– Mặc kệ là trường hợp nào, lập trường của tôi không thay đổi, chính là hy vọng Khâu gia và Mai gia liên kết, ngăn cản Phó gia thực hiện được ý đồ! Đồng thời tôi cũng sẽ hướng Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm đề nghị, liên hợp phản đối quyết định trung ương.
Nếu Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh liên hợp phản đối một người được điều xuống, trung ương cũng phải suy nghĩ kỹ. Nếu do Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ra mặt, lại có mấy ủy viên thường vụ cùng lên tiếng, việc điều Vi Chí Trung xuống có thể khẳng định là sẽ không thành công. Nhưng bình thường sẽ không xuất hiện sự kiện cùng lên tiếng, rất dễ khiến trung ương có tâm lý đề phòng đối với một tỉnh có chính trị tập trung, sau sẽ chậm rãi điều chỉnh bộ máy lãnh đạo. Nhưng chỉ cần Khâu gia và Mai gia ở trên chu toàn, Hạ Tưởng lại ra mặt thuyết phục Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, chỉ cần Bí thư và Chủ tịch tỉnh có ý kiến phản đối, trên dưới hô ứng, đại sự sẽ thành.
Khâu Tự Phong nhìn vẻ mặt kiên định của Hạ Tưởng, biết hắn đã quyết tâm, nói:
– Cũng may, không uổng phí tôi giúp anh một hồi, tính nguyên tắc khá mạnh.
Hạ Tưởng cười mắng:
– Anh cũng không nghĩ lại, tôi và Ngô gia hiện tại là quan hệ gì? Bọn họ ra tay không suy xét tôi sống chết thế nào, tôi lại còn muốn lo bọn họ nghĩ gì? Còn lâu nhé. Hiện tại ở trong mắt tôi, anh mới là bạn bè quan hệ gần nhất.
Khâu Tự Phong vừa lòng mà mỉm cười:
– Nào, uống trà, uống trà.
Hạ Tưởng vừa mới nâng ấm trà lên, điện thoại kêu, là Ngô Tài Giang gọi tới.
– Chú vừa hỏi ông cụ, sau khi ông ấy nghe xong cười to ba tiếng, sau đó mắng cháu một câu.
– Mắng cháu cái gì ?
Hạ Tưởng khó hiểu.
– Thật ra là khen cháu…
Ngô Tài Giang còn chưa nói ra đã cười trước.
– Ông cụ nói, Hạ Tưởng sao có ánh mắt và lỗ tai như thế?
Lời này là có ý gì, chẳng lẽ ông cụ ghét bỏ bộ dạng xấu của hắn? Hạ Tưởng có chút buồn bực, bộ dạng hắn kỳ thật một chút cũng không xấu, không khoe khoang, còn có điểm đẹp trai, nhưng ông cụ cái gì cũng không trả lời, lại chỉ hỏi cái lỗ tai và ánh mắt, khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Lập tức suy nghĩ, Hạ Tưởng lập tức hiểu rõ là cái gì, mỉm cười:
– Chú ba, đây là khen cháu hay là tổn hại cháu?
Ngô Tài Giang tức giận nói:
– Được rồi, đừng đắc ý, ông cụ khó có được một lần đánh giá tốt về cháu, về sau nhớ biểu hiện cho tốt, đợi khi nào ông cụ tiếp nhận cháu rồi, chính phúc lành lớn của cháu.
Cái gì cũng chưa nói, nhưng dường như lại cái gì đều đã nói rõ ràng, Ngô Tài Giang treo điện thoại.
Hạ Tưởng biết hàm nghĩa trong lời nói ông cụ là, nói cái lỗ tai hắn, là chỉ thời cơ hắn nghe được tin tức thật đúng thời điểm. Nói ánh mắt hắn, là nói hắn làm việc thật tinh mắt, ngụ ý đương nhiên là cam chịu hành động thông báo cho Khâu gia và Mai gia của hắn!
Ý tứ là, Ngô gia giúp Phó gia giấu diếm tin tức, chỉ sợ đúng như là trường hợp hai mà Khâu Tự Phong đã nói, cố ý bố trí mê trận, có mưu tính khác. Nhưng cụ thể là cái gì, ông cụ sẽ không nói ra. Nhưng Hạ Tưởng rõ ràng một điểm, Phó gia sẽ không có được tiện nghi.
Thậm chí có thể nói, hắn làm việc này là hợp ý ông cụ.
Hạ Tưởng đoán thật đúng, vốn là bước đầu tiên để cho Liên Nhược Hạm trong lúc vô ý nghe được tin về Mã Vạn Chính phải dời đi, đúng là ông cụ cố ý an bài. Bước thứ hai, lại muốn thông qua Liên Nhược Hạm, khiến Hạ Tưởng biết rằng kỳ thật là Phó gia muốn Vi Chí Trung nhảy dù tới tỉnh Yến làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà không phải là Ngô gia. Không ngờ tới bước thứ hai còn chưa thực hiện, Hạ Tưởng may mắn thế nào nghe được tin tức, thời khắc ông cụ nhận được điện thoại của Ngô Tài Giang, trong lòng lần đầu tiên có thiện cảm đối với sự phản ứng rất nhanh, xuống tay đủ nhanh nhẹn của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không biết rõ là, hắn ra tay lần này, rốt cục khiến hắn ở trong lòng ông cụ mở ra một lối đi. Tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng không loại bỏ trình độ mở rộng về sau đủ để chấp nhận hắn.
Hai ngày sau, Hạ Tưởng đang ở văn phòng Chủ tịch quận nghe Thi Trường Nhạc báo cáo công tác, đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ, nói là tin tức Mã Vạn Chính phải dời đã truyền ra ở bên trong trụ sở Tỉnh ủy, đồng thời truyền ra tin tức là, có thể Vi Chí Trung sẽ được điều tới tỉnh Yến làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Thanh âm Tống Triêu Độ vẫn là có một chút không tự tin:
– Sự tình thật sự sẽ có biến chuyển?
Hạ Tưởng cũng không theo lời Mai Thái Bình nói, chuyển lời Tống Triêu Độ không cần đi thủ đô vận động, bởi vì sự tình liên quan tiền đồ bản thân, Tống Triêu Độ tuyệt đối sẽ không rời tay mặc kệ, hắn nói chi bằng không nói. Có lẽ nói, ngược lại sẽ làm Tống Triêu Độ sinh ra ý tưởng không tốt đối với hắn.
Tuy nhiên Tống Triêu Độ lại chủ động đình chỉ hoạt động, bởi vì ông được ám chỉ, khiến ông không cần có thêm động tác, yên lặng chờ kết quả là được. Tống Triêu Độ vẫn còn lo lắng, mấy lần gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, trưng cầu ý kiến. Hạ Tưởng liền khuyên ông an tâm một chút chớ nóng vội, sự tình hẳn là sẽ có thay đổi.
Không nghĩ tới sau khi truyền ra tin tức Mã Vạn Chính được điều động, đồng thời còn có tin về Vi Chí Trung được điều xuống đây, Tống Triêu Độ đứng ngồi không yên. Biết Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình có quan hệ không tồi, có thể biết một ít tin tức, liền vội vàng gọi điện thoại đến hỏi.
Thi Trường Nhạc là tới báo cáo tình hình tài chính với Hạ Tưởng, tài chính hoặc là bị cắt, hoặc là bị khấu trừ, không thì cũng bị kéo dài, dù sao không có một vụ thuận lợi, y liền tới chỗ Hạ Tưởng bày tỏ khó khăn. Bởi vì y đã đề cập hai lần với Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc miệng thì đáp ứng là sẽ phối hợp với thành phố, quay người lại thì không có câu sau, khiến Thi Trường Nhạc hiểu rõ một việc, chính là Bạch bí thư hoặc là không có năng lực, hoặc là chỉ ứng phó y, hoặc là không làm việc thiết thực
Y cũng chỉ đành đến tìm Chủ tịch quận Hạ xin giúp đỡ.
Có thể nói từ sau sự kiện sửa đường lần trước, Thi Trường Nhạc liền dần dần nghiêng về Hạ Tưởng. Nhưng y trước khi chưa nhìn thấy thực lực của Hạ Tưởng, là sẽ không tỏ thái độ rõ ràng. Thi Trường Nhạc gặp nhiều nhân vật trong quan trường như phù dung sớm nở tối tàn, đối với Hạ Tưởng về sau có thể ngồi yên trên ngai vàng Chủ tịch quận hay không, có thể tiến thêm một bước nữa hay không, y vẫn là thiếu tự tin trong lòng.
Hạ Tưởng nghe điện thoại không bảo y tránh, y chợt nghe ra là ai điện thoại cho Hạ Tưởng, trong lòng không khỏi âm thầm chấn động, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ chủ động gọi điện thoại cho Chủ tịch quận Hạ, thật không thể tin nổi.
Lắng tai nghe một lát, Thi Trường Nhạc sợ tới mức thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, tuy rằng nghe được không rõ ràng, nhưng y mơ hồ nghe được, Chủ tịch tỉnh Tống là nhờ Chủ tịch quận Hạ giúp đỡ!
Chủ tịch tỉnh nhờ Chủ tịch quận giúp đỡ, không phải truyện nghìn lẻ một đêm thì là gì? Thi Trường Nhạc không thể tin được lỗ tai của mình, còn cố ý nhéo nhéo tai, rốt cục lại nghe một câu, là Hạ Tưởng trả lời nói:
– Chủ tịch tỉnh Tống, theo ý của cháu, mức độ phức tạp của chuyện này vượt qua trong phạm vi năng lực của chúng ta, vẫn là khoanh tay đứng nhìn là thỏa đáng nhất. Mặc kệ là suy xét từ góc độ nào, cháu cũng hy vọng ngài có thể tiếp nhận chức vụ, hơn nữa cũng phải làm tất cả những gì nên làm, hiện tại, chỉ có thể là yên lặng xem thay đổi thôi.
Thi Trường Nhạc lấy tay vỗ vỗ đầu, rốt cục cảm thấy tỉnh táo một chút. Đúng vậy, y quả thật không có nghe sai, là Chủ tịch quận Hạ tận tình khuyên bảo Chủ tịch tỉnh Tống, cụ thể là vì sao, y nghe không rõ, nhưng có thể khẳng định là, lúc này Chủ tịch tỉnh Tống vô cùng để ý thái độ của Chủ tịch quận Hạ!
Trời đất ơi, đường đường Phó chủ tịch tỉnh, với giọng điệu bình đẳng đối thoại cùng Chủ tịch quận không nói, còn muốn trưng cầu ý kiến, với giọng điệu xin giúp đỡ… Thi Trường Nhạc chỉ cảm thấy kinh nghiệm mười mấy năm y trà trộn trong giới quan trường hoàn toàn không có tác dụng, có thể lật đổ toàn bộ, y liền cảm thấy đầu óc mặc kệ xoay chuyển như thế nào, cũng không thể hiểu không thể sờ thấu được tình trạng này, tại sao có thể như vậy?
Mặc kệ Thi Trường Nhạc nghĩ như thế nào. Hạ Tưởng đã tiếp điện thoại xong, hắn hơi chút ngây người lo nghĩ, lại thấy vẻ mặt Thi Trường Nhạc ngây ra như phỗng, không khỏi vui vẻ, cười nói:
– Lão Thi, ngây ngốc cái gì? Được rồi, tôi biết tình tình rồi, không cần phải gấp gáp, giữa các bộ phận của thành phố có chút vấn đề về phương diện phối hợp, ông cũng không cần phải thúc dục, cứ an tâm làm tốt công tác.
Hạ Tưởng hiện tại sẽ không vội vã ra mặt hướng sở tài chính đòi tiền, nếu hắn ra mặt, vừa lúc hợp ý Mộ Duẫn Sơn, tương đương là hướng Hồ Tăng Chu cúi đầu. Giai đoạn này hắn không có ý tưởng tiếp xúc với Hồ Tăng Chu, quận Hạ Mã một đống công việc, lại có biến động trên tỉnh đều cần hắn toàn tâm chú ý, tạm thời không muốn phân tâm đi tham gia mâu thuẫn ở thành phố.
Còn có một điểm, để cho Thi Trường Nhạc khó xử cũng tốt, Thi Trường Nhạc quá lay động, vẫn chưa cho thấy lập trường, Hạ Tưởng rất có ý kiến đối với y.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |