới cửa. Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt, vừa lúc bị Đàm Long nhìn thấy.

Bước tiếp theo, Đàm Long muốn lên chức Phó thường trực. Đúng là đường làm quan rộng mở. Khi y đang từ văn phòng của Thôi Hướng đi ra, dự định xuống tầng dưới, quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Tiến Giang đang tươi cười vẫy tay chào Hạ Tưởng. Trong lòng y ngay lập tức nảy sinh ngờ vực. Phương Tiến Giang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại rất kiêu căng, Hạ Tưởng đi từ văn phòng của ông ta ra, ông ta còn không cần thiết phải đưa hắn ra đến tận cửa chứ nói gì là tiễn hắn với khuôn mặt tươi cười như thế. Ai không biết lại cho rằng Hạ Tưởng trong ban lãnh đạo tỉnh.

Nhưng Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhỏ thôi.

Trong đầu Đàm Long còn có điều thắc mắc khác. Y nhớ tới lần trước, y có một người thân muốn đề bạt, nhưng bị Phương Tiến Giang giữ lại ở ban Tổ Chức cán bộ một thời gian, trong lòng hắn đã vô cùng bất mãn với việc làm này của Phương Tiến Giang rồi. Hơn nữa, vì Hạ Tưởng còn bị bắt giữ trong một thời gian, nên chung quy trong lòng Đàm Long cảm thấy Hạ Tưởng không vừa mắt. Lúc trước ở văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, Hạ Tưởng và y cũng không ít lần đối nghịch. Giờ lại nghe nói, chỗ dựa vững chắc của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc sắp sửa được điều đi, y bèn dừng bước, chờ Hạ Tưởng bước tới trước mặt thì mở miệng chào:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, hôm nay sao lại có thời gian đến tòa nhà Thành ủy vậy. Lần trước, sự tình ở Ủy ban Kỷ luật vẫn chưa được rõ ràng thì phải.

Hạ Tưởng thấy mặt mũi Đàm Long có chút hả hê, nên thầm nghĩ, nếu nói về lòng dạ con người thì Đàm Long so ra còn kém Khâu Tự Phong, làm thế nào mà lăn lộn được tới vị trí Phó thị trưởng thành phố Yến nhỉ ? Đôi khi không thừa nhận cũng không được, nhưng đúng là có chỗ dựa cũng thật là tốt.

Hạ Tưởng dừng lại, nhạt nhẽo cười, đáp lại:

– Chào Phó Thị trưởng Đàm! Việc ở Ủy ban Kỷ luật à ? Việc gì nhỉ ?

Hạ Tưởng làm bộ ngu ngơ.

Trong lòng Đàm Long tức tối, nên nói:

– Đương nhiên là việc cậu bị bắt giam vài ngày, nghe nói là bị hiểu lầm ?

– Là việc của Phó chủ nhiệm Phòng à, tôi cũng không rõ lắm. Tôi đoán là nếu muốn biết rốt cuộc Phó chủ nhiệm Phòng có vấn đề gì, thì phải đi hỏi Ủy ban Kỷ Luật tỉnh để được rõ ràng chứ. Còn chuyện của tôi có phải là hiểu lầm hay không thì Ủy ban Kỷ luật thành phố đã có kết luận rồi. Tôi nghe Thị trưởng Trần nói là hội nghị thường vụ đã thảo luận là Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng vì làm việc trái pháp luật nên bị bắt. Nếu ngài muốn hiểu rõ phải hỏi Chủ nhiệm Tần.

Hạ Tưởng thản nhiên đáp lại.

Tất nhiên, Đàm Long biết việc Phòng Tự Lập bị bắt và Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh bị tố cáo. Chẳng qua y chỉ muốn nhân cơ hội này mà châm chọc Hạ Tưởng, chứ không nghĩ tới việc lại bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng mà lại mang bóng đá y một vố thế này, lại còn ám chỉ rằng vấn đề này của hắn không cần y quan tâm đến.

Vẻ mặt Đàm Long hơi biến sắc:

– Phó chủ tịch huyện tiểu Hạ và Trưởng ban Phương rất thân mật thì phải. Nếu ông ấy không đánh giá cậu rất cao, thì không dễ gì mà ông ấy lại tiễn cậu ra tận cửa ?

Hạ Tưởng thấy Đàm Long xen vào việc của người khác thì rất xem thường y, dù cho y có sắp sửa được thăng chức lên thường vụ Thành ủy, Cho dù là Phó thị trưởng thường trực cũng không thể quản lý rộng như vậy được. Hạ Tưởng bèn nói:

– Đây là vấn đề hết sức cá nhân, căn bản không cần phải trả lời.

Đàm Long còn đang nghĩ làm thế nào để nói tiếp thì Giang Thiên từ phòng đi ra, thấy Hạ Tưởng liền mắt sáng lên:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, vừa lúc tôi có việc tìm cậu.

Sau đó dường như nhìn thấy Đàm Long, anh ta bèn cung kính nói:

– Chào Phó Thị trưởng Đàm.

Đàm Long gật gật đầu không nói gì, nhìn mắt Hạ Tưởng nói:

– Hy vọng, sau này con đường của phó chủ tịch huyện tiểu Hạ càng ngày càng rộng mở.

Chờ Đàm Long đi xa, vẻ mặt Giang Thiên vô cùng kinh ngạc nói:

– Cậu chọc giận Phó Thị trưởng Đàm à ?

Hạ Tưởng mỉm cười, tức giận trả lời:

– Hắn chọc tôi thì có.

Giang Thiên tìm Hạ Tưởng là bởi vì sự tình anh rể anh ta.

Được Hạ Tưởng giới thiệu, anh rể Giang Thiên là Chu Hổ lấy danh nghĩa Công ty Xây dựng số 2 để nhận thầu công trình, làm ăn lời không ít. Hiện giờ, hắn cũng đã phát triển được ở một qui mô nhỏ, trên cơ bản, Chu Hổ có thể quản lý khoảng trên dưới một trăm người. Nhưng mà Chu Hổ lại rất có tham vọng, muốn phát triển lớn hơn, không muốn mãi mãi phải cúi đầu làm khoán nữa mà muốn ra ngoài làm riêng.

Hàng ngày, Chu Hổ đều làm phiền Giang Thiên đòi Giang Thiên giới thiệu hắn với Hạ Tưởng. Chu Hổ đã làm việc một thời gian dài trong ngành xây dựng, nên hắn biết rất nhiều người trong ngành, những người này hết lời ca ngợi khả năng quan sát của Hạ Tưởng và cho rằng chỉ cần Hạ Tưởng vừa ý một hạng mục nào đó là nhất định sẽ có lời. Với lại, Hạ Tưởng không những có con mắt tinh tường mà còn có khả năng trù tính nữa, cho nên Chu Hổ mới một lòng một dạ đòi gặp. Chỉ cần Hạ Tưởng chỉ bảo cho hắn, nhất định là hắn có thể chuyển từ làm khoán sang làm chủ doanh nghiệp thành công.

Giang Thiên dở khóc, dở cười nói:

– Một người nông dân mới lội ruộng lên, chân vẫn còn lấm bùn mà đã nghĩ tới việc mặc comple, đeo ca-vát là làm chủ xí nghiệp. Chủ doanh nghiệp đâu có dễ làm như vậy ? Không văn hóa cũng có thể làm sao ? Thật là biết đùa.

Hạ Tưởng không đồng ý với quan điểm của Giang Thiên, liền nói:

– Anh nói như vậy không đúng rồi. Không nên coi thường anh em nông dân, càng không nên xem thường những người không có văn hóa. Tôi biết mấy người làm chủ những doanh nghiệp trị giá hàng mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu, mà họ đều xuất thân từ nông dân, mà văn hóa của họ chỉ là biết viết tên mình và đọc hiểu báo chí mà thôi.

Giang Thiên chưa hề tiếp xúc với những người như Hạ Tưởng nói, nên kinh ngạc hỏi:

– Thật hay giả vậy ?

– Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể lừa anh sao ?

Hạ Tưởng cười:

– Đi nhờ xe mà làm được ông chủ đó, biết không ? Trước kia là nhân viên bách hóa, cũng không có văn hóa, sau này bách hóa đó đóng cửa thì mở quán sửa xe đạp, giờ là mở một dây chuyền sản xuất xe có vốn hơn mười triệu. Còn có một ông chủ một doanh nghiệp vàng thịnh vượng, ban đầu chỉ là một ngư dân đánh cá, sau này tới thành phố Yến làm lao động phổ thông. Giờ cũng đã thành một chủ doanh nghiệp lớn, ông ấy rất ít xem báo, bởi vì ông ấy không đọc được nhiều.

Giang Thiên cười ngượng vài tiếng:

– Trước đây, anh rể tôi giúp tôi nhiều, nên cũng không tiện từ chối anh ấy. Cậu nói tôi làm sao bây giờ. Cậu đã giúp tôi nhiều rồi. Tôi không nên nhờ cậu giúp nữa mới phải.

– Không phải khách khí. Thư ký Giang sắp làm Chủ tịch huyện thì cho rằng mình vượt quá chức Phó chủ tịch huyện của tôi, mà bắt đầu lên mặt, có đúng không ?

Hạ Tưởng đùa, nói tiếp:

– Để anh ấy cùng đến đây vào buổi trưa ngồi với tôi đi. Tôi đang có sự tình muốn cùng anh bàn bạc đây.

Giang Thiên cười ngượng ngùng:

– Tôi làm Chủ tịch huyện Cảnh mà chưa chắc đã có sức ảnh hưởng như Phó chủ tịch huyện An. Sự tình của anh rể còn phải làm phiền cậu.

Đến trưa, Chu Hổ chạy như bay đến. Cuối tháng Chín, thời tiết ở thành phố Yến khá ôn hòa. Hạ Tưởng và Giang Thiên đều mặc áo ngắn tay đóng thùng, thì Chu Hổ lại mặc comple, đeo ca-vát, dưới tay vẫn còn cầm một cái kính gọng màu vàng, ông không ra ông, thằng chẳng ra thằng làm cho ai nấy đều nhìn.

Chu Hổ vừa thấy Hạ Tưởng thì rất xúc động, hắn đưa hai tay bắt tay Hạ Tưởng, mà nói:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, cuối cùng hôm nay cũng được gặp ngài thật, tôi kích động nên nói năng có hơi lộn xộn. Tôi rất kính trọng hình ảnh rực rỡ của ngài, chỉ hận là không may mắn được sớm gặp ngài. Hôm nay, đúng là gặp dịp may cả đời. Phó chủ tịch huyện Hạ quả là rất phong lưu phóng khoáng có thể so sánh với Phan An.

Rốt cuộc Hạ Tưởng không kìm nổi cười ra tiếng:

– Anh Chu được rồi, được rồi. Đừng nói nữa. Mọi người đều không phải người ngoài mà, đừng khách khí nữa.

Vẻ mặt Giang Thiên xấu hổ:

– Anh rể, trước mặt Phó chủ tịch huyện cũng đừng giả bộ trí thức chứ, nghĩ thế nào thì nói thế đó, biết không ? Anh càng khoe chữ thì càng buồn cười đấy.

– Vui vẻ là việc tốt chứ, có thể làm người khác cười cũng là bản lĩnh hạng nhất đấy, ngay cả Khổng Tử còn nói “mỗi ngày ta đều cười” cơ mà.

Chu Hổ vẫn gật gù đắc ý nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 13
Thiên Nhân là đem ý của mình dung nhập thiên ý, mượn tới lực lượng thiên địa, đồng thời cũng là quá trình khiến cho niệm lực của bản thân thức tỉnh. Bán Thần cao hơn một tầng, là đem ý chí của bản thân vượt lên trên thiên ý. Không phải mượn, mà là trực tiếp cầm lấy, đồng thời càng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Chạy được không xa thì nhìn thấy một toà tiểu lầu hai tầng. Căn phòng ở dưới lầu khép hờ, Lâm Vãn Vinh nhìn vào trong thì thấy mười mấy quản sự đang ngồi bên trong còn Tiêu phu nhân thì đang đứng đó với một khuôn mặt chứa đầy sự tức giận, Tiêu đại tiểu thư đang quỳ dưới đất, mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân