Con đường tốt nhất của Lý Đinh Sơn là sau khi làm một khóa Chủ tịch thành phố, tiếp đó thêm một khóa Bí thư, mới có thể chạm đến cánh cửa phó tỉnh. Ông tuy rằng không trải qua Phó sở, nhưng khẳng định phải ở vị trí chính sở làm vài năm mới có sức thuyết phục.
– Tiểu Hạ muốn bắt vị trí Bí thư Quận ủy, tuy rằng người ủng hộ không ít, nhưng cũng không hề ít lực cản, không thể lơi là.
Tống Triều Độ với thái độ cẩn thận lạc quan,.
– Dù sao thời gian cậu ấy ở cấp Chính phòng không quá dài, hơn nữa chưa trải qua kinh nghiệm làm Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, sẽ bị người khác lấy ra mà kiếm chuyện. Tuy nhiên đây cũng không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ sau khi nhận chức cũng không thể dễ lạc quan. Quận Hạ Mã là quận mới, rất nhiều người chỉ nhìn đến cái dễ dàng ra chính tích, nhưng không có ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chính là càng dễ dàng xảy ra sai lầm.
Hạ Tưởng hiểu những ý chỉ trong lời nói của Tống Triều Độ, hắn kỳ thật cũng nghĩ tới đủ loại vấn đề chưa được của quận Hạ Mã, Ví dụ như bắt đầu thành lập quận mới, sự tình hỗn độn rất nhiều, cực kỳ phức tạp, còn có vấn đề trị an cũng rất nổi bật, bởi vì bộ kết hợp thành phố nông thôn, đột nhiên kết hợp vào quận thành phố, còn có thể đề cập đến một loạt vấn đề sửa đổi hộ khẩu, vấn đề đang tranh cãi khác như là tranh chấp chuyển dỡ, vấn đề bố trí lại của nông dân..vv, có thể nói là một cuộn gai rối.
Ngai vàng bí thư Quận Hạ Mã, không dễ ngồi như vậy, cũng không thể ngồi yên ổn. Là quận mới, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm khắp nơi, cũng tất nhiên sẽ là trọng điểm chú ý của tỉnh thành, thậm chí ngay cả thủ đô cũng sẽ lưu ý, làm tốt, là sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo cấp cao, chính sách tốt. Làm không tốt, là năng lực cá nhân của ông không được, có chính sách tốt và tài chính lớn, cũng không khống chế được cục diện, thì sự mất điểm trên mặt chính trị sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên nói, thành công, sẽ có một phần chiến tích nặng trịch, nhưng chưa chắc sẽ được đánh giá cao, bởi vì có quá nhiều sự ủng hộ về chính sách và tài chính. Không thành công, không đề cập tới đối thủ sẽ công kích ông ta, chính là người xem trọng ông ta, chỉ sợ cũng sẽ vì vậy mà xem nhẹ ông ta.
Quận Hạ Mã là một khối đá thử vàng, liên quan đến đến cánh cửa của con đường làm quan về sau có thể chân chính mở ra hay không. Có khả năng chủ trì tốt công tác quận Hạ Mã, không thể nghi ngờ sẽ viết một loạt những thứ quan trọng lên lý lịch, mặc định sẽ là cơ sở để về sau lên cấp sở và tỉnh bộ. Nếu không thể, trên cơ bản sẽ tương đương với cửa lớn của cấp tỉnh bộ đã đóng lại.
Càng là những nơi có thể có được những chính tích lớn, càng là con dao hai lưỡi, chính cái gọi là thành cũng do Tiêu Hà bại cũng do Tiêu Hà, Tống Triều Độ lo lắng không phải không có lý, hơn nữa kinh nghiệm đấu tranh chính trị của ông so với Lý Đinh Sơn phong phú hơn nhiều. Những hỗn loạn trên mặt trị an còn dễ giải quyết, nhưng nếu có sự kiện quần thể đột phát, vạn nhất có xung đột với quy mô lớn, một khi xảy ra sai lầm, chính là khuyết điểm quá lớn, cũng không thể phớt lờ.
Cấp trên có thành công cũng chưa hẳn được khen ngợi, còn cấp trên phạm sai lầm khẳng định sẽ bị phê bình nghiêm khắc. Quận Hạ Mã là một mặt gương, liên quan đến bộ mặt của thành phố Yến và tỉnh Yến, nói không chừng rất nhiều tỉnh thành huynh đệ đều đang nhìn chằm chằm vào tình hình xây dựng quận mới của thành phố Yến, đều muốn ở giữa rút ra kinh nghiệm. Nếu thành công, bọn họ sẽ coi là một kinh nghiệm quý giá để học tập. Nếu thất bại, bọn họ sẽ coi là tài liệu giảng dạy phản diện để tránh.
Nếu ai khiến quận Hạ Mã trở thành truyện cười của thành phố Yến và tỉnh Yến, chính là tội nhân của thành phố Yến và tỉnh Yến, kẻ đó sẽ bị thành phố Yến và tỉnh Yến quét sạch tiền đồ chính trị. Hạ Tưởng cũng liền chân thành nói:
– Cháu cũng nghĩ tới rất nhiều phương diện bất lợi, mấy việc có lợi tất có hại, chỉ cần là lãnh đạo cấp trên bổ nhiệm cháu làm chủ trì quận Hạ Mã, cũng chỉ có cẩn trọng luôn luôn cần cù mà thôi, không dám có chút lơi là.
Tống Triều Độ và Lý Đinh Sơn cùng nhau gật đầu:
– Chính trị chính là ích lợi, hơn nữa cho tới bây giờ đều là lợi ích của số ít người, cán bộ, chính là ở giữa số ít người được lợi và đa số người được lợi, tìm kiếm điểm cân bằng. con đường làm quan, chính là như xiếc đi dây, như đi trên miếng băng mỏng, vừa phải làm cho lãnh đạo cấp trên vừa lòng, vừa phải làm cho dân chúng được lợi ích thực tế, quả thật không dễ.
Đang khi nói chuyện, ba người trở lại trong phòng, Tống Triêu Độ tràn đầy cảm xúc nói:
– Đợi khi Đinh Sơn xuống đảm nhiệm chức Chủ tịch Thành phố thì sẽ hiểu được, có đôi khi giữa cái khiến cho lãnh đạo cấp trên vừa lòng và khiến dân chúng có được lợi ích thực tế, chính là một lựa chọn lưỡng nan. Rất nhiều người đều từng có lý tưởng hào hùng, nhưng ở thời khắc mấu chốt, đều bị mắc ở mặt là vì quan hay vì dân…….Tiểu Hạ, chú dám nói, cháu về sau cũng sẽ gặp phải một lựa chọn lưỡng nan như thế!
Hạ Tưởng cảm động vì ý tốt nhắc nhở của Tống Triều Độ. Trên quan trường châm ngôn thờ phụng chính là trước làm người, sau chức vị, thông tục mà nói, chính là trước làm người, sau làm việc. Nhưng có rất nhiều cán bộ, chỉ làm người không làm việc, lại càng không cần nói đến chuyện thật sự làm tốt việc. Hơn nữa hắn cũng dám khẳng định, ở việc làm cho lãnh đạo cấp trên vui vẻ hay là khiến dân chúng được lợi ích thực tế trước mặt, tám mươi phần trăm, không, thậm chí có chín mươi phần trăm cán bộ sẽ lựa chọn cái thứ nhất. Bởi vì chỉ khi lãnh đạo cấp trên có niềm vui, mới có thể thăng quan. Mà trên cơ bản tất cả những người tiến vào giới quan trường, đều đem chuyện lên chức coi là ý chính đầu tiên của việc làm quan.
Dân chúng vừa lòng hay không hài lòng cũng không gây trở ngại đến việc lên chức, đây cũng là thói xấu lớn nhất của thể chế trong nước ở thời điểm hiện tại. Cán bộ chỉ quan tâm bên trên lại không quan tâm phía dưới, sẽ có thể toàn tâm toàn ý thật sự làm việc? Con người đều có thói hư tật xấu, cán bộ cũng là người, cũng khó tránh khỏi cái mặt ích kỷ. Cho nên không phải nói tăng cường xây dựng đạo đức cán bộ không có tác dụng, mà là đồng thời cùng với việc tăng mạnh xây dựng đạo đức, đầu tiên phải từ lỗ hổng trên thể chế quy phạm trên chế độ.
Người, đúng là bởi vì tự mình có đạo đức ràng buộc, mới là khác biệt lớn nhất so với động vật. Nhưng mọi người khi đối mặt với ích lợi tuyệt đối, lòng tham thường thường sẽ chiến thắng đạo đức. Muốn từ đạo đức ràng buộc cán bộ tự ràng buộc mình, trên cơ bản là một truyện cười. Bất kỳ mọi năng lực ràng buộc đạo đức đều không như tôn giáo, nhưng trong ba tôn giáo lớn, hai đại tôn giáo thường xuyên dựa vào danh nghĩa tự do và truyền giáo, phát động chiến tranh. Giết hại hàng loạt người khác sau khi chết còn có thể lên Thiên đường? Trước tiên đem người khác thống trị rồi nói cho người khác, sự thống trị của họ mới là tự do? Nhìn chung những việc làm của Mĩ Quốc thời hiện tại cùng với các cuộc Thập Tự Chinh, bản thân chính là một loại châm biếm trần trùng trục!
Chỉ tiếc, rất nhiều người còn không tỉnh lại, cho rằng người Mỹ còn cao thượng hơn người các nước khác. Mỗi người sinh ra bình đẳng, ý của câu này là, ở trước sinh tử ai ai cũng đều bình đẳng, mà ở trước sự tham lam và ích kỷ, cũng là ai ai cũng đều giống nhau.
Pháp luật là giới tuyến thấp nhất của đạo đức, chỉ có một chế độ công chính, mới có thể bảo đảm sư công bằng thực sự.
Hạ Tưởng trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ rất nhiều.
Lúc ăn cơm, đã trêu đùa một việc thú vị. Lý Cương muốn ngồi bên cạnh Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm không chịu, cuối cùng phải trốn vào giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, làm mọi người phá lên cười. Lý Cương so với Tống Nhất Phàm còn nhỏ hơn vài tuổi, lại có một bộ dạng yếu đuối đến mức gió thổi cũng ngã, Tống Nhất Phàm thích hắn mới là lạ. Nói chuyện Hạ Tưởng cũng mới biết, hai đứa lúc nhỏ còn thường chơi với nhau, tới khi lớn lên lại trở nên xa lánh. Chủ yếu là Tống Nhất Phàm cảm thấy Lý Cương là một cậu bé rất đáng ghét, mới mặc kệ nó.
Tinh thần của lão Sử cũng khá tốt, tuy nhiên dù sao tuổi cũng đã cao, người già yếu hơn một chút, nói chuyện cũng không còn hăng giống như trước đây nữa. Có lẽ nguyên nhân là tâm nguyện của ông ta đã hoàn thành: Lý Đinh Sơn và Sử Khiết phục hôn, cũng lên làm Ủy viên ban thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký, ân tình cuối cùng của ông ta cũng đã dùng xong, có thể cũng vì cảm thấy không còn chỗ dựa cuối cùng.
Người sống trên đời, sống tất cả đều là tâm khí, tâm khí không còn nữa, tinh thần cũng phai nhạt. Hạ Tưởng cảm thấy rằng lão Sử kỳ thật vẫn là người nhàn rỗi nhưng lòng thì không, nếu ông ta thực sự có thể bỏ hoàn toàn mà lui về, không quan tâm chính trị, cũng sẽ không già nhanh như vậy. Nói cho cùng, tinh thần cùng khí thế của ông trước kia, vẫn cảm thấy ông vẫn có đủ sức ảnh hưởng và quyền phát ngôn. Hiện tại đã không còn nữa, phút chốc đã không còn sự gắng sức ở trong lòng.
Quyền lực, thật đúng là có ma lực rất lớn. Một khi thò tay vào, dù chết cũng không muốn buông ra.
Đối với lão Sử, Hạ Tưởng vẫn luôn cảm kích trong lòng, liền tận lực nói thêm vài câu truyện cười để làm ông vui vẻ. lời trong lời ngoài cũng để lộ ra những lời khuyên giải đại loại như bỏ qua, gạt bỏ, còn muốn mời lão Sử đến Viện điều dưỡng của công viên Sâm Lâm ở một thời gian, lĩnh hội một chút chỗ tốt của việc trong ồn ào giữ được cái thanh tĩnh.
Lão Sử nghe ra tâm ý của Hạ Tưởng, cảm động mà liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong lòng nghĩ Tiểu Hạ thật đúng là một người có tâm, liền trả lời:
– Được, đợi qua Tết xuân ấm hoa nở, tôi cũng đến công viên Sâm Lâm cho khuây khỏa, nghe nói phong cảnh không tồi?
– Vâng, tại thành phố Yến có thể xem như là một chỗ tốt khó có được. Nếu lão Sử có tâm, cháu có thể bảo bọn họ, để lão Sử mở một mảnh bên trong đó, tự trồng ít hoa để chăm sóc.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |