Giang Thiên lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, không cười:
– Anh rể, chúng ta thôi không dùng thổ ngữ nữa, có được không? Nói bình thường không nói lại còn dùng ngạn ngữ.
– Không thể, tôi không thể nhớ lầm.
Chu Hổ không tin, không để ý tới Giang Thiên, hắn thò tay lấy từ trong người ra một cuốn sách nhỏ, mở ra xem, tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được, rồi thở dài nói:
– Đúng là tôi nhớ nhầm, chú xem nhất định không được, nếu không thì ngày nào tôi cũng mang theo Luận Ngữ không rời để làm gì chứ?
Thật đúng là nông dân lên thành phố để thay đổi. Hạ Tưởng cười lớn:
– Được rồi, được rồi. Chúng ra nói chuyện chính sự, nếu anh cho tôi đọc Luận Ngữ thì tôi phải đi rồi.
Cho dù Chu Hổ không sợ Giang Thiên, nhưng lại sợ Hạ Tưởng đi mất, nên vội vàng cất quyển Luận Ngữ đi, mặt nghiêm túc nói:
– Mời phó chủ tịch huyện Hạ chỉ thị, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho.
Thấy bộ dạng vô cùng trang nghiêm, tức cười của Chu Hổ, Hạ Tưởng thầm thở dài. Mọi cố gắng nghiêm túc đôi khi vượt quá khả năng của một người và phản tác dụng. Thực ra, không thể trách Chu Hổ cố gắng trở thành người thành phố, nhưng mà thật sự có khác biệt nhiều lắm giữa người thành thị và người nông thôn, nên mới có chuyện kỳ thị vùng miền.
Mấy người cùng đi tới quán lẩu bên ngoài Thành ủy. Từ đầu tới cuối, Chu Hổ đều rất vội vàng vừa gọi món ăn, lại vừa gọi rượu với một thái độ như ông chủ. Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng, Chu Hổ vẫn còn phong cách niềm nở của người nông dân, mọi thứ đều biểu lộ rất rõ ràng. Tuy nhiên như thế này cũng tốt. Có những người lãnh đạo chỉ thích được kẻ khác tâng bốc, nịnh bợ cho dù những lời nịnh bợ đó là rất bình thường thì người đó vẫn cảm thấy rất thích thú.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Hạ Tưởng ngồi vào chỗ rồi đơn giản hỏi tình hình hiện tại của Chu Hồ vài câu.
– Vô cùng cảm ơn phó chủ tịch huyện Hạ. Tôi giờ đang là cấp dưới của Giám đốc Lý, coi như không có trở ngại gì. Dưới tôi còn có trên dưới một trăm anh em hết lòng ủng hộ. Tự tôi cho rằng, mình rất tốt. Có cảm giác trong núi không có hổ nên khỉ uy phong xưng bá vương mà thôi. Tuy nhiên, ở trước mặt ngài, tôi vẫn ăn nói nhũn nhặn với ngài. Dù sao, rốt cục ngài mới là lão Đại của tôi. Hiện giờ, trong tay tôi cũng có chút tiền, nên dự định mua một cái nhà ở thành phố để mang bà xã và mấy đứa nhỏ lên. Với lại tôi cũng muốn chuyển hình từ một người làm khoán thành chủ doanh nghiệp mà bất tài vẫn giậm chân tại chỗ. Tôi cần phải mạnh bạo đổi mới mới được, nhưng mà lại không có ý tưởng gì, nên phải xin được sự chỉ bảo, nâng đỡ của ngài nhiều hơn.
Mặc dù, Chu Hổ dùng từ có đúng hay không hay là hắn cũng chỉ nhớ gì nói đấy, nhưng cũng xem như là lưu loát. Rõ ràng, quyển Luận ngữ lúc nào cũng mang theo bên người hắn cũng có hữu dụng.
Giang Thiên cúi đầu ăn, dứt khoát không nói gì, vẻ mặt cam chịu
Hạ Tưởng có hứng thú hỏi:
– Anh muốn chuyển hình làm cái gì?
– Việc này tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tôi muốn nghe tư vấn của phó chủ tịch huyện Hạ xem sao. Tôi muốn đăng ký thành lập công ty bất động sản thì đại khái cần bao nhiêu vốn khởi động?
Chu Hổ nói, vẻ mặt chăm chú, chứ không có ý bỡn cợt nào.
Hạ Tưởng nhịn cười:
– Hiện tại, trong tay anh có bao nhiêu tiền?
– Trừ việc mua nhà, mua xe, tôi còn khoảng hơn hai triệu, thế có phải hơi ít không? Ngài cứ việc góp ý, chỉ giáo, tôi sẽ tiếp thu.
Chu Hổ háo hức nói.
– Ừ, đúng là không nhiều lắm. Bình thường đăng ký thành lập một công ty bất động sản, ít nhất cũng phải có mười lăm triệu trở lên, hai triệu xem như là vừa đủ rồi.
Hạ Tưởng thẳng thắn nói.
– Xoảng.
Tiếng chén rượu của Chu Hổ rơi trên bàn vang lên. Vẻ mặt Chu Hổ hoảng hốt:
– Ôi mẹ ơi, nhiều như vậy sao. Xem ra tôi làm khoán, cúi đầu làm thầy cai, còn xa mới được mức đó.
Hắn nhặt chén rượu lên, thấy bên trong vẫn còn chút rượu liền uống một hơi hết sạch cười cười:
– Thật vô lễ, thật vô lễ. Phó chủ tịch huyện Hạ không lấy làm phiền lòng chứ? Tôi nhất thời giật mình lỡ tay đánh rơi chén rượu.
Hạ Tưởng thấy Giang Thiên thật sự không thích tác phong của Chu Hổ, bèn nói:
– Thật ra, thì tính tình của anh rể này cũng đứng đắn, so với rất nhiều người đạo đức giả thì lại rất đáng yêu. Tôi đang kết hợp với bạn bè chuẩn bị thành lập một công ty bất động sản, muốn kéo anh rể gia nhập. Giang ca, anh xem thế nào?
Hạ Tưởng không hỏi Chu Hổ mà hỏi Giang Thiên, ngụ ý hết sức rõ ràng rằng kéo Chu Hổ vào là đang nhìn mặt Giang Thiên.
Giang Thiên liếc mắt nhìn Chu Hổ:
– Anh ấy có thể được sao?
– Tôi làm sao mà không được? Cậu không được coi thường tôi.
Chu Hổ mặc kệ, vừa nghe có việc tốt, lập tức lại sôi nổi:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, công ty có lớn không? Có bao nhiêu người? Tôi có thể làm gì? Có thể làm Phó tổng hay không?
Chu Hổ có thể lăn lộn từ một nông dân, hiện tại có một đội ngũ hơn trăm cấp dưới, làm ăn lời hàng triệu tệ, coi như là hắn có chút bản lĩnh. Cho dù bên trên có người chiếu cố nhưng nếu không có bản lĩnh cũng không được. Hạ Tưởng đã thấy nhiều công trình tốt bị vỡ tan trong tay kẻ ngu dốt, không có bản lĩnh rồi. Cho dù có người nâng đỡ mà cũng không đứng dậy được.
Hạ Tưởng muốn Công ty Bất động sản Giang Sơn nắm lấy những công trình ở thành Phố Yến không chỉ dựa vào những chính sách hỗ trợ từ bên trên, nên hắn mới tập hợp một nhóm những người có tài năng sáng giá, mà còn muốn thành lập một công ty có năng lực của chính mình để có thể đối phó với những biến động bất ngờ của thị trường. Chỉ có như vậy mới có thể tồn tại được lâu dài. Mục đích của hắn không phải là mang lại lợi ích cho bản thân. Trên cơ bản, hắn cũng không thiếu tiền, nếu muốn kiếm nhiều tiền, hắn có rất nhiều cách. Nhưng bất động sản Giang Sơn sẽ là một sự kết hợp căn bản của mọi người để có thể dùng những cách đúng đắn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, tránh việc vì trong tay không có tiền mà sau này có thể bị người khác dùng tiền làm cho hư hỏng.
Mặc dù Chu Hổ nhìn qua có chút buồn cười, nói chuyện thì thích khoa trương, nhưng có thể xem là một người có tác phong. Nếu có thể cười ha hả mà vẫn hoàn thành công việc thì cũng xem như là hắn bản lĩnh thực sự. Cho nên Hạ Tưởng cho rằng để Chu Hổ giữ chức Phó tổng giám đốc phụ trách xây dựng ở ở công ty Bất động sản Giang Sơn là hắn có thể gánh vác được.
Điều kiện tiên quyết là liệu Giang Thiên đồng ý nhận cành ô liu mà Hạ Tưởng đưa tới hay không.
Giang Thiên hiện giờ chưa nhậm chức, nhưng không thể tránh được việc anh ta phải đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Hơn nữa, dựa vào quan sát của Hạ Tưởng thì tính tình Giang Thiên thận trọng nên Trần Phong cũng coi trọng anh ta, cho nên mới sắp xếp tạo điều kiện cho anh ta nắm một trong những chức vị quan trọng là làm Chủ tịch huyện Cảnh. Trên con đường làm quan lộ, Giang Thiên thuộc loại người đi dần dần từng bước một. Có lẽ, ngay từ đầu, anh ta đã là người như vậy, không nhìn ra tiền đồ rộng lớn phía trước, nhưng anh ta lại bước những bước vững vàng, đợi cho đến khi chắc chắn mới cho thấy mặt có ích của mình.
Mặc dù lên chức chậm, nhưng căn bản là vững chắc. Giang Thiên có mạng lưới quan hệ rộng khắp nơi, hơn nữa lý lịch của anh lại nổi trội. Thêm vào đó, tính cách Giang Thiên điềm tĩnh, không dễ gì phạm sai lầm. Dù anh ta chưa có cơ hội tốt, thì cuối cùng cũng gần như có thể lên được chức Phó ở cấp tỉnh trở lên.
Nếu mà may mắn vượt qua được sự tranh đấu giữa hai thế lực, đến lúc đó xuất phát từ khía cạnh cân bằng mà lựa chọn một người, chắc chắn lãnh đạo sẽ chọn người trung gian đứng ra bảo vệ đại cục, mà Giang Thiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu mà nói kéo Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang nhập bọn là có lợi ích xác đáng trước mắt, thì hiện tại lôi kéo Giang Thiên lại là triển vọng lâu dài. Người làm quan nhất thiết phải chú ý đến lợi ích trước mắt và lâu dài thì mới có thể bất khả xâm phạm được.
Hạ Tưởng quyết định kéo Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn, mong muốn Giang Thiên cùng xây dựng một mảnh giang sơn.
Hạ Tưởng cười, liếc mắt nhìn Giang Thiên, mà không nói gì. Giang Thiên hiểu, nói với Chu Hổ:
– Anh rể anh ra ngoài giúp Phó chủ tịch huyện Hạ mua một hộp thuốc…
Chu Hổ không rõ chuyện gì xảy ra, bèn nói:
– Ở đây tôi cũng có thuốc mà, là thuốc tốt đấy.
– Phó chủ tịch huyện cần thuốc mới, nên em mới bảo anh đi mua. Anh đi nhanh đi.
Giang Thiên khoát tay về phía Chu Hổ.
Chu Hổ chớp mắt, hiểu ra vấn đề, bèn nói:
– Được, tôi đi ngay đây.
Chu Hổ vừa đi xong, Giang Thiên cảm thấy vui vẻ hỏi Hạ Tưởng xem tình hình thế nào:
– Nói rõ cho tôi xem. Tôi nghe thì dường như đó là chuyện lớn rất tốt.
Giang Thiên đúng là có suy nghĩ chính trị rất nhạy bén. Hạ Tưởng cười:
– Thành lập bất động sản Giang Sơn là ước nguyện và dự tính ban đầu. Tôi muốn anh rể tới giữ chức Phó tổng chủ quản công trình xây dựng. Anh thấy sao?
Ánh mắt Giang Thiên liên tục chớp. Hạ Tưởng không hề giấu diếm mà nói thắng ý định đưa Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn. Thật ra, Hạ Tưởng mà không nói thì Giang Thiên cũng có thể đoán được mục đích chính xác Hạ Tưởng muốn làm là gì. Nhưng anh ta muốn nghe chính miệng Hạ Tưởng nói ra và chứng minh rằng hắn hoàn toàn tín nhiệm mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |