Hạ Tưởng vùi đầu vào khe ngực của Mai Hiểu Lâm mà hít hà mùi hương da thịt của cô. Trong số những người con gái mà Hạ Tưởng từng lên giường thì Mai Hiểu Lâm là người có bộ ngực đồ sộ nhất, tuy bầu ngực lớn nhưng nhũ hoa lại rất đẹp, hồng hào như thiếu nữ mới dậy thì.
Cả hai bầu vú ngoại cỡ của Mai Hiểu Lâm đều được Hạ Tưởng tận tình chăm sóc, hắn dùng miệng bú đầu ti, rồi dùng lưỡi đánh mấy vòng quanh quầng vú, thi thoảng hắn lại cắn nhẹ lên đầu ti một cái. Bên này được bú liếm thì bên kia được bàn tay như có ma thuật xoa bóp không ngừng nghỉ. Dù có cố gắng thế nào thì hắn không thể dùng một bàn tay mà có thể bao trùm lên bầu vú của Mai Hiểu Lâm được. Hắn xoa nắn khi mạnh khi nhẹ, khi xoa khi bóp, khi xoa bầu vú khi vân vê đầu ti.
Mai Hiểu Lâm ưỡn ngực lên cho Hạ Tưởng dễ dàng công tác trên hai bầu vú, hai mắt cô lim dim tận hưởng, miệng không ngưng nghỉ, liên tục phát ra những âm thanh đầy dâm đãng: “Ưm… a… ư… ứ…”
Dù quá say mê trên cặp vú ngoại cỡ của Mai Hiểu Lâm những Hạ Tưởng vẫn không quên nhiệm vụ chăm sóc bộ phận bên dưới.
Phía dưới Mai Hiểu Lâm, quần lót của cô không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước nhờn rồi, khi Hạ Tưởng vừa sờ xuống phía dưới, cô liền nhồm người, Hạ Tưởng phối hợp ăn ý, dễ dàng vứt bỏ chiếc quần lót sang một bên.
Âm hộ của Mai Hiểu Lâm rất đẹp, mu âm hộ nhô cao đầy đặn, hai mép lồn hồng hào đẹp đẽ. Khi được chiêm ngưỡng, Hạ Tưởng không thể tin nổi đây là âm hộ của một cô gái đã 30 tuổi.
Mai Hiểu Lâm bị kích thích hồi lâu, âm hộ tiết ra biết bao nhiêu là nước nhờn, vì thế nên dù âm hộ rất chật hẹp những khi Hạ Tưởng đâm dương vật vào thì khá dễ dàng.
“Nhóp… nhép… nhóp… nhép…” âm thanh dâm dục đều đặn vang lên mỗi khi dương vật của Hạ Tưởng dịch chuyển trong âm hộ của Mai Hiểu Lâm.
– Ư… ưm… nhanh lên một chút…
Mai Hiểu Lâm ngứa ngáy trong thành âm hộ, chỉ muốn dương vật của Hạ Tưởng tăng tốc độ ma sát lên thành âm hộ của cô. Hạ Tưởng thì sướng không thể nào tả nổi, cái cảm giác nóng ấm trơn trượt, lại bị các cơ âm hộ của Mai Hiểu Lâm không ngừng bóp chặt làm hắn thiếu chút nữa đã bắn ra khi mới đút vào chưa được bao lâu. Mặc kệ Mai Hiểu Lâm cầu xin Hạ Tưởng, hắn vẫn không hề đẩy nhanh tốc độ, cứ chậm rãi đều đặn đâm vào rút ra nơi âm hộ của cô.
– Nhanh… hừ… không chịu nổi… không… ứ…
Cơ âm hộ Mai Hiểu Lâm co bóp mạnh mẽ, cả người như run lên.
Hạ Tưởng hiểu ý, hắn không cố nhịn nữa, nhấp càng lúc càng nhanh hơn, cho đến khi Mai Hiểu Lâm hét lên một tiếng rồi ứa ra một loạt âm tinh thì dương vật của hắn cũng mất kiểm soát, tinh trùng bắn ra mạnh mẽ, hòa cùng với âm tinh vừa tiết ra của Mai Hiểu Lâm.
Cả hai người vừa trải qua cực đỉnh sung sướng, lại đang có men trong người nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-4-full/
Sau khi tỉnh lại, Mai Hiểu Lâm giơ tay đẩy Hạ Tưởng một cái:
– Dậy đi, mau về nhà, chậm nữa sẽ không thể giải thích. Đã nói tôi chỉ mượn anh một lần, cũng không phải chiếm anh một đêm, anh có thể phủi áo mà đi, mai danh ẩn tính đi…
Hạ Tưởng không phải kiểu lợi dụng được rồi còn không biết điều, liền cười hì hì:
– Không ngờ nha, em còn có khiếu cổ văn đấy?
– Đương nhiên, môn chính tôi học là Trung văn.
Trên người Mai Hiểu Lâm còn chưa mặc gì, dưới ánh đèn chiếu qua, trắng như một cánh hoa, nét thành thục thướt tha từ đầu đến chân, thật như một trái chín đam mê làm cho người người muốn bẻ hái. Hạ Tưởng lại trở mình mà đè lên người cô:
– Em nói ở là ở, nói đi là đi? Tôi là đàn ông, tôi muốn nắm giữ quyền chủ động.
Sau khi làm Mai Hiểu Lâm lên đỉnh 2 lần nữa, Hạ Tưởng cũng không ở lại qua đêm, có lẽ không nên để cho Cổ Ngọc có cơ hội bắt gian ngay trên giường, ai biết được cô ta có thể có ý nghĩ bất chợt, đột nhiên xông vào chém giết?
Lúc chào biệt. Mai Hiểu Lâm dáng lười nằm nghiêng ở trên giường, nhìn Hạ Tưởng cười mà không nói, cũng không biết cô cười cái gì. Hạ Tưởng hơi có chút cảm thán, ý chí của đàn ông có khi kém chút, có con mèo nào không động lòng khi đứng trước một con cá nhỏ toát mùi thơm quyến rũ? Chắc là không có. Mặc dù hắn tự hào đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng lại không kềm lòng trước sức hấp dẫn của Mai Hiểu Lâm, ngẫm lại cả hai cũng quen biết cả rồi, quả thật cũng hơi xấu hổ, không tiện đối mặt.
Hạ Tưởng đi được nửa đường. Bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Mai Hiểu Lâm: “Giữa chúng ta đều không xảy ra chuyện gì!” Đúng là kiểu giấu đầu lòi đuôi, Hạ Tưởng lắc đầu cười, không trả lời cho cô ta.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-4-full/
Ngày hôm sau, trong giờ làm việc, Hạ Tưởng ở trong trụ sở Tỉnh ủy vô tình gặp Mai Thái Bình. Mai Thái Bình vẫn với thái độ giống như trước đây. Hạ Tưởng cảm thấy có chút không được tự nhiên, dường như chỉ lo Mai Thái Bình phát hiện ra điều gì, khó khăn lắm nói cho qua chuyện. Chờ Mai Thái Bình đi rồi, hắn mới tỉnh táo lại. Chẳng lẽ bởi vì giữa Mai Hiểu Lâm đã phát sinh chuyện gì, nên trước mặt Mai Thái Bình cảm giác không yên? Nói cho cùng, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, cũng có cảm tình, nhưng không phải loại tình yêu nam nữ say đắm. Đương nhiên chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng không chỉ thuần túy là tình dục, cũng có một chút gì đó khó mà nói rõ ở bên trong. Thôi quên đi, không thèm nghĩ nữa, có đôi khi tình cảm giữa nam nữ, làm sao phân tích rành mạch được?
Ở giữa màu trắng và đen, vĩnh viễn tồn tại vùng màu xám không trắng không đen.
Chuyện Mai Hiểu Lâm tạm gác một bên. Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến chính thức treo bảng thành lập. Là một thành viên trong tổ, Hạ Tưởng cũng từ Tin tức văn phòng Tỉnh ủy, chuyển đến lầu ba văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh làm việc.
Về việc Hạ Tưởng điều tạm đến tổ lãnh đạo, rất nhiều người ở Phòng Tin tức cho rằng triển vọng cũng không tốt lắm, Dương Thiên Khách tạm thời thay thế Hạ Tưởng, phụ trách toàn diện công tác ở Phòng Tin tức, trên thực tế là trở thành trưởng phòng, nhưng anh ta không vì Hạ Tưởng chuyển đi rồi, không có người quản chế mà thấy thoải mái. Chủ yếu vì Hạ Tưởng lúc đảm nhiệm trưởng phòng, không cố ý chèn ép bất cứ ai, cũng không gây gổ với ai làm cho không thoải mái. Người khác có thể không hiểu rõ lắm về Hạ Tưởng, còn trong lòng Dương Thiên Khách lại rất rõ. Căn bản suy nghĩ của Hạ Tưởng không ở Phòng Tin tức, mà tầm nhìn của hắn ở bên trên.
Quả nhiên, Hạ Tưởng bị Phó chủ tịch tỉnh Tống trực tiếp điểm danh, tới Tổ lãnh đạo. Tuy danh nghĩa là thành viên, không có quyền lực gì, nhưng nghe nói Phó Chủ tịch tỉnh Tống giao công tác cho anh ta, bố trí liên hệ tình hình chấp hành việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, điều hành phân phối tài chính trong tỉnh, chỉ đạo và giải quyết những khó khăn và cản trở của chính quyền địa phương trong việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Trên thực tế quản lý điều phối tài nguyên thành phố Đan Thành và thành phố Bảo trong tỉnh, còn có thể uốn nắn chính sách, có thể nói là người có thực quyền trong Tổ lãnh đạo.
Trong tay vừa có quyền sở hữu tài sản lại có chính sách, e là kể cả Thị trưởng, cũng phải nể mặt ba phần. Ai chẳng biết trong các bộ và uỷ ban trung ương có một số trưởng phòng bộ ngành then chốt, nắm giữ quyền phê duyệt hoặc phân phối tài nguyên. Đừng nói các bí thư thành ủy và Thị trưởng, cả một số Phó chủ tịch tỉnh, khi nói chuyện cũng phải có giọng điệu nhẹ nhàng.
Khi Hạ Tưởng từ văn phòng một người dọn đến một văn phòng bốn người, không khỏi cảm xúc muôn phần.
Có thể nói, sự tình vẫn tiến triển theo hướng mà hắn không nghĩ tới, nhưng rốt cục cũng danh chính ngôn thuận tìm được một lý do để thoát khỏi Phòng Tin tức. Đi vào công vụ cụ thể trong Tổ lãnh đạo, cấp bậc không thay đổi, tiền lương không tăng, đãi ngộ không giảm, nhưng hoàn cảnh công việc lại kém về đẳng cấp.
Dù sao trong thời làm trưởng phòng, còn có văn phòng riêng, còn có người bưng trà đổ nước. Hiện tại chết tiệt, một văn phòng cho bốn người, nghe nói người sắp tới cấp bậc không thấp, đều muốn lãnh đạo người khác, không muốn bị lãnh đạo, tốt lắm, tự nhiên rước khổ vào thân.
Hạ Tưởng chỉ nghĩ vui một chút. Thật ra bình tâm mà xét, mình làm ở Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, lòng tràn đầy vui mừng. Dù sao ngay từ đầu được nghe nói Phó thủ tướng Hà muốn tới tỉnh Yến thị sát, hắn nhận định cuối cùng sẽ là một kết quả thỏa hiệp. Hắn biết rằng cuối cùng sẽ thành lập một kiểu cơ cấu để giải quyết vấn đề làm thí điểm thành thị. Nếu tổ lãnh đạo lập ra do đúng thời cơ, mà hắn cũng êm thắm rời khỏi Phòng Tin tức, tay Thôi Hướng có dài, cũng không vươn đến tổ lãnh đạo, nếu không, hắn không qua được cái ải của Phạm Duệ Hằng.
Phạm Duệ Hằng có cho phép Thôi Hướng khoa tay múa chân về vấn đề nhân sự, cũng có thể cho phép Diệp Thạch Sinh nhúng tay hành chính sự vụ, dù sao người ta là nhân vật số một, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Thôi Hướng can thiệp chính phủ sự vụ. Nếu không, quyền uy của ông ta, một phó bí thư Tỉnh ủy thứ nhất và Chủ tịch tỉnh, không còn sót lại chút gì.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng hoàn toàn không vì tránh né chèn ép của Thôi Hướng, mới có ý đến tổ lãnh đạo mà quả thật hắn coi trọng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, về sau trong cuộc sống chính trị ở tỉnh Yến, Tổ lãnh đạo sẽ có vị trí ngày càng quan trọng. Trong tương lai có thể dự báo được, sau việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và Tỉnh yến, sẽ ngày càng có nhiều thành phố khác tham gia, đến lúc đó, tác dụng của tổ lãnh đạo ngày càng trọng yếu. Hơn nữa, cũng sẽ từ từ hấp dẫn ánh mắt của cấp trên.
Cấp trên cao hơn thì Hạ Tưởng không dám nghĩ đến, chỉ mong có được sự quan tâm của Phó thủ tướng Hà là được rồi.
Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là một điểm nhấn, Hạ Tưởng có lý do để tin rằng thông qua điểm nhấn này, có thể dẫn dắt thành phố Đan Thành và thành phố Bảo giành trước một bước chiếm được toàn bộ thị phần hàng đầu của tỉnh Yến một cách tốt đẹp, tiến triển vượt bậc về kinh tế, thu hạch lớn về chính trị, có thể giúp cho các địa phương khác của tỉnh Yến một gương tốt, giúp cho các thành phố khác sớm ngày thức tỉnh, có thể dẫn đầu làn sóng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp toàn bộ tỉnh Yến, từ đó giúp cho tỉnh Yến không bị tụt hậu quá xa trong làn sóng kinh tế thứ hai, được vậy là Hạ Tưởng thỏa mãn lắm rồi.
Có khi ngẫm nghĩ, Hạ Tưởng cũng thấy mình quá đáng, ràng ràng là chức trưởng phòng, nhưng lại lo nỗi lo của Thị trưởng và Chủ tịch tỉnh, nếu thật sự có nói ra, sẽ khiến mọi người cười mình không biết tự lượng sức. Nhưng Hạ Tưởng vẫn muốn dựa thế tạo thế, hoàn thành bước thứ nhất và cũng là bước khó khăn nhất – Từ giây phút hắn bước vào Tổ lãnh đạo, hắn đã tự ra quyết tâm, sẽ lợi dụng điểm nhấn Tổ lãnh đạo này, khéo léo gạt bỏ thế lực bảo thủ trong tỉnh Yến, cho họ một bài học kinh nghiệm, đồng thời, cũng mượn sức của Tổ lãnh đạo như một tấm ván nhảy, trong vòng hai ba năm, hoàn thành sự bay bổng của một giai đoạn đời sống chính trị.
Hơn nữa, về mặt phụ trách của hắn lúc này, phải thường xuyên tiếp xúc với bí thư thành ủy, thị trưởng. Đứng trên góc độ của họ, giúp họ đề xuất chính sách, thật tình nói trắng ra giống như làm thử một lần thực hành trước khi tiến lên làm bí thư thành ủy và thị trưởng.
Đó chính là ước mong khi Hạ Tưởng hết sức thúc đẩy thành lập Tổ lãnh đạo.
Hạ Tưởng là người đầu tiên đến văn phòng, thời gian làm quan chức cũng lâu rồi, tuy nhiên hắn luôn luôn không tỏ ra cao ngạo, tiện tay cầm cây chổi lên quét dọn vệ sinh. Mới quét vài cái thì bị một người từ ngoài sau giựt lấy cây chổi.
– Anh Hạ, để anh tự tay quét nhà, thiệt tình em chịu không nổi. Là một người tạo dựng hạnh phúc cho em, sự kính trọng của em đối với anh không nước non nào tả xiết…
Không cần quay đầu Hạ Tưởng cũng biết, Phương Cách đã đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |