Đã là đêm hôm khuya khoắc, ai lại điện thoại tới? Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại xem qua, thật bất ngờ là điện thoại của Ngô Tài Giang
Giọng nói Ngô Tài Giang trong đêm khuya yên tĩnh nghe ra đặc biệt vang dội, nguyên nhân có lẽ là ông hơi hưng phấn, dù sao cũng đã làm lỗ tai của Hạ Tưởng rung chuyển kêu ong ong
– Tiểu Hạ, Phó Tiên Phong đã quay về thủ đô, bị ông cụ của y hung hăng mắng một trận. Có phải cậu ở sau lưng hạ độc thủ phải không?
Buổi sáng Phó Tiên Phong còn tham gia nghi thức thành lập quận Hạ Mã, buổi tối trở về thủ đô, có thể thấy được sự tình quả thật rất khẩn cấp. Tuy nhiên Ngô Tài Giang lại hoài nghi hắn hạ độc thủ, Hạ Tưởng liền không đồng ý:
– Xem ra, lời chú ba nói có chút không thỏa đáng, cháu nào giờ không ở sau lưng đâm người, Phó Tiên Phong bị ông cụ y mắng, là chuyện nhà của y, không có quan hệ gì với cháu cả
Hạ Tưởng ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng lại hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, khẳng định là kế sách của hắn đã có hiệu quả
Phó Tiên Phong sau lưng đâm hắn một cái, mượn cơ hội nâng đỡ Bạch Chiến Mặc lên chức, Hạ Tưởng lúc ấy không kịp trả đòn, chỉ cần có thể tự bảo vệ được mình, tuy nhiên đợi sau khi việc bổ nhiệm được xác định chắc chắn, hắn sao có thể để mặc Phó Tiên Phong ung dung tự tại không bị gì?
Mặc dù Hạ Tưởng không đoán được ông cụ Ngô gia ra tay ở sau lưng còn có bí ẩn gì nữa, có mục đích khác hay không, nhưng trong lòng hắn rõ ràng một điểm, nếu ông cụ Ngô gia đã biết là do Phó Tiên Phong ở giữa quấy rối, cố ý lẫn lộn đường ngắm, để y đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi, ông cụ khẳng định sẽ không vui, hơn nữa còn rất là không vui… Hắn liền nhờ Liên Nhược Hạm chuyển lời cho ông cụ một câu.
Liên Nhược Hạm rất nhanh phản hồi lại cho Hạ Tưởng, nói là ông cụ sau khi nghe xong, rất là giận dữ, đến cái ly mà ông yêu quý nhất cũng bị quăng bể luôn. Ông cụ là thật sự tức giận hay là có chút diễn xuất ở trong đó, Hạ Tưởng cũng không muốn tốn sức đoán mò, hắn chỉ biết là ông cụ sẽ không chịu để yên.
Bởi vì lời mà hắn chuyển cho ông cụ chính là:
– Phó gia châm ngòi, Ngô gia bắn pháo, Mai gia thổi gió, Khâu gia náo nhiệt. Bốn nhà náo loạn, Phó gia vui cười.
Rất rõ ràng, ý tứ lời nói của hắn là, bốn nhà liên kết, cuối cùng chỉ có Phó gia được mùa bội thu, ba nhà khác đều phí công sức gây náo loạn một trận. Đương nhiên, về phần ba nhà có đạt tới dự kiến như mong muốn trong lòng hay không, Hạ Tưởng tất nhiên không biết, hắn cần chính là nhắc nhở để ông cụ biết được, đừng cho Phó gia được lợi mà còn khoe mã.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không quên gọi điện thoại lần nữa cho Khâu Tự Phong, tỏ lòng biết ơn với ông, đồng thời cũng nói những lời có ý nghĩa sâu sắc:
– Bởi vì chuyện của tôi kinh động không ít người, trong lòng thật sự thấy thẹn. Tuy nhiên trải qua một hồi suy nghĩ sâu xa, tôi phát hiện một chỗ rất là đáng để chú ý, cố ý nhắc nhở cậu một tiếng. Làm bạn tốt, Tự Phong, tôi cảm tạ trợ giúp của cậu. Cùng một loại, cũng là vì tình bạn giữa chúng ta, tôi nghĩ có một vấn đề cậu phải thận trọng mà xử lý, Phó Tiên Phong từ Văn Châu kéo về 20 tỷ vốn tư đầu lớn đưa vào quận Hạ Mã, rất có khả năng sẽ thu được hồi báo hậu hĩnh. Phó gia sở dĩ muốn nắm bắt vị trí bí thư quận Hạ Mã, cũng là vì muốn bảo đảm 20 tỷ đầu tư có thể đạt được hồi báo. Cứ thận trọng ước tính, Phó gia sẽ đạt được trên 30% lợi nhuận từ quận Hạ Mã
Quyền lợi của 4 đại gia tộc rắc rối phức tạp, nhìn chung mà nói cạnh tranh nhiều hơn hợp tác, là xu thế bên được bên mất. Hạ Tưởng đối với Khâu Tự Phong là lời thật cảnh báo, là nhắc nhở Khâu Tự Phong, Phó gia làm ầm ĩ một trận, ba nhà cùng nhau xem náo nhiệt, Phó gia cuối cùng thu hoạch không chỉ có một ngai vàng Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, còn có lợi nhuận lớn từ 20 tỷ đầu tư. Kể từ đó, thực lực Phó gia sẽ được bành trướng
Thực lực Phó gia được gia tăng, tương ứng với sự cân bằng quyền lực của mấy nhà sẽ có thay đổi, Ngô gia trong lòng không vui, Khâu gia cũng sẽ trong lòng không mừng, nhất là Khâu gia xếp hạng cuối nhất, việc không muốn xem nhất là quyền lực của Phó gia thăng tiến quá nhanh.
Nếu chỉ đơn giản là Phó gia bóp nghẹt tài sản còn dễ nói một chút, mấu chốt là việc này của Phó gia đã kinh động đến tất cả mọi người, cuối cùng người khác đều đứng ngoài cuộc, chỉ có một nhà Phó gia đạt được lợi ích thực tế, để cho người khác đều cùng Phó gia xem náo nhiệt, khẳng định sẽ khiến trong lòng người ta không thoải mái. Hạ Tưởng tin rằng, cho dù ông cụ Khâu sẽ không tức giận tím mặt, thì trong lòng cũng sẽ tức giận không nguôi, nói không chừng sẽ tìm ông cụ Phó gia nói lý nói lẽ, sau đó sẽ nói bóng nói gió đánh vào Phó Tiên Phong, đừng quá đắc ý là được
Dù sao cũng mặc kệ có phải như Hạ Tưởng dự đoán hay không, cũng không rõ lắm ông cụ Ngô và ông cụ Khâu có hành động thế nào, hôm nay nghe được tin tức tốt của Ngô Tài Giang, hắn biết được rằng, sự tức giận của các ông cụ, vẫn là rất có uy lực.
Ngô Tài Giang thấy Hạ Tưởng không muốn thừa nhận, thì ha ha, cười một cái:
– Được rồi, không hỏi cậu nữa, biết cậu không lời thật. Lần trước sự tình của ông cụ và anh hai, cậu cũng đừng trách bọn họ. Cậu trách không nổi ông cụ, cũng không đủ tư cách. Anh hai tôi cậu có trách cũng phí sức, hơn nữa cậu cũng không có lý do trách ông ta. Nếu con gái cậu theo người khác như vậy, cậu cũng sẽ tức giận thôi. Tuy nhiên nói cho cùng cậu coi như sau khi làm chuyện xấu lại làm chuyện tốt, nếu không phải là Tiểu Liên Hạ, ông cụ nói không chừng sẽ không qua được cơn bạo bệnh này. Tuy rằng Nhược Hạm theo cậu đã chọc ông cụ tức giận, nhưng nếu nó không theo cậu, thì cũng không có sự ra đời của Liên Hạ đem lại niềm vui cho ông cụ. Sự tình trên thế giới lúc nào cũng có lợi có hại, chú thay mặt ông cụ nhận tấm lòng của cậu
Ngô Tài Giang có thể hàm súc nói ra lời xin lỗi đối với Hạ Tưởng, thật sự vượt xa sự bất ngờ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền muốn nói gì đó, không ngờ Ngô Tài Giang không cho hắn cơ hội, đề tài vừa chuyển, lại nói tới sự tình của Phó Tiên Phong
– Chú nghe nói Phó Tiên Phong bị cấm cửa ở nhà tự kiểm điểm, phỏng chừng trong vòng một tuần không thể quay về thành phố Yến… Gậy ông đập lưng ông, mượn lực đẩy lực, tuyệt
Ngô Tài Giang cười ha hả
– Tuy nhiên Tiểu Hạ, thủ đoạn nhỏ cuối cùng cũng chỉ xử lý được phần ngọn không giải quyết được phần gốc, cậu vẫn phải nghĩ ra ý tưởng thủ đoạn phản kích mạnh hơn, phải đập cho Phó Tiên Phong thật đau, đập cho khi y biết sợ, y mới có thể thành thật. Nếu không nói không chừng một lúc nào đó y vẫn sẽ ra tay đâm sau lưng cậu, bởi vì thù hận của y và cậu đã được gieo hạt, hơn nữa vì quan hệ của Bạch Chiến Mặc, giữa cậu và gã như nước với lửa, không có khả năng để hợp tác…
Ngô Tài Giang tình cảm thân thiết bộc lộ trong lời nói, sau khi Hạ Tưởng buông điện thoại xuống, tâm trạng khó mà bình tĩnh trong một hồi lâu
Ngô Tài Giang nói rõ với hắn, để ông cụ chấp nhận hắn thì tạm thời không có khả năng, huống chi Ngô Tài Dương hiện tại đối với hắn vẫn là hận thấu xương, ngày một ngày hai sẽ không thể nguôi giận. Mà Ngô Tài Giang cũng không tiện ra mặt giúp hắn, hơn nữa ông hiện tại ở ủy ban Trung ương cũng không có thực quyền, có khả năng về sau sẽ thả tới bên ngoài các tỉnh Tây Bắc xa xôi. Trên cơ bản hiện tại hết thảy vẫn phải dựa vào chính hắn tự phấn đấu ở thành phố Yến, Ngô Tài Giang cũng tin tưởng với năng lực của hắn, có thể làm tốt tất cả công tác.
Bóng đêm đã sâu, Hạ Tưởng vẫn chưa muốn ngủ, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phương bắc, nghĩ thầm rằng không biết ở trong thủ đô, Phó Tiên Phong đang được nếm mùi vị hành hạ gì đây.
Phó Tiên Phong quả thật đang bị ông cụ quở trách.
Ông cụ Phó gia đầu tóc bạc trắng, mặc một bộ quần áo xẩm, tinh thần minh mẫn, tuy rằng thời gian đã là đêm khuya, lại vẫn như cũ không hề có chút gì mệt mỏi, ngược lại trong cơn giận dữ, lấy tay chỉ vào Phó Tiên Phong đang khoanh tay mà đứng “Con, con, con” mà nói không ra lời
Tại Thành ủy thành phố Yến một Phó Tiên Phong điềm tĩnh tự nhiên, từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh, hiện tại lại là vẻ mặt sợ hãi, cúi đầu, không nói được lời nào, mặc cho lửa giận của ông cụ trút lên trên người y
– Cái đồ khốn khiếp, đấu tranh thì đấu tranh, vì sao cứ phải đụng vào ông già Ngô? Con không biết là ông luôn che dấu khuyết điểm, ngoài mặt trừng trị Hạ Tưởng, nhưng hiện tại đã biết là do con âm thầm thúc đẩy, không ghét hận con mới là lạ. Chuyện nhà của Ngô gia, đâu cần người ngoài như con nhúng tay vào? Con không biết dùng thủ đoạn khác đi đối phó tên Hạ Tưởng gì đó, vì sao lại cố tình mượn lực lượng của Ngô gia?
Ông cụ Phó gia tức giận đến nổi đâm ra khó thở, liền ngồi lại trên ghế, cơn giận vẫn còn sót lại chưa nguôi tiếp tục giáo huấn
– Chọc vào ông già Ngô thì không nói, còn kinh động đến cả ông già Khâu, bản lĩnh con đúng thật là lớn nhỉ? Khiến hai lão già này tìm tới cửa, ngoài thì cùng ông nói chuyện phiếm, lại âm thầm mỉa mai ta hết nửa ngày, con khiến cho cái mặt già của ông đặt ở đâu? Hai lão Ngô gia và Khâu gia dùng lời sỉ nhục ông, ông lại không nói được lời nào, hai ông già cùng ông cả đời tranh đấu, cuối cùng đã tìm được lý do để công kích ông, đều là cái họa mà con rước lấy!
Phó Tiên Phong biết rõ tính tình của ông cụ, khi ông mắng người thì không thể phản bác, mặc kệ anh có bao nhiêu lý do đi nữa, cũng chỉ có thể chịu đựng. Đợi ông mắng xong, nguôi giận được một nửa, rồi mới giải thích rõ ràng, có lẽ còn có thể có đường sống được tha thứ.
Phó Tiên Phong đối với Hạ Tưởng lại oán hận tột đỉnh, y không ngờ Hạ Tưởng sẽ dùng đến chiêu này, âm thầm xúi giục hai ông cụ Ngô gia và Khâu gia đến gây sự, mới khiến ông cụ Phó gia bẽ mặt nổi trận lôi đình, phải vội vã kêu y trở về thủ đô ngay trong đêm, giáp mặt mắng y một trận tơi bời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |