– Hiện tại khác rồi, không có tâm tình như xưa, lễ mừng năm mới không phải đi xã giao, thì lại đi thăm họ hàng bạn bè, cái gì cũng không thiếu, rồi lại cảm thấy luôn thiếu cái gì đó. Mỗi năm càng phai nhạt, cảm thấy lễ mừng năm mới với bình thường không có gì khác biệt…
Đừng nói hồi nhỏ của lão Cổ, chính là hồi nhỏ của Hạ Tưởng cũng hy vọng lễ mừng năm mới. Lúc nhỏ hắn ở nông thôn, nhà hàng xóm là chuyên mổ heo, cứ lễ mừng năm mới liền giết heo. Lúc ấy hắn thích nhất là cùng đám trẻ con nhìn giết heo, bởi vì giết heo xong sẽ có móng heo để chơi.
Chính là lấy vỏ của móng heo, bên trong thêm một chút mỡ heo, sau đó lộng vào một mẩu dây thừng, là có thể thành một ngọn đèn dầu nhỏ. Ban đêm ở nông thôn lúc ấy là tối đen, một ngọn đèn nhỏ là một mảnh ấm áp, một mảnh hy vọng — mấy đứa trẻ con tay cầm đèn móng heo đi trên đường cái vui cười đến đêm khuya, đó chính là cảnh tượng động lòng người nhất ở nông thôn khi năm mới.
Sau khi lớn lên, trong thôn cũng có đèn đường, lễ mừng năm mới lại thành ăn uống chơi bời. Về sau cuộc sống hơi giàu có một chút, lễ mừng năm mới là thành đánh bạc. Giữa người với người ngoại trừ vui chơi giải trí, cũng rất ít nói việc nhà, vừa nói chính là so sánh hơn thua, chính là kiếm tiền, chính là ăn cái gì mặc cái gì. Nếu không thì ngồi ở nhà xem TV, giết thời gian.
Lão Cổ cảm thán làm cho Hạ Tưởng cũng cảm thán, hắn lắc đầu cười:
– Tình người dần phai nhạt, mùi vị năm mới cũng phai nhạt. Trước kia lễ mừng năm mới là mọi người đoàn tụ, khách quý chật nhà, hiện tại lễ mừng năm mới là ăn uống chơi bời, xã giao, so sánh hơn thua. Mùi vị không thay đổi, mà là lòng người thay đổi.
Lão Cổ vỗ đùi “Bốp” một tiếng:
– Nói đúng! Hiếm có cậu tuổi còn trẻ thì có kiến thức như vậy, khi tôi còn trẻ như cậu, mỗi ngày suy nghĩ mãi, làm sao có tư tưởng sâu sắc gì. Tiểu Hạ, cậu đúng là không đơn giản.
– Cháu không dám, ông cũng không nên khen cháu, chỉ là nói ra cảm xúc nhất thời, so với cả đời ông năm tháng cao chót vót, thì cháu còn nông cạn lắm.
Hạ Tưởng không thể thiếu khiêm tốn vài câu, hắn cũng nhìn ra lão Cổ là thật tâm khen hắn, dù hắn đã trải qua hai kiếp làm người, nhưng trên thực tế không thể sánh bằng kinh nghiệm cuộc sống gập ghềnh sóng gió của lão Cổ
– Hôm nay bảo cháu đến, có chuyện gì chỉ dạy?
Hạ Tưởng liền nói vào chuyện chính.
– Có một việc, cậu giúp tôi ra quyết định.
Lão Cổ giơ tay lấy ra một phần tài liệu, đưa cho Hạ Tưởng,
– Hàng Trình Viễn là Vụ trưởng Bộ tài chính, lý lịch kinh nghiệm đủ, cũng có năng lực, có người nhờ quan hệ của tôi, muốn cho ông ta tới tỉnh Yến đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng trong lòng căng thẳng, thật đúng là bất hạnh khi Cổ Ngọc nói đúng, không ngờ lão Cổ cũng chú ý Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, hơn nữa còn hỏi kế hắn, mà hắn đã sớm đem cành ô-liu vứt cho Khâu gia, cho dù cố gắng thuyết phục Mai gia, để rồi đắc tội Ngô gia, hiện tại đảo ngược, lại có lão Cổ chặn ngang, tình thế thật đúng là càng ngày càng phức tạp.
Hạ Tưởng cầm lấy tài liệu, chỉ đại khái đảo qua vài lần, không xem tỉ mỉ, bởi vì hắn biết nếu như có người tìm tới lão Cổ, mà lão Cổ còn ở trước mặt hắn đề xuất, có thể thấy người này thể diện không nhỏ, lão Cổ không dễ phản bác. Nếu như vậy, lý lịch kinh nghiệm của Hàng Trình Viễn sẽ không có vấn đề, hắn xem hay không xem cũng như nhau
Lão Cổ để hắn quyết định, hắn đúng là không biết nói thế nào.
Hạ Tưởng nhìn lão Cổ một cái, thấy vẻ mặt lão Cổ bình tĩnh, ánh mắt kiên định, cũng là biểu hiện nhất định phải đạt được, không khỏi âm thầm lắc đầu. Hắn cũng không rõ lắm thực lực chân chính của lão Cổ có bao nhiêu kinh người, nhưng là biết, lão Cổ sẽ không dễ dàng ra tay, nếu ông thật sự hạ quyết tâm ra tay, Khâu gia đối mặt với Ngô gia phản đối và cạnh tranh từ lão Cổ, chỉ sợ sẽ thất bại bỏ chạy
Năm nay, thật đúng là bốn bề dậy sóng.
Hạ Tưởng đem tư liệu đặt trên bàn, suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra tình hình thực tế:
– Khâu gia đã bắt đầu bắt tay vào triển khai thao tác vấn đề ứng viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Lão Cổ gật đầu:
– Tôi biết.
– Mai gia cũng sẽ trợ giúp Khâu gia.
– Tôi cũng biết.
– Ngày hôm qua Trưởng ban thư ký Tiền gặp mặt Trưởng ban Khâu, chắc là thảo luận rất vừa ý.
– Tôi cũng biết thế
Lão Cổ vẻ mặt bất động như núi, không có mỉm cười.
– Tôi chỉ là hỏi cậu có ủng hộ Hàng Trình Viễn hay không thôi.
– Cháu ủng hộ hay không ủng hộ dường như cũng không trọng yếu…
Hạ Tưởng mỉm cười.
– Trọng yếu hay không trọng yếu không quan trọng, quan trọng là thái độ của cậu.
Vẻ mặt lão Cổ chưa bao giờ trang trọng như vậy.
– Tôi chỉ muốn cậu cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
– Lai lịch của Hàng Trình Viễn như thế nào?
Hạ Tưởng rất ngạc nhiên lão Cổ vì sao phải ra sức ủng hộ Hàng Trình Viễn, vừa rồi hắn đơn giản nhìn qua sơ yếu lý lịch của Hàng Trình Viễn, không phát hiện quá nhiều điểm nổi bật và ý vị sâu xa, chẳng lẽ chỉ là một cán bộ bình thường có xuất thân từ bình dân mà thôi?
Hạ Tưởng đoán thật đúng, lão Cổ trả lời nghi vấn của Hạ Tưởng:
– Không có bối cảnh gì, cũng không có lai lịch gì, chính là một người bình thường không có gốc rễ, đi từng bước vững chắc mà lên tới vị trí Vụ trưởng. Ông ta và một lão chiến hữu của tôi quan hệ khá tốt, lão chiến hữu nói, Hàng Trình Viễn đối nhân xử thế chính trực, năng lực tổng hợp lại không tồi, thích hợp để cân bằng thế cục ở tỉnh Yến…
Câu đầu thì không có điểm sáng gì, đến một câu cuối cùng khiến mắt Hạ Tưởng sáng ngời … cân bằng thế cục tỉnh Yến … những lời này không phải người bình thường nói được, cũng không có khả năng là người của quân đội. Người của quân đội không quá chú ý với tình thình các địa phương, cho dù quan tâm cục diện chính trị ở nơi nào đó, thì một quân nhân vị trí dù cao tới đâu, cũng sẽ không nhúng tay vào thế cục của nơi đó.
Chỉ sợ lão chiến hữu mà lão Cổ nói, cũng không phải chiến hữu trên ý nghĩa chân chính
– Lý lịch kinh nghiệm của Hàng Trình Viễn hơi thiếu, ông ta một bước vượt qua từ Giám đốc sở đến ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, khó khăn rất lớn.
Hạ Tưởng do dự một chút, ngay sau đó nói ra cách nhìn của mình.
– Sở dĩ cháu ủng hộ Khâu gia sắp xếp người tới tỉnh Yến, mà không ủng hộ Mai gia và Ngô gia, cũng là xuất phát từ suy nghĩ cân bằng thế cục.
Lão Cổ phụng phịu:
– Nói như vậy, cậu sẽ không ủng hộ Hàng Trình Viễn?
Hạ Tưởng ăn ngay nói thật:
– Cháu đã biểu lộ rõ thái độ với Khâu gia, cũng làm nhiều việc, không có khả năng lật lọng. Nói thật cháu ủng hộ hay không cũng không quan trọng, vì hiện tại đã là ván cờ của các lãnh đạo cấp trên rồi.
Hạ Tưởng nói chính là lời nói thật, nhưng lão Cổ cũng không cảm kích:
– Tôi cần chỉ là một thái độ của cậu, chứ không phải kết quả cuối cùng. Nói như vậy, cậu vẫn kiên định đi theo con đường gia tộc?
Con đường gia tộc? Hạ Tưởng lóe lên một ý tưởng, đột nhiên ý thức được cái gì, lại liên tưởng đến việc lão Cổ đề nghị người không có quan hệ, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khả năng thông qua đề cử đó là rất ít, không giống là đề cử thật, mà giống như cố ý thử hắn một lần, lại theo cách lão Cổ đối nhân xử thế và mục đích gần gũi hắn, xâu chuỗi tất cả lại, rốt cục biết rõ chuyện gì, hiểu ý mà mỉm cười.
– Không biết hôm nay Cổ Ngọc làm món gì?
Hạ Tưởng bỗng nhiên hỏi một câu chuyển hướng đề tài.
– Đạo bất đồng bất tương vì mưu, hôm nay không có làm cơm cho cậu đâu.
Lão Cổ tức giận, đứng dậy, vung tay.
– Tôi vào trong viện tản bộ, cậu đi hay ở, xin cứ tự nhiên.
Lão Cổ nói đi là đi, mặc kệ Hạ Tưởng, nghênh ngang mà đi.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, năm nay là năm bất lợi, đầu tiên là bị ông cụ Mai gia lạnh nhạt một lúc lâu, lại bị Ngô Tài Dương răn dạy một phen, hiện tại lại bị lão Cổ thờ ơ, được, ở trước mặt ích lợi, mỗi người đều lộ ra bộ mặt thật.
Tuy nhiên đối với tính tình lão Cổ nói trở mặt liền trở mặt như trẻ con, Hạ Tưởng chỉ cảm thấy buồn cười, không tức giận gì, liền chắp tay sau lưng đi xung quanh phòng khách. Đi vài bước, phát hiện bộ điêu khắc bọ ngựa bắt ve lần trước lão Cổ tặng hắn được bày ở một góc phòng khách.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, cái gọi là quốc bảo, khi muốn lấy nó sinh sự, liền lột da hổ làm văn, chính là quốc bảo. Tạm thời vô dụng, đặt ở một bên, chính là ngọc khí bình thường. Có thể thấy được thị phi đúng sai đều ở lòng người, có đôi khi, xuất phát từ nhu cầu chính trị, đổi trắng thay đen cũng là thủ đoạn không thể thiếu.
Liền giống như vừa rồi lão Cổ thử hắn cũng là một loại thủ đoạn.
Trên cơ bản Hạ Tưởng đoán được lập trường của lão Cổ, ông là một trong những người phản đối thế lực gia tộc. Bởi vậy, khi hắn nhiệt tình giúp Khâu gia vận tác ứng viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy khiến ông cụ rất bất mãn, lại bởi vì mình hỗ trợ Khâu gia liên hợp Mai gia, lão Cổ lại theo phán đoán từ lúc quen biết mình đến nay, cuối cùng nhận định mình là muốn đi con đường thế lực gia tộc.
Cho dù như mắt lão Cổ có sáng như đuốc, cũng không thể thấy rõ dụng ý đích thực của mình, Hạ Tưởng không biết là may mắn vì mình dụng tâm cao xa, hay là nên cảm thán ý của mình không được người khác hiểu rõ.
Cũng may, sau khi đi lại vài bước, hắn cũng đã nghĩ ra kế sách ứng đối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |