Người quả nhiên là thân thích có khác, nếu là người khác, khẳng định Diệp Thạch Sinh sẽ lòng đầy căm phẫn mà yêu cầu Ủy ban Kỷ luật nghiêm trị. Nhưng bởi vì không phải là người khác, là Hạ Tưởng, ông chỉ thấy tiếc rẻ oán hận khi sắt rèn không thành thép. Trong lòng ông rất rõ, với vị trí của Hạ Tưởng, đừng nói nhận hối lộ chín mươi ngàn, cho dù là mấy trăm mấy chục triệu cũng không phải là nhiều. Chỉ cần Hạ Tưởng có thành tích, có năng lực, hắn tham chút cũng không sao, chỉ cần không xảy ra sai lầm nghiêm trọng là được. Nhưng vấn đề là mới chiếm được có chín mươi ngàn đã bị hủy tiền đồ, quả thực rất tức cười.
Buồn cười lại thêm đáng tiếc, Diệp Thạch Sinh thân là Bí thư Tỉnh ủy, cũng nên giữ gìn một chút hình tượng công chính ở mặt ngoài, chỉ nói:
– Đã là sự thật vô cùng xác thực, vậy để cho đồng chí Ủy ban Kỷ luật điều tra đi, đừng có sai sót gì là được. Đoan Đài, anh tự mình tới hỏi lại vụ án này. Nhân viên phá án bên Ủy ban Kỷ luật đều hay dùng thủ đoạn hù dọa, không nên buông tha cho một kẻ xấu, nhưng cũng không thể đổ oan cho một người tốt, đúng không? Đồng chí Hạ Tưởng đã vất vả làm việc, chuyện cũng không lớn, anh châm chước một chút trong lúc xử lý
Hình Đoan Đài trong lòng cũng không thoải mái cho lắm, Hạ Tưởng là người bên Tống Triêu Độ, người bị bắt ngay trước mắt ông ta, lại khai nhận rồi, cho dù Hạ Tưởng thực sự có chuyện, gặp nạn chỉ vì chín mươi ngàn, cũng không là gì. Nhưng mà ông ta lại không hề hay biết gì, là người đứng đầu Ủy ban Kỷ luật, thật sẽ làm cho người ta hoài nghi năng lực quản lý Ủy ban Kỷ luật của ông ta
Khá lắm Cổ Nhân Kiệt, dám lộ liễu đưa mình ra bàn đinh, thật quá tùy tiện mà, không thể dẹp yên y, y còn cho là có Thôi Hướng nâng đỡ, thì có thể đảo lộn trời đất hử? Hình Đoan Đài lửa giận hừng hực rời khỏi văn phòng Diệp Thạch Sinh, đi thẳng đến Ủy ban Kỷ luật
Đi đến nửa đường, nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
Sau khi Tống Triêu Độ biết được Hạ Tưởng gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên quả nhiên là giống như lời Hạ Tưởng, xảy ra chuyện rồi, sau đó lại nghe Hạ Tưởng đã khai nhận. Ông ta có chút suy nghĩ môn lung, liền lập tức báo cáo với Phạm Duệ Hằng
Phạm Duệ Hằng nghe xong cũng rất là hoảng hồn, sau khi nghe tin Hạ Tưởng đã cung khai, liền kinh ngạc đứng bật dậy, muốn trực tiếp đến Ủy ban Kỷ luật hỏi rõ ràng lại bị Tống Triêu Độ ngăn lại.
– Chủ tịch tỉnh Phạm bình tĩnh đừng gấp, tôi rất hiểu tính cách Hạ Tưởng, khẳng định cậu ta sẽ không thu nhận chín mươi ngàn tiền biếu của người khác, cậu ta không thiển cận như thế. Hơn nữa khi cậu ta kết hôn, tiền biếu mà người khác đưa cũng không chỉ vài chục ngàn, cậu ta đều quyên tặng cho cơ quan từ thiện. Nếu cậu ta không chịu khai còn có thể nói, đằng này cậu ta đã tự khai rồi, ngược lại chứng minh cậu ta đã có đối sách
Phạm Duệ Hằng lập tức tỉnh táo lại, không khỏi ung dung cười, đã là lúc nào mà mình còn khẩn trương và lo lắng cho Hạ Tưởng đến thế? Hành động vừa rồi đúng thật là lo lắng bấn loạn, chẳng lẽ bất tri bất giác, mình đã xem Hạ Tưởng là một người cực kỳ thân cận? Nếu không như thế sao lại xuất hiện tình trạng khẩn trương nhất thời?
Nhớ tới năm đó sau khi Hạ Tưởng bị Cao Thành Tùng giam giữ, mà vẫn không chịu mở miệng, nay hắn đã rất tự tin chín chắn, mà chỉ mới bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt thì lập tức cung khai. Hiển nhiên là hắn cố ý làm vậy, Hạ Tưởng cũng không phải là người bình thường, cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, làm sao dễ dàng bị nắm lấy điểm yếu như thế?
Sau khi Phạm Duệ Hằng tỉnh táo lại, mỉm cười:
– Triêu Độ nói xem, bước tiếp theo chúng ta nên phối hợp với Hạ Tưởng như thế nào?
– Không vội, sức ảnh hưởng của chúng ta đối với Ủy ban Kỷ luật hơi kém, để Bí thư Diệp ra mặt là được, là có thể thực hiện thời kỳ giai đoạn mấu chốt điều chỉnh sản nghiệp, là thời điểm quan trọng để quyết định thành bại, vào lúc này lại có người làm khó Hạ Tưởng, mục đích quá rõ ràng
Tống Triêu Độ từng có kinh nghiệm phối hợp ăn ý cùng Hạ Tưởng, tin tưởng Hạ Tưởng đã có đối sách ứng phó, hiện tại chỉ cần đợi Hạ Tưởng ra hiệu, ông ta mới có thể ra tay phản kích
– Chúng ta cứ tiếp tục thúc đẩy bước công tác tiếp theo, không nên hỗn loạn, nếu không sẽ bị mắc bẫy kẻ khác. Hạ Tưởng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để ám chỉ với chúng ta, đến lúc đó chúng ta chỉ cần phối hợp diễn trò với cậu ta là được.
Tống Triêu Độ đi ra văn phòng Phạm Duệ Hằng, ở bên ngoài liền gặp Hình Đoan Đài.
Hai người trở lại văn phòng thảo luận một lúc, sau đó Hình Đoan Đài trở về Ủy ban Kỷ luật
Hình Đoan Đài vừa đến văn phòng, đúng lúc Cổ Nhân Kiệt vừa đến báo cáo công tác, đem thông tin chi tiết chuyện Hạ Tưởng nhận hối lộ nói rõ với Hình Đoan Đài. Bởi vì thân phận Hạ Tưởng hơi nhạy cảm, Cổ Nhân Kiệt xin chỉ thị xem có nên báo cáo một chút với Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm hay không
– Không cần, vụ án Hạ Tưởng sẽ do tôi tự mình xử lý, Bí thư Diệp cũng nói, tôi sẽ trực tiếp phụ trách. Nhân Kiệt, vụ án Hạ Tưởng anh không cần hỏi đến
Hình Đoan Đài phất tay, quyền uy của người đứng đầu biểu lộ đầy đủ
– Nhưng, Chủ nhiệm Hình, ngay từ đầu vụ án này là do tôi làm chủ
– Quyết định vậy đi, có vấn đề gì chúng ta sẽ kịp thời thông tin là được
Hình Đoan Đài trong lòng vốn chán ghét Cổ Nhân Kiệt, dám đột ngột ra tay ngay sau lưng mình. Tuy rằng quan hệ giữa Hạ Tưởng và ông ta chẳng phải thân thiết gì, nhưng Hạ Tưởng là người Tống Triêu Độ, quan hệ của ông ta và Tống Triêu Độ, Cổ Nhân Kiệt không phải không biết, cố ý không tiết lộ thông tin, thì đã tiền trảm hậu tấu, rõ là không xem ông ta ra gì
Cái tên không xem mình ra gì, mình cần gì phải nể mặt y chứ? Hình Đoan Đài lạnh lùng nói:
– Đây cũng là ý của Bí thư Diệp, ông còn chuyện gì nữa không?
Cổ Nhân Kiệt trong lòng tức giận, thân là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lại ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật công tác nhiều năm, y tự nhận là cựu chiến binh, liền bất mãn nói:
– Tôi giữ vững quan điểm của tôi, tuy nhiên nếu như Chủ nhiệm Hình vẫn muốn nắm bắt vụ án này, tôi cũng hết cách. Nhưng vụ án Hạ Tưởng chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rất rõ ràng. Hy vọng Chủ nhiệm Hình sẽ theo lẽ công bằng mà chấp pháp, đừng để đến lúc, tôi phải thông báo kết quả xử lý với truyền thông và Ủy ban Kỷ luật Trung ương
– Có đúng là chứng cớ xác thực và sự thật rõ ràng. Tôi phải tự mình đến hỏi mới biết được.
Hình Đoan Đài tâm tư hiểu rất rõ ẩn ý cả trong lẫn ngoài lời nói của Cổ Nhân Kiệt, nên không sợ y uy hiếp
– Không còn gì để nói, ông đi đi
Cổ Nhân Kiệt tuy rằng đã tiên đoán ra trước về kết quả này, tuy nhiên vẫn bị thái độ qua loa của Hình Đoan Đài làm cho tức điên, y đi vào văn phòng Hoàng Lâm, đem quyết định của Hình Đoan Đài nói với Hoàng Lâm, đặc biệt nhấn mạnh nói:
– Chủ nhiệm Hình rất có thiện cảm đối với Hạ Tưởng, và có giao tình với Hạ Tưởng, hai người các anh muốn có biểu hiện tốt trước mặt Chủ nhiệm Hình thì cứ việc sửa lại biên bản, thay đổi hồ sơ
Hoàng Lâm liền trúng kế khích tướng, nói:
– Tôi và Lưu Húc chưa từng e ngại qua áp lực, ở trước mặt pháp luật, người người bình đẳng. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng đã chính mồm thừa nhận thu tiền biếu, hắn cũng đã ký tên, đã trở thành sự thật, muốn chống chế cũng không có khả năng đâu
– Hạ Tưởng chỉ thừa nhận thu tiền biếu, cũng không có nhận tội. Trước khi hắn nhận tội, dù có ký cái gì cũng không được tính
Cổ Nhân Kiệt đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói:
– Mau chóng chứng thực vấn đề tung tích khoảng tiền biếu, chỉ cần có vật chứng, mới có thể kết án được
Hoàng Lâm tự tin nói:
– Cứ dựa theo trình tự từng bước một mà đi, vào buổi chiều sẽ đi lấy vật chứng. Hạ Tưởng, không thể trở mặt được
Buổi chiều vừa tới giờ làm việc, Hoàng Lâm liền báo cáo tiến triển vụ án với Hình Đoan Đài, xin chỉ thị sẽ đi cùng với Hạ Tưởng tới nhà hắn lấy vật chứng. Hình Đoan Đài không nói tiếng nào, tỏ vẻ đồng ý.
Hoàng Lâm và Lưu Húc thấy buồn bực, Chủ nhiệm Hình cũng không hề nói giúp vài lời, cũng không rõ ràng biểu hiện đứng về phía Hạ Tưởng, cả ý tứ kéo dài thời gian cũng không có
Hạ Tưởng dường như không có việc gì, đi cùng Hoàng Lâm và Lưu Húc lên xe, Cổ Ngọc cũng đang tiến đến, bởi vì đề cập đến vấn đề cô tặng ngọc. Ở trên xe Cổ Ngọc và Hạ Tưởng được xếp cùng ngồi một chỗ, cô còn cao hứng rất phấn chấn nói:
– Hiện tại em và anh trở thành người cùng hoạn nạn, coi như là một lần trải nghiệm hiếm có. Anh nói xem, anh có nên cảm ơn em vào thời điểm quan trọng kề vai sát cánh với anh không?
– Cảm ơn em, anh tức em còn không kịp nè
Hạ Tưởng bất mãn nói:
– Em cứ ngây ngô có phải tốt không, đâu cần phải thêm phiền phức vậy? Chỉ là việc nhỏ, anh không muốn quấy rầy ông nội em.
Cổ Ngọc mỉm cười xảo quyệt:
– Anh sao biết em muốn kinh động đến ông nội?
– Em vừa nhắc đến chuyện ngọc là anh biết liền. Suy nghĩ của em, anh còn không đoán được sao?
Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ:
– Với anh mà nói thì là giết ruồi đi dùng dao mổ trâu, để cho ông nội em biết chuyện, chẳng phải chê cười anh sao? Nếu để lão nhân gia người tay, chẳng khác gì đại bác bắn muỗi
– Ông nhàn rỗi lâu rồi, em thì nghĩ nên để ông hoạt động cho giãn gân cốt
Bộ dáng Cổ Ngọc cười hì hì không coi ai ra gì, vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Lâm và Lưu Húc không là gì trong mắt cô
Hoàng Lâm và Lưu Húc ở một bên nghe xong không khỏi bật cười, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, còn định đưa một lão già ra dọa người. Nhìn tuổi tác Cổ Ngọc có lẽ không lớn, nhưng mà là vai vế ông nội của cô thì khẳng định không còn trên quan trường, người không còn trên quan trường thì có năng lực gì nào? Hơn nữa Hạ Tưởng đã thừa nhận sự việc, làm sao còn có khả năng lật lại bản án? Đúng là tuổi trẻ vẫn không biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |