– Gần đây đúng là em cũng rất cố gắng, xem như cũng gần như đã học xong tất cả những lý luận cần thiết rồi, tuy nhiên để tốt nghiệp thì còn kém một chút. Tuy nhiên, so với Tiểu Thì thì em hoàn thành tốt hơn Tiểu Thì rất nhiều. Gần đây Tiểu Thì đều không hoàn thành được các bài tập tôi giao, đối với cô ấy thì tôi cũng không quá vừa lòng.
Thực ra công việc gần đây của Nghiêm Tiểu Thì đang ở trong giai đoạn mấu chốt, căn bản là cô không thể thoát thân ra được, vì thế bài vở của cô cũng không được trọn vẹn. Dù sao thì tình cảnh của cô và Hạ Tưởng cũng khác xa nhau, không được tách rời ra để chuyên tâm nghiên cứu, mà Cốc lão thì lại rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao. Tuy nhiên, đối với học sinh tại chức mà nói thì đúng thực ông ta cũng nên chiếu cố một chút cho thỏa đáng.
Trong tâm tư của Hạ Tưởng thì đương nhiên hắn đang hy vọng trước khi quay về thành phố Yến thì có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Tuy nhiên, xem qua chắc hẳn Cốc lão không tính toán đến việc để hắn ra trường, điều này không khỏi làm hắn có một sự thất vọng nho nhỏ.
Nhưng Hạ Tưởng cũng thay Nghiêm Tiểu Thì để chống chế mấy câu, bảo Cốc lão thông cảm cho những nguyên nhân khách quan mà cô đang gặp phải. Tuy vậy, Cốc lão vẫn nói:
– Không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ta không đạt được yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không phát bằng tốt nghiệp cho cô ấy. Còn về phần em…
Vẻ mặt Cốc lão có vẻ nghiêm túc nhìn vào hắn:
– Em ở Bắc Kinh cũng đã được hơn ba tháng, trong thời gian này em cũng đã bỏ ra nhiều công sức học tập và nỗ lực ý chí nghiên cứu. Mặc dù còn cách yêu cầu của tôi một đoạn khoảng cách nữa, nhưng bởi vì em đã có những thực nghiệm như cuộc đàm phán với Kodak nên xem ra cũng có thể bù lại một ít các khiếm khuyết trong lý luận. Học là phải đi đôi với hành, dù sao em cũng đã có các kiến thức thực tiễn, lại có cuộc tranh luận với Trình Hy Học, đối mặt cãi cho ông ta không nói được gì. Căn cứ vào những điều trên, tôi quyết định ngoại lệ cấp cho em bằng tốt nghiệp.
Cốc lão đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo một cái giấy chứng nhận, trao tận tay cho Hạ Tưởng.
– Nhớ kỹ câu này, học là để thực hành. Học thức dù cao đến đâu, lý luận có giỏi đến mấy nhưng nếu không chân chính chuyển hóa thành các hành động có giá trị thì chung quy đó cũng chỉ là lý luận suông.
Hạ Tưởng trịnh trọng tiếp nhận giấy tốt nghiệp. Hắn kiềm chế sự kích động trong nội tâm, cúi đầu làm lễ với Cốc lão.
– Cảm tạ Cốc lão, lời Cốc thầy dạy bảo em sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cốc lão cười ha hả rồi nói:
– Thật ra em cũng đã nhìn ra, thầy cũng không phải là người cứng nhắc, không biết biến báo. Tuy nhiên, thầy cũng phải tìm được một lý do thông suốt để tự thuyết phục chính mình. Hạ Tưởng, thật ra kiến thức của em so với những người khác thì cũng mạnh hơn, vì thế, đối với sự trưởng thành sau này của em thì thầy ký thác kỳ vọng rất cao.
Tiếp theo Cốc lão lại nói thêm cho Hạ Tưởng về triết lý cuộc sống, về cách đối xử với con người, về quan điểm chính trị. Hạ Tưởng rất chăm chú lắng nghe, dù sao đây cũng là những điều được rút ra trong cuộc đời của một con người, cũng thích hợp để tham khảo.
Từ biệt Cốc lão, Hạ Tưởng quay trở lại Bộ Thương mại. Vừa tiến vào văn phòng thì Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn.
– Tiểu Hạ, đã chuẩn bị tốt để quay trở về thành phố Yến chưa ?
Giọng điệu của Lý Đinh Sơn có vẻ hơi vội vàng.
– Vị trí Bí thư Quận uy tranh đoạt rất kịch liệt, áp lực mạnh đến mức không ngờ. Nếu không phải là Bí thư Trần trực tiếp đề cử cậu thì thiếu chút nữa đã bị bỏ qua.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, có chuyện gì không ngờ xảy ra ? Chẳng lẽ biến cố lại đến từ Diệp Thạch Sinh ?
– Tình huống cụ thể thì khi trở về sẽ nói lại cho cậu biết.
Lý Đinh Sơn không lộ ra nội tình ở bên trong, chỉ nói một câu rồi dập luôn điện thoại.
Mặc dù Hạ Tưởng đang ở Bắc Kinh nhưng hướng đi của thành phố Yến thì hắn vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. Đối với vị trí Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã thì hắn nhất định phải bắt bằng được, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng biết tâm ý của hắn và cũng luôn toàn tâm toàn ý dìu dắt hắn để được thượng vị. Trên Tỉnh ủy thì lại có Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đã gật đầu, trên cơ bản là việc đã như ván đóng thuyền. Nghe giọng điệu của Lý Đinh Sơn thì dường như tình huống diễn ra rất ác liệt, nếu không phải có biến ở Diệp Thạch Sinh thì chính là áp lực ở bên trong thành phố Yến.
Hoặc là Bắc Kinh có thêm động tĩnh gì ?
Thành phố Yến rất gần với Bắc Kinh, một làn gió thổi lay bụi cỏ cũng sẽ để Bắc Kinh biết được. Nếu như vậy, việc thành phố Yến thành lập một Quận mới cũng sẽ làm cho một ít người ở Bắc Kinh nhìn chằm chằm vào, muốn đưa tay nắm lấy vị trí đó.
Ngay cả Ngô Tài Giang cũng là như thế, huống chi là người khác ?
Hạ Tưởng đi tới văn phòng Dịch Hướng Sư để chào từ biệt ông ta.
Ở Bộ Thương mại hơn ba tháng nhưng Hạ Tưởng và Dịch Hướng Sư đi lại rất ít, cũng chỉ có một lần gặp nhanh qua, còn thời gian còn lại thì ngay cả chạm mặt nhau cũng không có cơ hội. Dịch Hướng Sư là người rất bận rộn, cũng không có thời gian để tìm gặp Hạ Tưởng. Còn phần Hạ Tưởng thì hắn cũng bận rộn với bài vở và các việc riêng khác, cũng ngại ngùng không dám làm phiền toái Dịch Hướng Sư, dù sao ông ta cũng là một Bộ trưởng.
Nhưng lúc rời đi thì cũng phải gặp mặt chào từ biệt nhau cho phải phép.
Bộ Thương mại không thể so sánh với Tỉnh ủy tỉnh Yến, rất ít người nhận ra Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đi vào văn phòng, đề xuất với thư ký của Dịch Hướng Sư rằng muốn gặp Bộ trưởng Dịch. Người thư ký nhìn mặt hắn mấy lần rồi thản nhiên nói:
– Muốn gặp Bộ trưởng Dịch thì phải đăng ký hẹn trước, lúc nào Bộ trưởng Dịch có thời gian thích hợp thì sẽ sắp xếp cho cậu được gặp mặt. Cậu để lại tính danh, điện thoại và nêu mục đích muốn gặp Bộ trưởng Dịch có chuyện gì quan trọng.
Hoàn toàn là một thái độ và giọng điệu để giải quyết việc chung.
Hạ Tưởng cũng biết nếu so đo với người thư ký này thì cũng không làm được chuyện gì, mà có khi còn tỏ vẻ hắn là người không có kiến thức. Vì thế, hắn liền phối hợp thực hiện theo lời nói của vị thư ký. Hắn tính toán rằng sau khi quay trở về văn phòng sẽ gọi điện cho Dịch Hướng Sư một cuộc. Hắn vừa đi được mấy bước thì vị thư ký ở phía sau đã hô to tên hắn lại:
– Đồng chí Hạ Tưởng, xin dừng bước. Bộ trưởng muốn gặp mặt cậu.
Nhìn thấy bóng dáng Hạ Tưởng đi vào văn phòng của Dịch Hướng Sư, vẻ mặt của vị thư ký tỏ ra khó hiểu, trong lòng rất buồn bực. Không biết Hạ Tưởng có lai lịch gì mà Bộ trưởng Dịch đang ở phòng bên trong nghe được thanh âm liền chủ động mở cửa, yêu cầu lập tức đưa Hạ Tưởng vào. Tuy rằng bình thường thì Bộ trưởng Dịch cũng rất bình dị, gần gũi, nhưng hôm nay đối với Hạ Tưởng thì đúng là cũng tỏ ra quá khách khí ?
Thời gian Hạ Tưởng ở Bộ Thương mại khoảng ba tháng, cơ hội gặp gỡ một mình với Dịch Hướng Sư thì cũng không quá ba lượt, bình thường cũng ít khi gặp mặt nhau vì dù sao tất cả mọi người đều có công việc bận rộn. Dịch Hướng Sư đường đường là một Bộ trưởng, công vụ rất bận rộn, trên cơ bản ngay cả điện thoại thì Hạ Tưởng cũng không gọi tới bởi không có việc gì thì hắn cũng không nghĩ tới việc làm phiền Bộ trưởng Dịch làm gì.
Vừa thấy mặt, Hạ Tưởng liền khách khí mấy câu, tỏ vẻ tự đáy lòng cảm ơn sự chiếu cố và quan tâm của Dịch Hướng Sư trong thời gian hắn công tác tại Bộ Thương mại. Tiếp đó hắn đề xuất việc bởi vì công tác cần nên phải nhanh chóng quay trở về thành phố Yến.
Dịch Hướng Sư ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Cảm ơn cảm huệ làm gì, biểu hiện trong thời gian ba tháng cậu công tác tại Bộ Thương mại thì tự tôi sẽ viết các lời nhận xét trong lý lịch của cậu để gửi cho tỉnh Yến.
Hạ Tưởng biết rằng đây là một phần lễ mà Dịch Hướng Sư tặng cho hắn, vì thế Hạ Tưởng lại một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.
Dịch Hướng Sư phất tay đứng dậy, sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ:
– Đột nhiên trong thời điểm này Phó Tiên Phong lại đề danh Bạch Chiến Mặc, chắc chắn điều này đã có sự chuẩn bị chứ nếu không sẽ là việc bắn tên không có mục đích. Tài Giang và tôi đều nhất trí cho rằng Phó Tiên Phong là nhân vật chính trị có tiềm lực nhất của Phó gia, y cũng có kiến thức và sự tinh mắt, có thủ đoạn. So với y thì đúng thực cậu còn hơi non nớt hơn một ít, phải cẩn thận một chút thì mới được.
Sau khi cùng Dịch Hướng Sư bàn về việc công thì chuyển sang đề cập việc tư, hơn nữa còn nâng Ngô Tài Giang ra, hiển nhiên không thể hiện lấy thân phận của một vị Bộ trưởng mà nói chuyện mà tự cho mình là một người của Ngô gia.
Nhắc tới Bạch Chiến Mặc thì vẻ mặt của Hạ Tưởng cũng tỏ ra vẻ thận trọng, hắn nhớ tới cuộc điện thoại của Lý Đinh Sơn, cùng với việc hắn cập nhật thêm một số tình hình cụ thể về thế cục hiện tại của thành phố Yến.
Vốn là tại thành phố Yến, trải qua một đoạn thời gian đấu tranh gay gắt thì việc chọn người vào các vị trí Bí thư Quận ủy, Chủ tịch Quận và hơn mười thường vụ Quận ủy đều đã được xác định.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |