– Ai là Hạ Tưởng?
Văn phòng chỉ còn Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt gần đây rất bận rộn việc của thành phố Đan Thành, cả ngày không thấy bóng dáng. Cổ Ngọc tuy rằng nhìn như rất an nhàn, nhưng mỗi ngày cũng phải xử lý rất nhiều tài liệu. Đang bận túi bụi, cả Hạ Tưởng trở về cũng chỉ kịp chảo hỏi có lệ, đột nhiên nghe có người đến tìm Hạ Tưởng, cô cũng không nghĩ nhiều, lấy tay chỉ Hạ Tưởng nói:
– Văn phòng chỉ có hai người, một nam một nữ. Hạ Tưởng là đàn ông, còn phải hỏi gì nữa sao?
– Không hỏi cô, ai biểu cô nhiều chuyện?
Giọng điệu một trong hai người như người đứng đầu vô cùng nghiêm khắc mà nói một câu
Người đi vào là hai người một cao một thấp, một béo một gầy, một đen một trắng, đứng chung một chỗ khiến cho người ta cảm thấy rất buồn cười. Tuy nhiên người quen biết bọn họ thì cũng không có dù chỉ một chút ý niệm buồn cười trong đầu. Bởi vì bọn họ là Hoàng Lâm và Lưu Húc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyên điều tra và phá các vụ án lớn
Hoàng Lâm sinh ra đã đen lại gầy, Lưu Húc bộ dạng lại trắng mà béo. Bởi vì hai người làm qua không ít vụ án lớn, bắt giam không ít tham quan, hơn nữa còn đưa mấy người lên pháp trường, bởi vậy mọi người đặt cho biệt danh là Hắc Bạch vô thường
Hạ Tưởng không quen biết bọn họ, tuy nhiên thấy bộ dáng khí thế của bọn họ thì người đến không phải tay vừa, đứng dậy nói:
– Tôi Hạ Tưởng, xin hỏi hai vị là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
– Chúng tôi là nhân viên phá của Ủy ban Kỷ luật tỉnh án, tôi là Hoàng Lâm, ông ta là Lưu Húc. Chúng tôi nhận được tố cáo, có người phản ánh anh nhận hối lộ, xin mời cùng chúng tôi đi một chuyến, tiếp nhận điều tra
Hoàng Lâm đầu tiên bộc lộ thân phận, tuy rằng y nói chuyện rất nghiêm khắc, nhưng cũng chu toàn lễ độ
– Ai tố cáo tôi? Tôi phạm vào việc lớn cỡ nào?
Hạ Tưởng cười hỏi một câu.
Hoàng Lâm thấy thái độ của Hạ Tưởng chẳng hề để ý, không khỏi ngây người sửng sốt. Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được thư và điện thoại hai lần tố cáo. Nói là trưởng phòng Hạ Tưởng của tổ lãnh đạo thu nhận hối lộ tiền măt, chứng cớ vô cùng xác thực, trên đó có thời gian, địa điểm cùng với số tiền hối lộ đều được viết rành mạch, hơn nữa còn phụ thêm mấy tấm ảnh chụp. Ảnh chụp mặc dù có chút mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong tay Hạ Tưởng cầm một túi xách tay, cùng một người phụ nữ nói chuyện với nhau dưới đèn đường. Trong đó còn có một tấm ảnh chụp là tình cảnh hai người tay nắm tay, xem ra thái độ vô cùng thân thiết.
Trên thư báo cáo còn cố ý ghi chú rõ ràng, Hạ Tưởng chẳng những cùng người phụ nữ đó quan hệ mờ ám, còn thu nhận số lượng lớn tiền mặt từ người đó. Trong túi xách tay tổng cộng có năm hộp thuốc lá cuộn, bên trong mỗi hộp thuốc lá có hơn chục ngàn, năm hộp thuốc lá thì là chín mươi ngàn. Mặt khác nắp đậy năm chai rượu có năm đồng tiền vàng, tổng trị giá gần chục ngàn, Hạ Tưởng tổng cộng đã thu nhận số tiền hối lộ trên trăm ngàn tệ
Sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, bởi vì Hạ Tưởng là cán bộ cấp cục, cấp bậc không cao, không đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài, Hoàng Lâm và Lưu Húc liền đem việc này báo cáo cho Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban Kỷ luật tỉnh Cổ Nhân Kiệt
Cổ Nhân Kiệt là người của Cao Thành Tùng, vào thời Cao Thành Tùng đã bất hòa với Hình Đoan Đài. Sau khi Cao Thành Tùng rớt đài, y cũng từng sợ hãi trong một khoảng thời gian, sau đó sự tình từ từ bình ổn qua đi, cũng không ai tìm tới y
Dẫu biết là qua được cửa ải quan trọng, tuy nhiên trong lòng đối với Hạ Tưởng rất là kiêng kị cũng một mực cho rằng Hạ Tưởng không phải là người tốt, đổi trắng thay đen, dùng âm mưu quỷ kế chèn ép mình, ngay đến cả đường đường là Bí thư Tỉnh ủy hắn cũng dám đụng vào, người khác muốn chọc y còn có đường sống sao?
Cổ Nhân Kiệt cảm thấy thỏ chết cáo thương đối với cái chết của Vũ Phái Dũng, lại cảm thông sâu sắc đối với kết cục bị khai trừ Đảng viên giảm liền ba cấp của Cao Thành Tùng, cảm thấy Bí thư Cao vất vả cả đời, vì nước vì dân làm không ít chuyện tốt, cuối cùng bị thân bại danh liệt thật là đáng thương đáng tiếc. Nói cho cùng, đều là Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ ở phía sau châm dầu vào lửa, nếu không Bí thư Cao ít nhất cũng có thể bình yên về hưu, an hưởng tuổi già
Cổ Nhân Kiệt sau đó còn trở về quê nhà ở phương nam của Cao Thành Tùng liên lạc vài lần. Cao Thành Tùng khi biết được Hạ Tưởng hiện tại càng ngày càng được xem trọng, căm thù đến tận xương tuỷ, luôn cảnh báo y phải đề phòng Hạ Tưởng, một khi bắt được thời cơ, nhất định phải dồn Hạ Tưởng vào chỗ chết, nếu không không chừng một lúc nào đó kết thù oán với Hạ Tưởng, với tính cách Hạ Tưởng lại không chết không tha, dù là ai cũng sẽ bị Hạ Tưởng hại chết!
Cổ Nhân Kiệt ghi nhớ trong lòng
Đợi sau này Cổ Nhân Kiệt từ từ bắt đầu tiếp cận Thôi Hướng lại bị Thôi Hướng ảnh hưởng, thì ấn tượng đối với Hạ Tưởng lại càng ngày càng kém. Càng khiến Cổ Nhân Kiệt căm thù đối với Hạ Tưởng tới cực điểm chính là, Phong Lợi là bạn tốt tri kỉ của y, Phong Lợi bị ra rìa, Cổ Nhân Kiệt cũng biết ông ta là vật hi sinh chính trị. Nhưng Phong Lợi nhiều lần nói xấu Hạ Tưởng mà cứ lặp đi lặp lại trước mặt Cổ Nhân Kiệt, đem tất cả sai lầm đổ lên trên người Hạ Tưởng, một lòng nhận định chính do Hạ Tưởng đâm thọc thị phi mới khiến Bí thư Diệp bất mãn với ông ta, mới đưa ông ta tới cục Cán bộ kỳ cựu.
Cổ Nhân Kiệt nghe nhiều lời xấu về Hạ Tưởng, thêm nữa bản thân y xem Hạ Tưởng như cái gai trong mắt, lại dưới ảnh hưởng hai bên Thôi Hướng và Phong Lợi, trong mắt y, vốn Hạ Tưởng và y không hề có tiếp xúc gì càng chưa từng có đụng chạm, đã trở thành người xấu đáng ghét nhất trên thế giới. Cổ Nhân Kiệt một mực cho rằng, Hạ Tưởng khẳng định vừa tham ô vừa háo sắc, đừng lọt vào trong tay y thì tốt, chỉ cần bị y phát hiện hắn có vấn đề về kinh tế và tác phong, không thể không cắn chặt một gậy đập cho chết
Chỉ có điều y cho người âm thầm điều tra Hạ Tưởng, lại phát hiện Hạ Tưởng hành vi đoan chính, làm việc cẩn thận, căn bản làm cho người ta không bới móc được sai lầm gì, càng không có vấn đề về kinh tế và tác phong, khiến cho Cổ Nhân Kiệt rất là buồn bực. Lại không thể tin được Hạ Tưởng thật sự là một cán bộ thanh liêm lại không gần nữ sắc? Nhất là hắn hiện tại lại tuổi trẻ như vậy, lại có cấp bậc, lại nắm quyền cao, sao lại có khả năng không có người đẹp vây quanh? Nhưng không có khả năng cũng không có biện pháp, nắm không được một chút nhược điểm của Hạ Tưởng, mặc kệ là Hạ Tưởng thật sự không có chuyện gì để điều tra, hay là ẩn giấu quá kín, dù sao khiến Cổ Nhân Kiệt không có chỗ để xuống tay là được.
Cổ Nhân Kiệt vô cùng buồn bực, tuy nhiên sau đó y được Thôi Hướng bày mưu tính kế, thì lòng tràn đầy kỳ vọng
Rốt cục đã có chuyện xảy ra.
Sau khi nghe hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc báo cáo, Cổ Nhân Kiệt đã rất cao hứng mà nhảy dựng lên. Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu. Hạ Tưởng vừa tuổi trẻ vừa quyền cao chức trọng, sao có khả năng không có việc gì? Cho dù mèo con không ăn tanh, cũng không chịu nổi khi tanh chủ động dâng tới cửa miệng? Hạ Tưởng à Hạ Tưởng. Lần này đây chứng cớ vô cùng xác thực, xem anh còn gì để nói? 150 ngàn, nhẹ thì cắt chức và khai trừ Đảng viên, nặng thì phán vài năm cũng không chừng
Cổ Nhân Kiệt mừng rỡ, lập tức chỉ thị Hoàng Lâm và Lưu Húc, điều tra, nghiêm khắc điều tra, điều tra tới cùng
Hoàng Lâm và Lưu Húc trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trên cơ bản là người không thuộc phe phái nào, hai người bọn họ phá án đều là chú trọng công chính nghiêm minh, chỉ cần có người phạm pháp, chỉ cần cấp trên lên tiếng, bọn họ sẽ điều tra tới cùng, mặt mũi ai cũng mặc. Bởi vậy hai người bọn họ tuy rằng tuổi đã lớn, trong Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ủy vẫn chỉ là cấp cục, lên không nổi. Cấp trên cũng đem bọn họ làm khiêng súng, trở thành vật hi sinh mấu chốt có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, không ai xem bọn họ là thân tín. Nhưng bọn họ cũng không thèm để ý có được thăng quan tiến chức hay không, chỉ biết một lòng tra án, quyết chí điều tra hết bọn tham quan trong thiên hạ
Được sự gật đầu của Cổ Nhân Kiệt, hai người liền chỉnh lý chứng cớ liên quan, hơn nữa thăm viếng tiểu khu nơi ở của Hạ Tưởng vài lần, nhưng cũng không có nhiều thu hoạch. Căn cứ ảnh chụp Chu Hồng muốn tra ra lai lịch của Chu Hồng, cũng không có manh mối gì. Hiện tại chỉ có vật chứng, nếu có thể tìm được đương sự thì có được nhân chứng vật chứng đầy đủ, sự tình Hạ Tưởng có thể kết án, khiến cả đời hắn cũng trở mình không được
Tuy nhiên không có nhân chứng cũng không thành vấn đề, chỉ cần cán bộ có vấn đề, đều sợ theo bọn họ đi hiệp trợ điều tra. Nói là hiệp trợ, nhưng dưới sự công kích luân phiên của bọn họ thì có bao nhiêu quân lính cũng tan rã, rất nhanh làm rõ toàn bộ vấn đề. Bọn họ cũng tin rằng Hạ Tưởng tuổi trẻ, kinh nghiệm ít, khẳng định khi bọn họ một dụ hai lừa ba uy hiếp, ngay lập tức sẽ khai nhận hết. Vì thế hai người liền quyết định đánh úp khiến Hạ Tưởng trở tay không kịp, đợi khi Hạ Tưởng đi công tác trở về, thì trực tiếp xông vào văn phòng, đánh úp một thế phủ đầu to lớn vào hắn
Thật không ngờ, thái độ Hạ Tưởng lại thoải mái tự nhiên, như người không có việc gì, còn có thể giật mình mỉm cười, khiến cho Hoàng Lâm giật mình kinh hãi. Y đã gặp không ít cán bộ vừa nghe y là người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, liền hạ thái độ xuống ba lần. Cũng gặp qua không ít cán bộ hùng hồn, thậm chí vênh váo tự đắc la mắng rằng hắn ta không làm chuyện đó, bắt lầm người sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới công tác quan trọng của hắn ta, thì ai chịu trách nhiệm đây? Tóm lại hoặc là chột dạ cúi đầu, hoặc là cố làm ra vẻ khẩn trương che dấu trong lòng, nào giờ chưa từng gặp qua người giống như Hạ Tưởng, trấn tĩnh tới mức dường như là hắn thật sự không có tham ô nhận hối lộ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |