– Tôi có hẹn với bạn học, sáng mai gặp ở Viện Khoa học Xã hội nhé, tôi đi đây.
Phạm Tranh vừa đi, Hạ Tưởng cũng không thể bỏ mặc Nghiêm Tiểu Thì mà đi tìm Tiếu Giai, nói:
– Đi nào, đi tới khách sạn.
Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng mà, “A” một tiếng, cười khẽ nói:
– Chúng ta là giả giả bộ chứ không phải là thật.
Hạ Tưởng vừa bực mình vừa buồn cười:
– Trên mặt anh biểu lộ vẻ cấp bách lắm sao? Thật kỳ lạ là anh rõ ràng là một người tốt, nhưng luôn luôn có người vừa gặp đã nghĩ rằng anh háo sắc, trời đất chứng giám.
– Đàn ông, ai chẳng nhân cơ hội là tiến tới?
Nghiêm Tiểu Thì không phục mà đáp trả Hạ Tưởng một câu.
– Nếu em tối nay chủ động nhào vào ôm lấy, có phải vừa đúng như mong muốn của anh hay không?
– Em không nông cạn như vậy, anh cũng không nông cạn như vậy.
Hạ Tưởng không nhẹ không nặng mà nói một câu, khởi động ô tô, lại hỏi:
– Tầm hai sao hay là ba sao? Hai sao thì anh còn có thể trả tiền, ba sao thì phải tự trả tiền.
– Tầm bốn sao, anh trả tiền.
Nghiêm Tiểu Thì nói, không hiểu sao lại trở nên tức giận.
Tìm được một khách sạn bốn sao, nhưng không may là chỉ còn có một phòng, Hạ Tưởng định tìm khách sạn khác, nhưng nhân viên phục vụ lại nói:
– Đừng tìm nữa, thế nào cũng không còn phòng đâu. Bây giờ đang là Quốc Khánh, khách sạn cấp bốn sao trở lên ở thủ đô đều đã đầy khách.
Hạ Tưởng còn chưa nói nói, Nghiêm Thì đã nói:
– Em là bạn gái của anh, cũng không phải người ngoài, anh sợ cái gì? Ở đây đi.
Nhân viên phục vụ vừa làm thủ tục, vừa che miệng nhìn Hạ Tưởng cười trộm, chắc chắn là cười sự can đảm của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ:
– Vừa mới quen được ba ngày, chưa quá hiểu, không phải là một khởi đầu tốt. Tôi là một người đàn ông tốt, không dễ dàng lừa dối con gái.
Nhân viên phục vụ tuổi không lớn, nhiều nhất là 20 tuổi, mặt trái xoan, mắt to, trông rất ưa nhìn, nghe Hạ Tưởng vừa nói, lập tức đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
– Có hoa mà không hái cẩn thận kẻ khác hái mất. Hơn nữa bạn gái của anh thật sự rất đẹp. Em cũng hâm mộ người xinh đẹp như cô ấy, làn da cũng rất đẹp. Tiên sinh, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Hạ Tưởng thất bại, ban đầu hắn cho rằng nhân viên phục vụ tuổi không lớn, đã định trêu đùa cô một chút, không nghĩ rằng cô nàng trông thì có vẻ e thẹn, cũng rất xấu hổ, nhưng những lời nói ra cũng thật mạnh mẽ, khiến hắn không còn lời nào để nói, đành phải mỉm cười, lại nói một câu:
– Em chắc chắn chưa có bạn trai.
Bởi vì lúc Hạ Tưởng tới đã là hơn 10 giờ tối, đã không có người khách nào, cho nên tổng đài cũng không vội, nhân viên phục vụ cũng nhàn hạ, nhân viên phục vụ số 2012 cũng hứng thú nói chuyện quá, Hạ Tưởng hỏi cái gì liền trả lời cái đó.
– Làm sao anh biết em không có bạn trai?
Nhân viên số 2012 mắt mở to, nhìn thẳng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại ra vẻ thần bí nói:
– Bí mật. Anh nhìn tướng mạo.
Sau khi chờ hắn và Nghiêm Thì cùng đi lên lầu, 2012 sửng sốt nhìn bóng dáng hai người trong chốc lát, mới tự nói:
– Thật sự là một cặp đẹp đôi, khi nào mình cũng phải tìm một người bạn trai giả vờ nghiêm chỉnh như hắn mới được, đàn ông thành thật quá thì không có gì thú vị, chỉ có đàn ông giả vờ đứng đắn, mới là đàn ông hảo hạng nhất.
May mắn Hạ Tưởng không nghe thấy lời 2012 nói, nếu không thật đúng là được phen cười ra nước mắt.
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì vào đến phòng, vừa khéo lại đúng phòng số 2012, Hạ Tưởng cởi giầy trước, sau đó liền trực tiếp nằm ở trên giường, thoải mái mà duỗi người, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác cả người thả lỏng thoải mái, đã bị Nghiêm Tiểu Thì kéo dậy.
Nghiêm Tiểu Thì không do dự giúp Hạ Tưởng cởi áo khoác, oán giận nói:
– Mặc áo khoác nằm ở trên giường không sạch, còn nữa, anh cũng không tắm rửa đã lên giường luôn, sao có thể ngủ được? Mau cởi quần áo đi tắm đi!
Hạ Tưởng bất đắc dĩ vừa cởi quần áo vừa nói:
– Em chỉ là một bạn gái giả, sao lại kiểm soát giống như cô bé Lê nhà anh vậy?
Lúc cởi được một nửa, hắn mới chợt nhớ tới cái gì vội vàng nói:
– Quay mặt đi, đừng có mà nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì ửng hồng, vội vàng xoay người sang chỗ khác:
– Làm như như ai cũng muốn nhìn anh? Đàn ông ai cũng xấu chết đi được.
Bầu không khí giữ được coi như thoải mái, không có gì kiều diễm và mờ ám, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng vừa vặn, không để cho ý loạn tình mê tạo cơ hội.
Hắn chạy vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn đi ra, liền phát hiện Nghiêm Tiểu Thì đã đặt cả tất và giầy của hắn gọn gàng một chỗ, cả quần áo của hắn cũng được treo lên, còn đặt cả một ly trà nóng ở đầu giường. Lại thấy Nghiêm Tiểu Thì Mặc một bộ áo ngủ, ngồi ngẩn ra ở trên giường.
Thật đúng là một cô gái cẩn thận chu đáo, Hạ Tưởng nghỉ ngơi, bảo cô cũng đi tắm rửa:
– Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện quan trọng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết nghĩ tới cái gì, hai má ửng hồng, ngay cả cổ cũng là một mảnh phấn hồng vô cùng mê người. Áo ngủ của cô vô cùng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nội y bên trong. Thân thể của cô duyên dáng uyển chuyển, đặc biệt thon thả, eo nhỏ duyên dáng, cái mông rất tròn, Hạ Tưởng lơ đãng chỉ nhìn thoáng qua, đã thu hết trong đáy mắt cảnh tượng tuyệt vời.
Người xưa có câu: mỹ nhân như hoa trong đám mây. Đối với Hạ Tưởng mà nói, hiện giờ cũng là mỹ nhân như hoa ở trước mắt. Hắn đột nhiên liền nhớ tới truyền thuyết xúc động lòng người cầm thú và không bằng cầm thú, nghĩ thầm rằng thôi đi, đàn ông không thể lúc nào gặp thời cơ cũng nhân cơ hội, phải có tự chủ, phải có quyết tâm và dũng khí để không phá vỡ điều tốt đẹp, liền tỏ vẻ không có việc gì hướng Nghiêm Tiểu Thì nói:
– Áo ngủ rất đẹp đấy, nhưng anh không có đồ ngủ, buổi tối chỉ mặc quần lót đi ngủ. Nhưng em yên tâm, anh là nước giếng, em là nước sông, không ai quan tâm đâu. Em đi tắm rửa đi, anh ngủ trước. Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Nghiêm Tiểu Thì “Phì” cười:
– Anh làm như em cũng giống như anh ấy? Nói cho anh biết, em là cô gái tốt biết giữ mình như ngọc, anh mà có ý quấy rối, cẩn thận đấy, em cũng học võ phòng thân đấy.
Nghiêm Tiểu Thì nói xong, nghĩ rằng Hạ Tưởng còn có thể nói thêm vài câu, không ngờ đợi một hồi không thấy một chút tiếng động, cô đánh bạo liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, chỉ thấy đầu hắn đã nghoẹo ra ngủ. Nghiêm Tiểu Thì vừa tức vừa giận, đồ đàn ông thối, mỹ nữ ở cùng phòng mà không ngờ có thể say sưa ngủ, rất không coi sự xinh đẹp của cô là gì trong mắt. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, cô một chút không sức hấp dẫn cũng không có?
Tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay vẫn mâu thuẫn, đàn ông mà vồn vã hơn, các cô sẽ ác cảm. Đàn ông không thèm quan tâm đến, các cô lại sẽ oán giận đàn ông không biết trân trọng, sẽ không thương hương tiếc ngọc.
Nghiêm Tiểu Thì đi vào phòng tắm, trong mũi còn truyền đến hơi thở đàn ông của Hạ Tưởng vừa tắm vẫn còn lưu lại, bất giác mặt đỏ lên, cơ thể nóng lên. Cởi quần áo trên người, đến khi cả người trần truồng mà đứng ở dưới vòi phun, cô vẫn còn cảm thấy trong cơ thể từng đợt khô nóng.
Nước ấm xả xuống, chảy qua cơ thể đầy đặn trưởng thành. Nghiêm Tiểu Thì không tránh được bùi ngùi, cô năm nay đã khá nhiều tuổi, tuy rằng nói đã từng có một bạn trai, nhưng chỉ trong giới hạn nắm tay mà thôi, trên thực tế đến hiện tại cô còn chưa từng chính thức tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Người thiếu nữ nào mà chẳng biết yêu? Nghiêm Tiểu Thì vừa tắm rửa, vừa thoa sữa tắm toàn thân, ngón tay chạm qua từng tấc da thịt trên người, liền nghĩ tới cách đó không xa người đàn ông mà cô không hề ghét đang ngủ say, không chịu hăng hái tới cùng, trong lòng lại ầm ầm nhảy dựng lên.
Tuổi tác nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ, nhưng hôm nay quả thật là lần đầu tiên cùng ở chung một phòng với đàn ông, tuy rằng không cùng giường, nhưng cũng cảm thấy dường như là cú đột phá đầu tiên trong đời.
Nhớ tới quyết định táo bạo vừa rồi ở dưới lầu, cuối cùng là giả vờ khí thế, hay là trong lòng đã có chút suy nghĩ ảo tưởng đối với hắn? Nghiêm Tiểu Thì càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, làm sao thể có chuyện phụ nữ đến tự thú nhận với nam giới được? Nhưng sau đó nghĩ đến người đàn ông đang ngủ ở kia, dường như đối với cô cũng không có chút hứng thú nào, có mỹ nhân ở cùng phòng, lại có thể nằm xuống mà ngủ ngay được, có phải đàn ông hay không vậy? Cho dù không có hứng thú can đảm tới mức dám động tay động chân, thì ít nhất cũng nên úp úp mở mở nói vài câu trêu ghẹo đùa bỡn chứ, làm sao lại có thể chủ động phân rõ ranh giới rồi sau đó lăn ra ngủ liền ngay được?
Thật không tin nổi lại có người đàn ông can đảm như vậy.
Nghiêm Tiểu Thì lại hờn tủi một hồi, cho rằng Hạ Tưởng có mắt không tròng, khiến cho sự tự tin của cô về sức hấp dẫn của chính mình cũng giảm đi. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, mình thật sự đã già rồi sao? Đúng rồi, Cổ Ngọc trẻ hơn so với mình, phong cách cũng khác so với mình, chẳng lẽ hắn thích những em trẻ tuổi như vậy? Nghiêm Tiểu Thì lại nhớ đến Tào Thù Lê và Tống Nhất Phàm, càng thêm kiên định quan điểm về Hạ Tưởng. Cô bé Lê nhà hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tống Nhất Phàm nhỏ hơn hắn mười tuổi, xem ra hắn thật đúng là chỉ thích mấy cô gái tuổi còn trẻ, không thích mấy cô gái tuổi lớn hơn.
Vấn đề là, mình cũng nhỏ tuổi hơn hắn, hắn có phải quá kén chọn hay không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |