– Rất tốt, ở chứ, nhất định tôi sẽ ở. Có nước non, lại có cây xanh hoa lá, rất tốt.
Buổi trưa, Hạ Tưởng ở lại cùng ăn cơm với Cổ lão, lần đầu tiên nhấm nháp tay nghề của Cổ Ngọc. Giống như hắn suy nghĩ, tay nghề của Cổ Ngọc so với Tào Thù Lê và Tiếu Giai thì cũng không chênh lệch lắm nhưng không thể so với Liên Nhược Hạm được. Tuy nhiên, bởi vì Liên Nhược Hạm không hay xuống bếp nên trong ấn tượng của hắn chỉ lưu lại hình ảnh một lần cô vì hắn mà xuống bếp làm cơm mà thôi. Buổi chiều không có việc gì nên Hạ Tưởng lại hầu mấy ván cờ với Cổ lão, sau khi chơi cờ xong lại tiếp tục cùng tản bộ với ông cụ, nói mấy câu chuyện phiếm. Hạ Tưởng cũng khó có được giây phút thanh nhàn mà hưởng thụ như thế này.
Tới bữa cơm chiều, Cổ Ngọc lại lần nữa trổ tài nấu bếp. Cổ Ngọc cũng nhận ra Hạ Tưởng đối với tay nghề của cô thì không quá vừa lòng, vì thế cô có điểm không vui, bĩu môi không thèm để ý đến Hạ Tưởng. Hạ Tưởng mượn danh nghĩa là người anh trai đầy độ lượng, ra tay dụ dỗ cô một phen, kết quả là sau hai câu liền làm Cổ Ngọc lại trở nên rất phấn khởi.
Nhà cửa của Cổ lão khá lớn mà người ở thì lại ít, ngoại trừ ông ta và Cổ Ngọc ra thì còn có cảnh vệ, bác sỹ chăm sóc sức khỏe và nhân viên phục dịch. Buổi tối, Cổ lão muốn Hạ Tưởng ở lại qua đêm, Hạ Tưởng cũng không nỡ cự tuyệt, dù sao hắn cũng không có việc gì, vì thế hắn lập tức đồng ý.
Cổ Ngọc không ngừng quấn quít xung quanh Hạ Tưởng, đề nghị Hạ Tưởng phân tích cho cô một chút về triển vọng thị trường trong bước tiếp theo của nhà máy ô tô Vạn Lý. Hai người nói chuyện với nhau cả buổi, cuối cùng Cổ Ngọc cũng bị Hạ Tưởng thuyết phục trong việc không đẩy mạnh việc nghiên cứu sản xuất dòng xe sang trọng nữa.
Trong ngành sản xuất ô tô của cả nước có hai doanh nghiệp lớn của nhà nước, một là nhà máy ô tô Nhất Khí, thứ hai là nhà máy ô tô Thượng Hải. Nhà máy ô tô Nhất Khí hoàn toàn áp dụng một cách rập khuôn các dòng xe của Đức trong đường hướng sản xuất các dòng sản phẩm. Doanh nghiệp này đã đưa nguyên dòng xe bình dân của nước Đức vào sản xuất, thậm chí chẳng có một chút thay đổi nào tung ra tiêu thụ trên thị trường nội địa. Kết quả là mấy chục năm sau không tự chủ được kỹ thuật sản xuất, chẳng có dòng xe riêng nào mà biến toàn bộ nhà máy thành nhà xưởng cấp thấp của dòng xe bình dân của nước Đức.
Là doanh nghiệp nhà nước thì điểm trì trệ lớn nhất chính là không có tác phong, ý chí tiến thủ, đây cũng là một điển hình của việc này.
Vào năm 2003, lúc này thị trường ô tô trở nên sôi động. Do đòi hỏi của thị trường, lúc này muốn tự sản xuất một dòng xe mang bản sắc riêng, đương nhiên là không thể thực hiện được. Vì hưởng ứng lời kêu gọi của dân chúng, nhà máy này đem sửa sang lại khung vỏ của Jetta, sơn sửa lại rồi tung ra thị trường, hô hào là dòng xe mới do Trung Quốc sản xuất.
Buồn cười nhất chính là loại xe Hồng kỳ, bất kể ai cũng cảm nhận được sự thần thánh của địa vị dòng xe Hồng kỳ nhưng rồi ai cũng trở nên cực kỳ oán giận. Điểm đầu tiên chính là lượng dầu tiêu thụ rất lớn, phí tổn sản xuất cao mà sản lượng thấp, vì thế phải ngừng sản xuất. Sau đó lại một lần nữa nghiên cứu thị trường và lại tiến hành đầu tư lại để tạo nên một loại xe Hồng Kỳ mới có tính đặc thù của Trung Quốc, không ngờ lúc này loại xe này lại sử dụng động cơ Nhật Bản.
Sau này, tuy rằng trải qua nhiều lần cải tiến, xe Hồng Kỳ vẫn như cũ chọn sàn xe của Đức và động cơ của Nhật, kết hợp với các chi tiết, linh kiện khác của nước ngoài tạo ra một dòng xe chắp vá lung tung. Dòng xe này vừa không có quyền tự chủ về kỹ thuật lại không có đặc sắc gì khác so với dòng xe của nước ngoài. Trên cơ bản, ngành công nghiệp ô tô trong nước khi đi ra biển lớn thì một cành hoa nho nhỏ như Hồng Kỳ không thể nào có tác dụng tạo sự thúc đẩy được.
Ngoại trừ việc không có ý chí tiến thủ như của nhà máy ô tô Nhất Khí thì Nhà máy Thượng Hải còn thực hiện các thủ pháp như lừa gạt người trong nước.
Đừng nói đến một dòng xe Santana đã tiêu tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, tiền của của dân chúng mà ở năm đó, một chiếc Santana có giá lên đến hai ba trăm ngàn tệ ? Tại thời điểm đó thì hai, ba trăm ngàn tệ lớn đến chừng nào ? Chắc chắn những người đã trải qua những năm này trong lòng đều rất rõ ràng.
Sau này, dòng xe Santana lại cho ra đời các loại Santana1, Santana2. Khi kiếm đủ tiền rồi thì lại một lần nữa đưa xác xe ra ngoài gõ đập một hồi, bớt chỗ này, thêm chỗ kia, trong chớp mắt lại cho ra đời dòng xe Santana3 để tiếp tục lừa tiền thiên hạ. Dù sao những doanh nghiệp này cũng lợi dùng người trong nước khi mua xe thì chỉ nhìn vào bề ngoài, không hiểu gì về kết cấu động cơ và các chi tiết khác bên trong. Tiếp đến, khi nhà máy ô tô Thượng Hải định cho ra đời dòng Santana 4 thì là lúc trên thị trường tiếng mắng chửi đã vang rền, vì thế không dám lấy con số để làm tên nữa mà lại đổi sang thành Santana LS.
Nhưng cái điểm quan trọng chính là dòng xe Santana lấy theo dòng xe của nước ngoài được thiết kế vào những năm 70, đã trải qua mấy chục năm phát triển và tiêu thụ trong nước nhưng về kỹ thuật và công nghệ không có cải biến thêm chút gì.
Làm cho mọi người oán giận nhất chính là bất kể việc chắp vá lung tung hoặc tân trang lại vỏ xe thế nào nhưng Nhà máy ô tô Thượng Hải chẳng những có bản lĩnh tân trang lại cực kỳ đẹp đẽ mà còn dám thay đổi kết cấu xác các xe cũ rồi lại tung ra thị trường với danh nghĩa để phù hợp với người sử dụng, chính điều này đã phá hư các an toàn thiết kế trên xe. Ví dụ như dòng xe Passat, sau khi thành công thì Nhà máy ô tô Thượng Hải liền tân chỉnh lại vỏ xe, trang điểm lại cho thật đẹp, mấu chốt nhất chính là đem sàn xe nguyên bản của người ta kéo dài lên thêm mấy chục centimet, lấy danh nghĩa là để gia tăng độ rộng trong khoang xe, suy nghĩ vì các lãnh đạo…
Chỉ có điều không biết lãnh đạo ngồi sau có thấy thoải mái hơn không nhưng việc đem kéo dài sàn xe ra đã hoàn toàn phá hỏng các hệ số ổn định đã được tính toán, sự an toàn của xe trong khi di chuyển đã giảm xuống rất nhiều.
Tuy rằng ngành công nghiệp ô tô của Trung Quốc cũng có những nền móng nhất định, nhưng những doanh nghiệp này bị tư tưởng mình là ông lớn và sự bảo hộ của nhà nước làm cho hư hỏng. Bởi vì sự bảo hộ này nên các doanh nghiệp không có ý chí tiến thủ, làm chơi ăn thật. Sau này, khi dòng xe ô tô thế giới gia nhập vào thị trường Trung Quốc, rất nhiều sản phẩm ô tô dân doanh trong nước đã nhanh chóng quật khởi, chia cắt lại thị trường trong nước. Nhà máy Kỳ Thụy, nhà máy Cát Lợi là một trong số đó, cũng thật may mắn là Nhà máy ô tô Vạn Lý cũng tồn tại dạng này.
Cổ Ngọc muốn Nhà máy ô tô Vạn Lý đầu tư về dòng xe hạng trung, nhưng Hạ Tưởng cũng rất rõ ràng rằng trong giai đoạn hiện tại thì nhận thức người trong nước đối với các thương hiệu ô tô còn chưa đủ, thậm chí còn cho rằng không bằng loại ô tô của Hàn Quốc.
Thời điểm ô tô Kỳ Thụy mới phát triển cũng đã từng bị người giễu cợt “Kỳ Thụy, Kỳ Thụy, sửa xe xếp hàng”. Nhưng chính dòng Kỳ Thụy bị người khác khinh thị này dần dần chiếm khoảng 4% thị trường ô tô trong nước, trong thời gian vài năm cũng đã tiêu thụ được số lượng hàng vạn chiếc ô tô.
Nhưng thương hiệu xe Kỳ Thụy này cũng ngay từ đầu là đi theo dòng xe bình dân, đầu tiên lấy ưu thế của giá rẻ để mở cửa thị trường để tạo dấu ấn tên tuổi, sau đó, từ từ rồi đẩy lên sản xuất dòng xe bậc trung. Nếu ngay từ đầu bọn họ hướng dòng xe sản phẩm của bọn họ đi theo hướng dòng xe hạng sang thì chăc chỉ còn con đường chết.
Bởi vì chỉ trong chục năm sau, người trong nước lại cực kỳ tin cậy thương hiệu của nước ngoài, họ luôn cho rằng các thương hiệu trong nước chính là dòng xe có giá trị thấp, chất lượng kém, không có chút đồng cảm nào với các dòng xe trong nước. Chỉ có dòng xe giá rẻ, bình dân mới phát triển được.
Sau khi Hạ Tưởng phân tích cho một hồi, không chỉ Cổ Ngọc tâm phục khẩu phục mà ngay cả Cổ lão cũng phải liên tục tán thưởng, luôn miệng khen ngợi các suy nghĩ, ánh mắt của Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc giống như một cô bé luôn quấn quít bên cạnh người ba của mình, đôi mắt luôn tràn đầy sự khâm phục, nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không nháy mắt. Khi Hạ Tưởng nói xong, cô mới giả bộ cung kính bưng lên cho hắn một chén trà rồi nói:
– Quả thật là nhân tài mà ông nội nhìn trúng, phân tích đạo lý các vấn đề rất rõ ràng, đưa ra kết luận sắc sảo. Hiện tại thì em càng lúc càng khâm phục anh.
Cô lại bưng một chén trà tới đưa cho Cổ lão, cười hì hì rồi nói:
– Ông nội, ông cũng biết tiêu chuẩn yêu cầu của cháu. Sau này, khi giới thiệu đối tượng cho cháu mà có phẩm hạnh, tri thức thấp hơn Hạ Tưởng một cấp là khỏi cần, đỡ phải làm cho cháu có tâm tình không tốt. Cháu thích đàn ông phải nói năng chậm rãi, mạch lạc, không ăn nói lung tung, phải miệng lưỡi lưu loát nhưng phải không được nói kiểu mây trôi nước chảy. Người đó phải có kiến thức, kiến giải nhưng không được khoe khoang, phải có sách lược trong kinh doanh nhưng lời nói không phải rỗng tuyếch, phải có ánh mắt biết thưởng thức phụ nữ nhưng lại không được có tà ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |