Đàm Long nhìn thấy Trần Thiên Vũ cùng Hạ Tưởng đi vào, không khỏi hơi cau mày, liếc mắt nhìn Hà Giang Hoa một cái. Hà Giang Hoa lại không chú ý tới Đàm Long không vui, mà hai mắt nhìn thẳng Hạ Tưởng, đột nhiên chạy bước nhỏ tới trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười, nói:
– Hạ…Chủ tịch quận Hạ, hiện giờ cậu có thời gian không, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu?
Đàm Long thấy Hà Giang Hoa thất thố như vậy, không thèm để ý tới Hạ Tưởng, quay đầu mà đi.
Trần Thiên Vũ càng là vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu mà nhìn Hà Giang Hoa, không hiểu vì sao đột nhiên ủy viên thường vụ thành ủy, phó thị trưởng Hà Giang Hoa hạ thấp thân phận như vậy, với một giọng điệu lấy lòng nói chuyện với Hạ Tưởng?
Hạ Tưởng vẫn lấy ra thái độ nên có, vội vàng nói:
– Thị trưởng Hà có chuyện cứ dặn dò, tôi có thời gian, xin ngài cứ nói.
Hà Giang Hoa sâu sắc liếc mắt nhìn Trần Thiên Vũ một cái, hướng về y gật gật đầu nói:
– Thiên Vũ, cậu làm đúng, rất tinh mắt. Đến văn phòng đợi tôi, chút nữa có chuyện quan trọng nói với cậu.
Trần Thiên Vũ đành phải rầu rĩ mà đi lên lầu.
Hà Giang Hoa kéo tay Hạ Tưởng không buông, đi tới góc bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà thành ủy – nơi này vừa không có người qua lại, cũng không có gắn thiết bị theo dõi, là một góc chết, ông mở miệng mà nói câu đầu tiên:
– Đồng chí Hạ Tưởng, xin cậu giúp tôi có được không?
Hạ Tưởng từ trên vẻ mặt kinh ngạc của Hà Giang Hoa thì có thể đoán được, Trần Phong đã ra tay!
Hạ Tưởng biết rõ mà còn hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thị trưởng Hà xin ngài đừng vội, từ từ nói. Nếu như nằm trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định làm hết sức.
Hà Giang Hoa thấy Hạ Tưởng vẻ mặt chân thành, lại nghĩ tới vừa rồi Đàm Long sau khi nghe thấy ông phạm tội, không có đưa ra bất kỳ biện pháp khả thi nào, thầm nghĩ sớm biết Hạ Tưởng là một người tốt, lúc trước vì sao nhất định phải chèn ép hắn? Hạ Tưởng rõ ràng cùng ông đối lập, dưới tình hình ông bệnh nguy kịch chữa trị loạn xạ, cầu xin Hạ Tưởng giúp đỡ, không ngờ Hạ Tưởng không có chút châm chọc khiêu khích, còn vẻ mặt thân thiết, khiến Hà Giang Hoa trong lòng vô cùng cảm động.
Tuy nhiên Hà Giang Hoa không phải cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, mà là ông đã nghe được tin đồn, với tình cảnh khó khăn của ông trước mắt, chỉ có Hạ Tưởng ra tay mới có khả năng giải quyết vấn đề.
Hà Giang Hoa là vô ý nghe được Trịnh Quan Quần tới thành ủy làm việc đã nói, nói rằng bí thư Trần đã nắm chắc trong tay số lượng lớn chứng cớ tham ô nhận hối lộ, đang do dự có cần phải giao đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh hay không. Hà Giang Hoa vừa nghe lập tức hoang mang, bởi vì ông biết bản thân phạm tội lớn thế nào, không điều tra thì thôi, nếu điều tra tuyệt đối xảy ra chuyện lớn. Hơn nữa nghe giọng điệu của Trịnh Quan Quần, tùy ý tiết lộ ra tên của vài công ty, làm cho Hà Giang Hoa hết hồn, biết Trịnh Quan Quần lời nói không giả, chứng cớ trong tay bí thư Trần, tuyệt đối là chứng cứ rõ ràng!
Hà Giang Hoa bị dọa đến chết khiếp, Trần Phong luôn bất mãn với y, y lại cùng Phó Tiên Phong, Đàm Long quá thân cận. Trên sự kiện hội nghị thường vụ lần này, y lại là tiên phong tích cực của Đàm Long, Trần Phong không hận y tới thấu xương mới là lạ. Hà Giang Hoa chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ở lưng, tự cho rằng chuyện trước đây làm được áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kít mít không chút kẽ hở), không ngờ đã bị người khác nắm giữ tình hình bên trong, y biết, tiền đồ của y đã hết.
Tuy nhiên Trịnh Quan Quần lại vô tình cố ý nói một câu, nói là Hạ Tưởng lại hướng bí thư Trần cầu xin tha thứ, thị trưởng Hà cũng vì phát triển của thành phố Yến đã làm ra không ít cống hiến, niệm tình y khoản tiền liên quan tới vụ án không lớn, thôi thì tha cho y một lần, chí ít cũng phải cho thị trưởng Hà một cơ hội ăn năn hối lỗi để làm lại từ đầu, cho y về nhà dưỡng lão cũng tốt, cũng khiến thị trưởng Hà có thể có một tuổi già yên ổn.
Trịnh Quan Quần còn nói, hiện tại chỉ có Hạ Tưởng nói trước mặt bí thư Trần là hữu dụng nhất, cũng chính vì vài câu nói cầu xin của Hạ Tưởng, mới khiến bí thư Trần nhất thời do dự, còn đang suy xét có cần phải đệ trình lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh hay không.
Trịnh Quan Quần là người của Thôi Hướng, hiện đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, lời nói của y chẳng những đáng tin, hơn nữa còn là nội tình tuyện đối, Hà Giang Hoa liền vội vàng tìm Đàm Long thảo luận đối sách. Đàm Long cũng biết Hà Giang Hoa hơi tham tài, rất to gan, bị người ta phát hiện là bình thường, không bị phát hiện mới không bình thường. Phát hiện hay không phát hiện không quan trọng, quan trọng là, sau khi bị người ta phát hiện có điều tra y không mới là quan trọng.
Hiện tại tốt rồi, đã bị Trần Phong nắm giữ chứng cớ, Hà Giang Hoa chết chắc, Đàm Long liền lập tức có ý nghĩ qua cầu rút ván, khi nhìn lại Hà Giang Hoa, thì đã không coi y là bạn đồng minh và phó thị trưởng nữa, mà coi như một tên tù nhân đáng thương. Trần Phong là ủy viên thường vụ tỉnh, có thể có quyền trực tiếp đề nghị mở cuộc họp hội nghị thường vụ tỉnh thảo luận vấn đề của Hà Giang Hoa, chỉ cần đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận, vấn đề phạm tội kinh tế, không ai dám bảo vệ y, huống chi lại có chứng cớ xác thật.
Đàm Long liền tùy ý ứng phó Hà Giang Hoa vài câu, hận không thể lập tức phân rõ giới hạn với y, sao còn dám thật lòng giúp y.
Hà Giang Hoa không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào mang tính thực chất từ miệng của Đàm Long, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Hạ Tưởng, liền giống như đã nhìn thấy một người thân quân giải phóng, lập tức trong lòng dâng lên ngọn lửa hi vọng.
Hà Giang Hoa cũng không giấu diếm, muốn Hạ Tưởng giúp đỡ, liền phải nói thật, liền thuật lại một lần lời nói của Trịnh Quan Quần mà y đã nghe được, sau khi nói xong, đáng thương mà nhìn Hạ Tưởng, đợi quyết định sinh tử của Hạ Tưởng.
Trịnh Quan Quần vô gian đạo che dấu rất sâu, hơn nữa trình độ diễn xuất rất cao, Hạ Tưởng sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên không ngờ là thầm khen Trịnh Quan Quần một câu trước.
Vì Trịnh Quan Quần âm thầm ra mặt đem tin tức truyền đạt cho Hà Giang Hoa, tốt hơn bất cứ ai ra mặt có thể khiến cho Hà Giang Hoa không nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì, cũng sẽ không để y nhìn ra được vết tích của bố cục. Chỉ có điều có một điểm, Hạ Tưởng không thể lý giải đầy đủ, Trần Phong vì sao phải có ý tha cho Hà Giang Hoa một phen, kỳ thật theo cách nghĩ của Hạ Tưởng, nên đem Hà Giang Hoa ra trừng trị trước pháp luật mới đúng, cho dù vì vậy mà mất đi chỗ dựa của Trần Thiên Vũ, cũng có tác dụng cảnh giác với tất cả tham quan. Có lẽ Trần Phong thật sự là niệm tình cũ, không nhẫn tâm đem Hà Giang Hoa đuổi tận giết tuyệt. Hoặc có lẽ Trần Phong muốn chính là hiệu quả Hà Giang Hoa chủ động từ chức, nguyên nhân cụ thể không công bố, khiến mọi người đi suy đoán, càng đoán không ra, càng là sương mù dày đặc.
Càng có thể thể hiển ra Trần Phong sâu không lường được!
Mặc kệ như thế nào, Trần Phong định ra kế hoạch lớn, Hạ Tưởng sẽ phối hợp diễn trò, dù sao đều có hiệu quả mà mình muốn đạt được. Hắn có lẽ vẫn còn trẻ, cấp tiến một chút, thấy tham quan thì muốn trực tiếp quẳng vào tù. Mà trong mắt Trần Phong, tham quan cũng trở thành trọng lượng chính trị, trở thành thủ đoạn mây mưa thất thường, một lần nữa trở thành đòn bẩy tạo dựng quyền uy
Hạ Tưởng lắc đầu, nghĩ thầm rằng lập trường bất đồng, góc độ đối đãi vấn đề quả nhiên bất đồng. Được, liền theo kế hoạch trước đó của bí thư Trần mà hành sự thì được rồi, hắn chủ yếu là thu nạp Trần Thiên Vũ, Trần Phong thì chủ yếu làm suy yếu phe Phó Tiên Phong, kiêm cảnh cáo Hồ Tăng Chu.
Hạ Tưởng liền chần chừ trong chốc lát, gian nan mà nói:
– Tôi quả thật từng nói với bí thư Trần lời nói như vậy…
Hắn nhìn thấy một tia vui sướng chợt lóe lên từ trong mắt Hà Giang Hoa, liền nghĩ dứt khoác làm người tốt đến cùng, liền nói:
– Tuy rằng xưa nay tôi và thị trưởng Hà không có giao tình gì, qua lại cũng không nhiều, hơn nữa trong nhiều lúc còn có bất hòa trên chính trị, nhưng tôi luôn cảm thấy con người của thị trưởng Hà cũng không tồi, thỉnh thoảng phạm một chút sai lầm cũng không là gì, huống chi nói thật lòng, người trên quan trường, rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ…
– Ừ, ừ, Chủ tịch quận Hạ nói đúng, nói đúng, tôi trước kia có điểm gì có lỗi với cậu, cậu đừng để trong lòng, là tôi có mắt không tròng, không nhìn ra con người của cậu, à, nếu như từ sớm đứng vào đúng phe thì hay rồi.
Hà Giang Hoa vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhìn ra được, bên trong có phần nào là diễn trò, cũng có mấy phần là thật tâm hối cãi, còn có thật tâm cảm kích đối với Hạ Tưởng.
– Bí thư Trần cùng tôi có quan hệ cá nhân tốt một chút, tôi đã tốn nửa ngày công sức để khuyên ông ấy, ông ấy mới tạm thời áp chế lại cách nghĩ đệ trình chuyện của ngài đến hội nghị thường vụ tỉnh ủy, nhưng mà thái độ của bí thư Trần rất kiên quyết, nói rằng ngài đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo nữa, nếu như có thể thật tâm hối cãi, có thể chủ động thừa nhận sai phạm với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, viết một lá thư hối cãi cảm thụ sâu sắc, hơn nữa chủ động xin từ chức, chuyện sẽ được khống chế trong phạm vi thành phố Yến…
Hạ Tưởng cũng không che dấu mà nói rõ, là trực tiếp nói ra ý của Trần Phong.
Trên quan trường, có lúc phải chú ý hàm súc, nhưng có lúc lại cần phải dứt khoác rõ ràng, trước mắt không phải thời điểm đánh vòng khiến Hà Giang Hoa suy đoán, lỡ như nghĩ không giống nhau, chuyện có sai sót thì không dễ thu dọn.
– Còn nữa, bí thư Trần cũng cảm thấy đồng chí Trần Thiên Vũ năng lực công tác xuất sắc, nếu như vì chuyện của ngài bị liên lụy thì quá đáng tiếc, đương nhiên, nếu như đồng chí Thiên Vũ kịp thời tỏ rõ lập trường, đứng đúng phương hướng, chẳng những sẽ không bị liên lụy, còn có khả năng được trọng dụng. Thân là người mà ngài một lòng nâng đỡ, cũng nên suy nghĩ nhiều hơn về tiền đồ của đồng chí Thiên Vũ, ngài nói xem, thị trưởng Hà?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |