Vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra được một bước thì dưới chân trơn tuột, hắn trượt chân ngã rầm một cái, ngồi xổm xuống đất. Tuy rằng cú ngã không mạnh nhưng lại tác động đến vết thương phía sau lưng nên hắn đau đớn phải rên lên một tiếng. Hạ Tưởng cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra trên mặt sàn có vết nước, chắc là sau khi Cổ Ngọc tắm rửa làm dây dầu gội đầu, sữa tắm…ra, làm sàn nhà bị trơn, hắn không cẩn thận nên bị trượt.
Hạ Tưởng cười khổ, hắn chợt nhớ tới Vệ Tân. Trong số những người con gái mà hắn biết thì người chu đáo ân cần nhất chính là Vệ Tân, những người còn lại không ai bằng được. Ngay cả Tào Thù Lê dịu dàng đến như vậy mà cũng không thể chu đáo, cẩn thận bằng một nửa của Vệ Tân. Một giọt nước nhỏ dưới sàn ở trong mắt Vệ Tân thì đây chính là một việc cực kỳ lớn, tuyệt đối không bao giờ được phép phát sinh.
Hạ Tưởng vịn lấy cánh cửa đỡ người đứng dậy, rồi cất bước đi ra ngoài. Hắn vừa mới cất chân mấy bước lại bị vướng một cái, người hắn lao về phía trước. Vừa lúc, Cổ Ngọc nghe được tiếng động liền vội vàng chạy đến, vừa tới đến trước cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc Hạ Tưởng đang trượt ngã, người đang lao về phía cô. May mắn thế nào mà Cổ Ngọc bị Hạ Tưởng va phải, đầu tiên là bị hắn ôm lấy, sau đó lại bị hắn đẩy ngã xuống sàn nhà.
Giống y hệt như lần trước va chạm với Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng nằm ở phía trên người Cổ Ngọc, miệng đối miệng, dương vật kê ngay khu vực âm hộ. Có thể nói, tư thế hai người không phải là cực kỳ mờ ám mà là hoàn toàn là một trên một dưới đúng tiêu chuẩn diễn xuất.
Mà làm cho mọi người khó có thể tin chính là việc Hạ Tưởng thì còn đỡ, hắn còn mặc một chiếc quần lót, còn Cổ Ngọc thì lại chỉ mặc áo ngủ lụa mỏng, lại cài hờ thắt vội, bên trong lớp áo ngủ thì không mặc bất cứ thứ gì. Toàn bộ cơ thể cô bại lộ ra trước mặt Hạ Tưởng, không những thế, những bộ phận tế nhị nghiêm kín lại đang bị Hạ Tưởng phong bế.
Hóa ra là Cổ Ngọc khi ngủ thường lõa thể, khi cô nghe thấy được tiếng động thì chỉ kịp khoác vội chiếc áo ngủ rồi chạy ra, ngay cả nút thắt cũng không cài. Kết quả là bị Hạ Tưởng bám vào ngã xuống, áo ngủ tung ra, cả cơ thể cô lộ trần truồng trước mặt Hạ Tưởng, lúc này cái áo ngủ lại trở thành như tấm vải lót cho hai người ở dưới sàn vậy. Bởi vì chất liệu của chiếc áo ngủ của Cổ Ngọc được làm từ lớp lụa trắng mịn màng, chạm vào có cảm giác rất dễ chịu. Cổ Ngọc nằm trên mặt sàn, cơ thể cô trắng nõn như ngọc, hai má cô hồng nhuận như hoa, hai mắt mờ ảo như đám mây, cả người trần truồng nằm phía trên áo ngủ trắng nõn, đẹp như trong giấc mộng vậy.
Hạ Tưởng nằm ngay ở trên người Cổ Ngọc, Cổ Ngọc lại nằm trên mặt sàn được phủ bằng chiếc áo ngủ. Vị trí của hai người nằm ngay tại vị trí đường thông chật hẹp chưa tới 1 mét hướng ra phòng khách, ở trước cửa phòng vệ sinh, diễn ra đúng thực sự là trùng hợp và tình cờ, trùng hợp chính là khi Hạ Tưởng bị trượt chân ngã thì đẩy Cổ Ngọc ngã xuống theo. Còn tình cờ chính là Cổ Ngọc cũng người trần ra trận, mà Hạ Tưởng cũng chỉ mặc mỗi một cái quần lót. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại trên cơ thể của nhau, cả hai người đều cảm thấy sững sờ.
Hạ Tưởng không phải là Liễu Hạ Huệ, mà nói thật Liễu Hạ Huệ ở trong tình cảnh này cũng chắc gì khống chế được phản xạ tự nhiên và sinh lý của cơ thể. Hạ Tưởng cười ha hả, xấu hổ nói:
– Tất cả là tại em, tắm rửa không thu dọn sạch sẽ, ngay cả máy sấy cũng ném lung tung ra. Em xem đấy, chỉ chút dây điện cũng làm ra chuyện lớn như thế này.
Tiếp theo đó, hắn đứng dậy khỏi người Cổ Ngọc, nếu không đứng dậy thì sẽ mất mặt, bởi vì hắn cảm giác được phía dưới của hắn đã hừng hực như đang muốn xung trận.
Chỉ có điều một tay của hắn đang đặt ở dưới người Cổ Ngọc, tay kia thì đặt ở trên bộ ngực của Cổ Ngọc, hành động muốn đứng lên của hắn dường như trở thành sự vuốt ve. Do đó, Cổ Ngọc liền rên lên một tiếng, theo bản năng hai tay ôm chặt lấy lưng Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc ôm hơi mạnh một chút mà phía sau lưng Hạ Tưởng lại đang bị đau, vừa mới nhỏm người lên lại bị đè xuống trên người Cổ Ngọc, lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với cơ thể Cổ Ngọc, miệng của hai người không hẹn mà cùng tìm đến cùng một vị trí.
Đồng thời, lúc này Hạ Tưởng cũng không khống chế nổi bản năng sinh lý của mình, phía dưới đã hoàn toàn bộc phát, chỉ muốn vận động hăng hái.
Cổ Ngọc hoàn toàn say mê, là một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông nào, lần đầu tiên động chạm với một người đàn ông trần trụi, các bộ phận mẫn cảm lại đều bị đối phương động chạm vào. Hơn nữa, khi cô nhìn thấy Phó Tiên Tiên ngủ trên giường của Hạ Tưởng thì rất là bất mãn, trong lòng còn có ý định muốn tranh thủ cơ hội để giành lấy trái tim của đối phương. Mà bây giờ thì ý loạn tình mê, làm sao cô còn đủ tỉnh táo? Ngay lúc đó, cô liền thì thầm nói vào bên tai Hạ Tưởng:
– Anh có dám hay không?
Bất kể là người con gái đã từng trải hay chưa thì dường như trời sinh chỉ có một động tác, hai chân Cổ Ngọc không tự chủ được quắp vào người của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là đàn ông, lại là một người đàn ông cực kỳ bình thường. Tuy rằng lúc này hắn đang còn có một chút lý trí, nhưng thấy Cổ Ngọc lớn mật khiêu khích như vậy thì hắn quyết không để sự tôn nghiêm của đàn ông để phụ nữ khinh rẻ được. Hắn hỏi lại:
– Dám thì sao mà không dám thì sao?
– Em sẽ nói cho ông nội biết rằng anh ép buộc em.
Mặt Cổ Ngọc đẹp như hoa như ngọc, một vẻ hồng nhuận như màu hoa đào hiện lên phía trên cổ, trên mặt thì từng sợi lông tơ như dựng hẳn cả lên, đồng tử dường như to ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt mê ly, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy.
– Em đoán anh không dám đụng đến em đâu. Anh là một người nhát gan, tính tình chần chừ, ngay cả một chút khí khái của đàn ông cũng không có… Á!
Lời còn chưa dứt thì tiếng rên trong miệng đã vang lên.
Đàn ông sợ nhất là điều gì? Sợ nhất chính là bị phụ nữ bảo là hèn nhát, sợ nhất là sự khinh rẻ của phụ nữ. Tim Hạ Tưởng đập nhanh hơn, cũng không phải là ý loạn tình mê mà là ý chí chiến đấu tăng vọt, tay Hạ Tưởng kéo quần lót của mình xuống, lôi dương vật đang cương cứng cực đỉnh, kê nơi lỗ âm hộ của Cổ Ngọc mà đâm vào, cùng với đó bàn tay hắn xoa nắn không ngừng lên cặp vú căng tròn của cô.
Màng trinh của Cổ Ngọc cấu tạo rất đặc biệt, rất mỏng manh, dễ rách. Khi dương vật Hạ Tưởng đâm vào thì không hề gây cho Cổ Ngọc cảm giác đau đớn do rách màng trinh, mà chỉ là một chút gì đó đau đau thôn thốn khi bị dương vật căng cứng nong cái lỗ âm hộ chật hẹp trinh nguyên ra căng hết cỡ.
Lần đầu, còn chưa quen với cảm giác với dương vật trong âm hộ, lại bị Hạ Tưởng không hề biết thương hoa tiếc ngọc liên tục đâm những cú thúc lút cả dương vật vào trong âm hộ khiến Cổ Ngọc thốn đến tận óc, liên tục cầu xin Hạ Tưởng:
– Úi … ưm… nhẹ thôi…
Dương vật bị âm hộ Cổ Ngọc bóp chặt làm Hạ Tưởng sướng tê người, mới thúc vài chục cái đã muốn ra rồi, với lại đây là lần đâu tiên của Cổ Ngọc nên Hạ Tưởng cũng không muốn kéo dài thời gian làm tình, cứ thế thúc liên tục đến khi dương vật phóng loạt tinh trùng vào sâu trong Cổ Ngọc rồi nhanh chóng rút ra…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-6-full/
Trời còn chưa sáng mà Cổ Ngọc đã chật vật chạy trốn, không dám ở trong ánh nắng sang sớm để nói lời chào buổi sáng với Hạ Tưởng. Hơn nữa cô lại càng sợ gặp phải Liên Nhược Hạm. Lúc Cổ Ngọc rời đi, cô còn cẩn thận xếp chiếc áo ngủ trắng nõn của mình mà mặt trên đã được điểm những vết màu đỏ để cất giữ, đây là dấu hiệu của một chuyển biến trọng đại trong cuộc đời của cô.
Tuy nhiên, Cổ Ngọc trước khi đi còn cắn lỗ tai Hạ Tưởng một cái rồi nói:
– Bây giờ em đã biết phụ nữ và đàn ông sau chuyện đó thì có điểm gì khác biệt rồi nhé.
Lúc này Hạ Tưởng nằm ở trên giường, mắt nhắm mắt mở, làm biếng hỏi:
– Khác nhau như thế nào?
– Có đàn ông khai thác thì phụ nữ mới lưu loát được.
Cổ Ngọc cũng không biết như thế nào lại ngộ ra một câu làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười. Sau khi cô nói xong rồi hôn nhanh Hạ Tưởng một cái ở trên má:
– Tốt rồi, đã lưu lại chút ký hiệu, em phải đi thôi.
Hạ Tưởng nằm ở trên giường cũng không nghĩ tới việc đứng dậy. Mang tiếng là hắn nằm viện nhưng thật ra các vết thương trên người đã khỏe nhiều rồi, trên cơ bản chỉ là để tĩnh dưỡng, bên cạnh đó hắn cũng đang đợi điểm biến hóa mấu chốt nhất trong thế cục phía sau, không nghĩ tới thế mà lại dính dáng đến Cổ Ngọc. Nhớ tới lời lão Cổ lo lắng rằng sau khi ông ta nằm xuống thì hắn sẽ chiếm đoạt luôn cả cháu gái ông ta, không nghĩ là ngay khi ông ta còn đang khỏe mạnh mà hắn đã xử lý xong rồi, có phải là hơi gấp hay không?
Cũng không đúng, từ đầu đến cuối thì dường như không phải là hắn có tâm ý đi thu thập Cổ Ngọc. Sự kiện đêm qua hoàn toàn là không tính đến trước, không ngờ chuyện này lại bắt đầu từ sự việc té ngã, còn về phần sau đó đẩy ngã Cổ Ngọc là hoàn toàn bởi lực hút của Trái Đất và phải hành động. Mà diễn biến xảy ra như vậy không có liên quan gì đến ý đồ chủ động hay cưỡng ép của hắn, mà hắn và Cổ Ngọc đều là người bị hại do lực hút của Trái Đất.
Mà cũng phải nói rằng đúng thực Cổ Ngọc đã tạo không ít sự hứng thú bất ngờ cho Hạ Tưởng. Không nói việc thân thể Cổ Ngọc trắng nõn như ngọc mà chính là sau những phút bỡ ngỡ ban đầu thì sau đó cô không học mà tự thông các động tác phối hợp, điều này tạo cho hắn những sự trải nghiệm rất mới. Tuy rằng đây là mảnh đất lần đầu tiên khai khẩn, nhưng bởi vì sự thiên phú hay nói cách khác là sự linh động của cô mà có thể đoán trước được triển vọng của mùa thu hoạch.
May mắn là Cổ Ngọc đã rời đi từ lúc sáng sớm, sau khi cô rời đi khoảng nửa giờ thì Liên Nhược Hạm cũng đi tới. Cô vừa vào cửa đã đi ra buồng vệ sinh rửa tay, sau khi rửa tay thì cô đi vào với một vẻ mặt cảnh giác hỏi Hạ Tưởng:
– Tối qua Cổ Ngọc ở đây đến tận khuya à?
– Không phải.
Hạ Tưởng thề thốt phủ nhận.
– Em ngửi thấy mùi gì hay nhìn thấy cái gì à?
– Hừ, có tật giật mình!
Do Liên Nhược Hạm chỉ ngửi thấy ở trong nhà vệ sinh có một mùi thơm ngát thoang thoảng như có như không nên mới thuận miệng hỏi thăm. Cô cũng không phải là một người có tâm tư sâu sắc nên chỉ hỏi qua xong rồi thì lại quên:
– Có tin báo rằng Ngưu Kỳ vừa mới xin nghỉ dài ngày để chữa bệnh.
– Ngưu Kỳ đã hành động.
Ánh mắt Hạ Tưởng sáng lên, từ trên giường vùng dậy.
– Chuyện tốt, bệnh của anh cũng đã khỏi rồi, nếu tiếp tục như thế này chắc người cũng trở nên mốc meo mất thôi.
– Thôi đi, em thấy anh vui vẻ đến quên mất cả trời đất mới đúng. Ngay cả em còn cảm thấy lóa mắt trước sự xinh đẹp của các nữ y tá, nếu như vậy thì đàn ông như anh chắc phải cảm thấy đẹp không sao tả xiết, có đúng không? Em còn không biết nỗi lòng của anh hay sao.
Tâm trạng của Liên Nhược Hạm hôm nay rất tốt, cô liền quay lại chốt cửa, cắn chặt môi, sau đó làm một động tác cởi áo.
– Em nghĩ là nên kiểm tra lại một chút các vết thương của anh, xem thử đã lành thực sự chưa?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |