– Tiền biếu ở trong này
– Đây là cái gì?
Hoàng Lâm không biết gì hết, nhận lấy tờ giấy xem qua, ra là một tấm biên lai, gã không nhìn kỹ, liền hỏi lại:
– Tôi là muốn cậu đưa ra đồ vật bên trong túi xách, không phải tờ biên lai gì cả. Đồng chí Hạ Tưởng, không cần gây thêm phiền phức, xin hãy hợp tác với chúng tôi
– Tôi đã rất hợp tác mà, lúc ấy đã để quên túi xách, trong văn phòng trung tâm từ thiện. Về phần thứ đồ bên trong, tất cả ở trên tờ biên lai
Hạ Tưởng khẽ cười, chỉ chỉ biên lai nói:
– Thấy chưa, trên đó viết rất rõ ràng rành mạch, còn không tin, có thể gọi điện thoại tới trung tâm từ thiện. Đúng rồi, trên đó có số điện thoại, cũng có số hiệu, tra cái là ra
Hoàng Lâm ý thức được là chuyện gì, mới chú ý tới tờ biên lai trong tay là biên lai của trung tâm từ thiện thành phố Yến, trên đó còn đóng dấu và ghi chú rõ ngày tháng. Còn có một hàng ghi chú rõ ràng: tiền mặt chín mươi ngàn, vàng miếng, người quyên tặng là Hạ Tưởng, nội dung quyên tặng là tiền biếu.
Hoàng Lâm liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, Cố gắng hồi tưởng lại những gì đã qua, mới ý thức được đã lọt vào bẫy của Hạ Tưởng
Không sai, Hạ Tưởng thừa nhận là đã thu tiền biếu. Nhưng Hạ Tưởng không hề thừa nhận hắn chiếm tiền biếu làm của riêng. Người làm quan, đều có lúc bất đắc dĩ phải thu nhận quà tặng tiền biếu, quan trọng là, nếu đúng lúc kịp thời nộp lên cơ quan công an, hoặc là quyên tặng cho cơ quan từ thiện, chỉ cần không phải chính mình giữ làm của riêng thì không xem là nhận hối lộ. Không ngờ Hạ Tưởng đem toàn bộ tiền biếu hiến cho cho cơ quan từ thiện, lại còn bảo lưu biên lai, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.
Nghĩ lại lúc Hạ Tưởng giải thích vấn đề rất là trấn tĩnh, còn lúc bị bọn họ mời đi uống trà thì rất là vui vẻ, Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhìn nhau, mới bừng tỉnh ra, hoá ra từ đầu đến cuối, người ta đều đã định liệu trước để ứng đối, trái lại hai người bọn họ lại bị Hạ Tưởng từng bước từng bước dắt mũi, còn tự cho là phá được vụ án khủng, hoá ra người ta là thanh giả tự thanh (cây ngay không sợ chết đứng).
Hoàng Lâm và Lưu Húc vẫn còn buồn bực khi bị người ta đùa giỡn, tuy rằng không rõ lắm mục đích của Hạ Tưởng là gì, bọn họ vẫn vô cùng khó chịu, chất vấn Hạ Tưởng nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng, trêu đùa nhân viên Ủy ban Kỷ luật phá án, vui lắm phải không?
Cổ Ngọc không phục nói:
– Các ông cứ khăng khăng đẩy người ta vào chỗ chết, đùa với các ông là nhẹ lắm đó, đổi là tôi, không cho các ông một trận mới lạ
Hoàng Lâm thì không chấp nhặt Cổ Ngọc, Lưu Húc thì lại điên tiếc lên:
– Đồng chí Cổ Ngọc. Hiện nay là xã hội pháp chế, không nên hơi một tí thì uy hiếp người khác? Ở Trung Quốc, không tồn tại giới xã hội đen.
Hoàng Lâm lại đem biên lai cất vào, nói:
– Nếu vụ tiền biếu đã có thể giải thích rõ ràng, mời đồng chí Hạ Tưởng phối hợp một chút, đưa ra mảnh ngọc trị giá cả triệu do Cổ Ngọc tặng cho cậu, chúng ta cùng đến Ủy ban Kỷ luật nói cho rõ
– Không được, ngọc là quà tôi tặng cho Hạ Tưởng, các ông không thể mang đi.
Cổ Ngọc gây ồn ào ở một bên.
Cổ Ngọc càng kiên trì, Hoàng Lâm và Lưu Húc lại cho rằng ngọc thạch khẳng định có vấn đề, liền muốn mang đi. Hạ Tưởng thì ở một bên làm trầm tư, qua sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm, nói:
– Cổ Ngọc, cho bọn họ mang đi. Bọn họ mà không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua. Chúng ta là thanh giả tự thanh
Cổ Ngọc không muốn cũng không còn cách nào, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Hoàng Lâm ôm mảnh ngọc khắc hình bọ ngựa rình ve lên xe
Tuy nhiên sau khi lên xe, Hạ Tưởng lén lút giơ giơ ngón tay cái về phía Cổ Ngọc, Cổ Ngọc lại cười yên lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc, có vẻ đã thực hiện được mưu kế
Trên đường, Hạ Tưởng còn cố ý hỏi Hoàng Lâm một câu:
– Đồng chí Hoàng Lâm, ông có biết trên mặt khối ngọc này khắc cái gì không?
Hoàng Lâm vốn không muốn để ý Hạ Tưởng, tuy nhiên gặp vẻ mặt nhã nhặn của Hạ Tưởng, lại nghĩ đến hắn rất chịu hợp tác, nên cũng nhẫn nhịn đáp lại:
– Bọ ngựa rình ve, ai mà chả biết
Cổ Ngọc cười khanh khách:
– Chim sẻ ở phía sau, ai là chim sẻ?
Hoàng Lâm và Lưu Húc nhìn nhau cười, không thèm để ý đến Cổ Ngọc. Nghĩ thầm rằng đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư đi giải câu đố? Đợi chút là cho cô khóc luôn chứ ở đó
Nhóm người trở về Ủy ban Kỷ luật, Hoàng Lâm và Lưu Húc bàn bạc với nhau, quyết định đem ngọc thạch lưu trữ trong văn phòng trước, không ngờ vừa tới văn phòng, Cổ Nhân Kiệt liền đẩy cửa đi vào, hỏi:
– Vụ án tiến triển thế nào?
Cổ Nhân Kiệt bởi vì bị Hình Đoan Đài dùng thái độ máy móc đoạt lấy quyền chủ đạo đối với vụ án Hạ Tưởng, trong lòng vô cùng bất bình, vừa đúng lúc Hình Đoan Đài có việc phải đi ra ngoài, lúc gần đi Hình Đoan Đài cũng không cụ thể giao lại cho ai phụ trách vụ án Hạ Tưởng, Cổ Nhân Kiệt thân là Phó chủ nhiệm thứ nhất, tất nhiên việc nên làm thì làm liền tiếp nhận. Y còn đắc ý suy nghĩ, ở đó mà vênh váo, người tính không bằng trời tính, Hạ Tưởng còn không phải lọt vào tay tôi sao? Hừ, Hình Đoan Đài, chờ ông trở về, Hạ Tưởng đã nhận tội, ông có muốn giúp hắn cũng bất lực mà thôi
Cổ Nhân Kiệt khi nghe được Hoàng Lâm nói vấn đề tiền biếu không thể tạo thành mối đe dọa, bất lực, không cam, phẫn nộ và bất bình lập tức cùng lúc nảy sinh ở trong lòng, ngay trước mặt Hạ Tưởng không tiện phát tác, liền nhìn bức điêu khắc bọ ngựa rình ve một cái, nghĩ thầm rằng hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc làm việc rất cứng nhắc, khẳng định sẽ theo giá trị thấp nhất trên thị trường mà định giá bức điêu khắc. Mà mức định giá cuối cùng của bức điêu khắc có ảnh hưởng quan trọng để định tội Hạ Tưởng, đương nhiên định giá càng cao càng tốt.
Cổ Nhân Kiệt liền có chủ ý, nói:
– Hoàng Lâm, đem khối ngọc thạch này đến phòng làm việc của tôi. Tôi muốn đích thân nghiên cứu một chút
Hoàng Lâm và Lưu Húc không chịu:
– Phó chủ nhiệm Cổ, khối ngọc thạch này là vật chứng, dựa theo quy định, thì nên do chúng tôi bảo quản, hơn nữa Chủ nhiệm Hình nói rồi
– Chủ nhiệm Hình đi ra ngoài làm việc rồi, hiện tại Ủy ban Kỷ luật do tôi định đoạt
Không nhắc tới Hình Đoan Đài còn đỡ, hễ nhắc tới Hình Đoan Đài, Cổ Nhân Kiệt liền nổi trận lôi đình:
– Tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chẳng lẽ tôi bảo quản vật chứng thì sẽ không phù hợp với quy định? Ai quy định Phó chủ nhiệm không thể tự mình điều tra
Lời này nói ra, Hoàng Lâm và Lưu Húc cũng chỉ biết nghe theo. Đem bức điêu khắc tới văn phòng Cổ Nhân Kiệt. Theo sau Cổ Nhân Kiệt lại mệnh lệnh hai người phải nghiêm ngặt trông chừng Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, tiếp tục tra hỏi, tìm ra bước đột phá mới
Hai người đã đưa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc tới gian phòng khác biệt, vừa ngồi xuống, Hạ Tưởng liền nói với Hoàng Lâm:
– Xin lỗi đồng chí Hoàng Lâm, nếu nói ông là bọ ngựa, tôi chính là ve, nhưng cùng lúc cũng sẽ có một người biến thành chim sẻ rình rập
Hoàng Lâm sửng sốt:
– Có ý gì?
Hạ Tưởng cũng không giải thích, ngược lại cười nói:
– Tôi đề nghị ông cho đưa đồng chí Lưu Húc và đồng chí Cổ Ngọc tới đây, tôi có việc quan trọng cần phản ánh, tốt nhất tất cả mọi người đều có mặt, cũng có thể làm chứng cho nhau
Hoàng Lâm nhất thời do dự, Hạ Tưởng còn nói:
– Tôi đã rất phối hợp công tác với các ông, sao, ông vẫn không tin tôi?
Hoàng Lâm ngẫm nghĩ một chút, thì vẫn đồng ý
Bốn người ngồi trong một căn phòng, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng ngồi một bên, đối diện là Hoàng Lâm và Lưu Húc. Bầu không khí vô cùng kỳ quái, không giống như đang thẩm vấn, lại giống như cái gì hội nghị bốn người
– Nghe danh hai vị đã lâu, trải qua tiếp xúc hôm nay, mới biết được quả nhiên là danh bất hư truyền. Tôi bình sinh rất khâm phục người có tính tình ngay thẳng, giữ vững nguyên tắc. Hôm nay hai vị đây điều tra tôi, ngày mai nếu có một vị quan lớn cấp sở phạm tội, xin hỏi đồng chí Hoàng Lâm, các ông cũng sẽ chịu đựng áp lực vững vàng điều tra đến cùng chứ?
Hạ Tưởng vẻ mặt ung dung nói
Hoàng Lâm nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng:
– Trưởng phòng Hạ có chuyện cứ việc nói thẳng ra, trước mặt tôi, không cần vòng vo. Cậu có thể đem tiền biếu đều quyên tặng cho cơ quan từ thiện, trên cơ bản đã chứng minh cậu là người tốt. Nếu việc ngọc thạch cũng có thể điều tra rõ là cậu trong sạch, tôi sẽ tạ lỗi với cậu
Hạ Tưởng tiếp tục nói:
– Hôm nay có một vụ án cực lớn muốn giao cho hai vị đi điều tra, không biết hai vị có hứng thú bắt giữ một cán bộ cấp sở hay không?
Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, đều nhìn ra sự khó hiểu và không thể tin từ trong mắt đối phương, Hoàng Lâm nói:
– Nếu Trưởng phòng Hạ có vấn đề cần phản ánh, xin mới theo trình tự bình thường đến đăng ký tại Ủy ban Kỷ luật. Phản ánh vấn đề với riêng chúng tôi, ha ha, không tốt lắm đâu?
Hạ Tưởng nói:
– Đến Ủy ban Kỷ luật mà phản ánh vấn đề? Tôi sợ bị Phó chủ nhiệm Cổ mắng đuổi đi!
Hoàng Lâm chấn động:
– Cái gì, cậu muốn phản ánh vấn đề của Phó chủ nhiệm Cổ?
– Cũng không phải là toàn bộ
Hạ Tưởng cười tủm tỉm liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, Cổ Ngọc liền rất phối hợp mỉm cười, còn thần bí gật gật đầu, hắn lại đối mặt với Hoàng Lâm và Lưu Húc, trịnh trọng nói:
– Phó chủ nhiệm Cổ có chuyện gì hay không thì tôi không rõ, nhưng nghi ngờ ông ta bao che Chu Kỷ Nguyên là thật
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |