– Giáo sư Liễu nói cũng không phải là không có lý, lý không biện không rõ ràng, tôi hoan nghênh bất cứ hình thức thảo luận nào. Nhưng vấn đề chỉ trích Hạ Tưởng, tôi nghĩ giáo sư Liễu hơi hiểu lầm, tôi đối với Hạ Tưởng cũng không có bất kỳ hình thức công kích cá nhân nào, chẳng qua là theo tính chất sự việc mà thảo luận, dù sao cậu ấy là nhân vật chủ chốt trong tổ lãnh đạo, hơn nữa mấy hạng mục lớn của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đều là cậu ấy một tay xúc tiến thành công. Cậu ấy tạo ra những hiệu quả trong đó không ai có thể thay thế được. Đặc biệt chỉ đích danh tên cậu ấy, cũng không phải bởi vì tôi và cậu ấy có quan hệ gì, ngược lại tôi và anh bạn trẻ Hạ Tưởng đã từng gặp qua một lần, cũng có ấn tượng sâu sắc đối với cậu ấy.
Quả thật là ấn tượng sâu đậm, tôi và anh đã tranh luận trên báo trí mấy lần, chỉ còn thiếu giáp mặt tranh luận, có thể không có ấn tượng sâu mới là lạ? Hạ Tưởng chứng kiến Trình Hi Học trên đài biểu diễn dối trá, trong lòng có chút khinh miệt mà nghĩ, nếu như mới chỉ nghe phần đầu diễn thuyết của y, còn có thể coi y là một nhà kinh tế học, nhưng sau khi tới nửa phần sau thì hoàn toàn suy đồi thành một đả thủ – nhân vật sau lưng dùng để đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Y sở dĩ châm chọc hắn, chẳng qua là có ý giống Thôi Hướng, muốn hắn trở thành nhân vật bị mọi người chỉ trích, muốn hắn không chịu nổi áp lực mà bỏ cuộc.
Chẳng qua Thôi Hướng là áp dụng thủ đoạn chính trị, mà Trình Hi Học là sử dụng thủ đoạn dư luận, trăm sông đổ về một biển, mục đích chính là muốn hắn tan vỡ toàn bộ, từ đó gây ra phản ứng dây chuyền, cuối cùng làm cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Tỉnh Yến thất bại, mới là mục đích chính của bọn họ.
Liễu Tuấn cũng không phải nhân vật tầm thường, luôn vô cùng quan tâm đến điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, nghe Trình Hi Học vẫn cưỡng từ đoạt lý, liền không hài lòng nói:
– Dự án du lịch văn hoá của Thành phố Đan Thành rất có sáng ý, sau này có đạt được thành công lớn không bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn sớm, giáo sư Trình hà tất bây giờ phải nôn nóng đưa ra kết luận, nói là lâu đài trên không? Đạt Phú của Thành phố Bảo góp vốn, Kodak chẳng những đưa khoản tiền lớn vào đầu tư, vì sự phát triển mở rộng của Đạt Phú mà cung cấp một nguồn tài chính, hơn nữa còn thành lập phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số, cũng như là vì quốc gia mà đưa vào những trang thiết bị kỹ thuật hiện đại, có thể nói là ví dụ thành công rất lớn. Theo ý tôi, trường hợp này có thể đưa vào giáo trình kinh tế học của các trường. Đồng chí Hạ Tưởng có thể vì quốc gia làm ra những cống hiến to lớn, cậu ấy là một đồng chí tốt.
Trình Hi Học còn chưa mở miệng, liền có một nữ học sinh tuổi còn trẻ không nói năng gì bước về phía trước đài. Trước tiên là hướng phía dưới đài cúi chào một cái, sau đó thoải mái cầm lấy mic nói:
– Các vị lãnh đạo, các vị quan khách, các bạn học sinh, tôi là Sở Nhiên, là nghiên cứu sinh của giáo sư Trình. Vốn việc tôi lên đây là hành vi rất vô lễ, nhưng bởi vì giáo sư Liễu vô cớ chỉ trích giáo sư Trình, tôi vì bảo vệ sự tôn nghiêm của thầy giáo, nên muốn giáp mặt thỉnh giáo giáo sư Liễu một phen, không biết giáo sư Liễu có vui lòng cùng hậu sinh tiểu bối này, ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng được không?
Hạ Tưởng cũng lần đầu tiên thấy một người phụ nữ thông minh và biết nắm lấy thời cơ như Sở Nhiên. Cơ hội trước mắt có thể nói là thời cơ tốt để nổi tiếng. Nếu như tranh luận tốt, có thể nhờ một lần hành động mà nổi danh. Ở trong mắt các giáo sư và các vị lãnh đạo cấp cao sẽ lưu lại những hình ảnh ấn tượng sâu sắc. Đương nhiên nếu trước mặt mọi người bị người ta hỏi làm cho á khẩu không trả lời được, không có đường thoát khỏi sự xấu hổ, nói không chừng là không còn cách nào thu dọn hiện trường.
Đánh cuộc dũng khí cũng như lòng tin của chính mình.
Sở Nhiên bộ dạng cũng không tệ, dáng người thon thả, coi như là sắc đẹp cũng thuộc hàng trung bình khá trở lên, tuy nhiên ánh mắt có chút khẩn thiết, khi nói chuyện có khí thế như muốn gây sự, cũng giống như vẻ mặt của các thí sinh tham gia cuộc thi biện luận trong trường, vô hình trung làm giảm bớt giá trị của cô.
Liễu Tuấn nhìn Sở Nhiên liếc mắt một cái, ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười:
– Trò Sở có chuyện gì cứ nói, học hỏi có trình tự trước sau, mỗi người đều có sở trường riêng, trước chân lý mọi người bình đẳng.
Sở Nhiên trước khi mở miệng còn không quên ngoảnh lại nhìn Trình Hi Học liếc mắt một cái, hướng về phía Trình Hi Học xin chỉ thị.
Trình Hi Học biết Sở Nhiên cũng có ý đồ mượn cơ hội này để nổi danh, nhưng cũng biết rõ Sở Nhiên biết ăn nói, nhất là khi nói chuyện thích dùng giọng điệu gây sự, để cho cô ra mặt chọc tức Liễu Tuấn cũng là chuyện tốt. Y chẳng những có thể ngồi mát ăn bát vàng, Sở Nhiên đánh bại cũng không có gì là đáng tiếc. Sở Nhiên thắng, Liễu Tuấn không còn mặt mũi nào, y cũng là người có chút danh tiếng, dù sao cũng là học sinh của y đã biện luận thắng lợi.
Trình Hi Học gật đầu cười:
– Giáo sư Liễu là học giả bậc nhất của quốc gia, phải tôn trọng ông ấy, không thể ăn nói lung tung, phải thỉnh giáo ông mà không phải tranh luận.
Y không quên mượn lời châm biếm Sở Nhiên để tỏ vẻ dìu dắt người kém hiểu biết, phẩm hạnh tôn kính đồng đạo.
Sở Nhiên được Trình Hi Học đồng ý liền quay đầu lại sau, trên mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên. Tuy là tươi cười nhưng bên trong lại ngầm một chút sát khí.
– Xin hỏi giáo sư Liễu, dự án tuyến đường sắt nối ra biển cùng dự án du lịch văn hoá của thành phố Đan Thành có gì thành công? Có những kinh nghiệm gì có thể cho những nơi khác tham khảo? Có phải có thể trở thành một kinh nghiệm nên phổ biến rộng rãi trong toàn quốc không? Đầu tư Kodak của thành phố Bảo, lại có ý nghĩa phổ biến hay không? Hơn nữa theo tôi được biết, nhà máy tương cải là nhà máy lâu đời, chỉ có một nhà máy không có chi nhánh, cho dù là sẽ thành công, cũng không có khả năng trở thành một điển hình có tác dụng mở rộng trong phạm vi lớn. Đối với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà nói, không có giá trị mở rộng thì không coi là thành công! Bởi vì không thể trở thành một hình thức có giá trị mở rộng, sẽ không thể coi như chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã thành công. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, là một chính sách mở rộng phạm vi lớn đến toàn tỉnh cho đến các tỉnh khác trong toàn quốc, nhất thiết phải có tính áp dụng rộng rãi, phải có tính tham khảo. Đáng tiếc là thành công của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đều không có những đặc tính này, cho nên giáo sư Trình rút ra kết luận hoàn toàn chính xác, chí ít là giai đoạn trước mắt có thể thấy được hiệu quả mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không thích hợp mở rộng toàn diện cho các tỉnh khác trong nước.
Hạ Tưởng ngồi khá xa nên không nhìn rõ vẻ mặt của Sở Nhiên, nhưng theo giọng điệu khinh người trong cách đặt câu hỏi, xem ra Sở Nhiên không chỉ đơn giản là một học sinh bình thường của Trình Hi Học. Với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đối với hạng mục cải cách chế độ mà thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đã đạt được thành công, cô đều từng nghiên cứu một cách có hệ thống.
Chỉ sợ cô là một quân cờ của Trình Hi Học, là lính chiến xung phong hiểm trận.
Liễu Tuấn không nghĩ là Sở Nhiên lại đưa ra vấn đề sắc sảo như vậy, hơn nữa lại tự hỏi tự đáp, không đợi ông phản bác lại đã rút ra kết luận trước, nghe cứ như ông đã thua trong biện luận, không khỏi vô cùng không vui mà nói:
– Trò Sở Nhiên nói chuyện nhanh quá, tôi còn chưa đưa ra những quan điểm khác, cô đã tự biên tự diễn tự rút ra kết luận là luận điểm của mình đúng đắn, cô như vậy không phải là muốn thỉnh giáo tôi mà là lên lớp với tôi.
Lời nói của Liễu Tuấn kéo theo một trận cười dài.
Sở Nhiên cũng rất sắc sảo, mặt không đỏ, tim không run, sắc mặt không đổi mà hỏi rằng:
– Như vậy xin hỏi giáo sư Liễu, vấn đề tôi vừa nói, ngài trả lời như thế nào?
Lúc Sở Nhiên nói chuyện, hai mắt như sương, nhếch môi, bị ánh sáng đèn trên đài chiếu sáng, giống như câu nói nhìn mỹ nhân dưới đèn, càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ của cô.
Cô mặc một cái quần Jean màu lam bó sát, hai chân khép kín, thẳng mà đẹp. Thân trên mặc chiếc áo mỏng bóp eo, vạt áo dài quá mông, càng thể hiện vòng mông tròn trịa cùng cái eo nhỏ mềm mại, lại có thêm một nụ cười xinh đẹp trên đôi môi gợi cảm, khi không nói lời nào thì vẻ mặt khổ sở đáng thương, trên hiện trường có không ít người trẻ tuổi, sự xinh đẹp của Sở Nhiên đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Từng có một ông tổng biên tập của một tạp chí đã nói, phụ nữ chính là sức sinh sản thứ nhất – bởi vì thời kỳ thành lập tập san của họ, để thân cận với người đọc bình thường, trang bìa của mấy số đầu đều là ảnh của những người bình thường, kết quả số lượng tiêu thụ cũng bình bình. Sau khi đổi lại thay bằng ảnh chụp người đẹp, số lượng tiêu thụ lập tức cao lên gấp ba lần.
Trong con mắt sinh viên đại học chưa có đủ lý trí, con gái đẹp chính là danh từ thay thế chính xác. Cho nên mặc dù Liễu Tuấn thân là giáo sư nổi tiếng đại học Bắc Kinh, cũng không bằng phong thái quyến rũ của Sở Nhiên. Phía dưới thậm chí còn có người hô:
– Sở Nhiên, chúng tôi ủng hộ cô.
– Sở Nhiên, khá lắm, dám khiêu chiến quyền uy!
– Sở Nhiên cố lên! Sở Nhiên cố lên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |