– Hiện tại mới biết được lãnh đạo đúng là lãnh đạo, ở trước mặt Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, chẳng những trấn tĩnh tự nhiên, còn chậm rãi mà nói, thực khiến tôi rất khâm phục. Tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, anh lại như không có việc gì, lãnh đạo, làm thế nào luyện ra bản lĩnh như vậy?
Ở phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy gần hai giờ, hôm nay Hoàng Kiến Quân coi như là mở mang kiến thức, về sau đã có đủ vốn mà cùng người khác đàm luận Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Ông thật tâm khâm phục Hạ Tưởng, ở trước mặt Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, chẳng những không hấp tấp vội vàng, còn trật tự rõ ràng, mà đem giải thích sự việc được rành mạch, dành được sự nhất trí tán thành của hai vị lãnh đạo, quả thật người phi thường không ai sánh bằng.
Thay là ông, đừng nói thuyết phục Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, cho dù báo cáo công tác bình thường chỉ sợ cũng nói không rõ.
Hạ Tưởng cũng không ngay mặt trả lời vấn đề của Hoàng Kiến Quân, hắn và Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng quen biết nhiều năm nên đã sớm không tồn tại chuyện rụt rè trước mặt họ, cách nhìn của hắn và Hoàng Kiến Quân khác nhau một trời một vực, Hoàng Kiến Quân cho rằng sự tình đã qua một giai đoạn, trên thực tế ở trong mắt Hạ Tưởng, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.
– Sáng mai đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao cho Cục công an thành phố…
Hạ Tưởng đưa ra quyết định.
– Tiếu Ba và Tiếu Lệ tạm thời còn không thể lộ diện, tiếp tục để cho bọn họ ở nhà khách, phái người chăm sóc tốt cuộc sống bọn họ, nói cho họ, nếu bọn họ nguyện ý đổi công việc khác, sẽ sắp xếp một công việc hợp lý cho họ.
Mạch suy nghĩ của Hoàng Kiến Quân cũng quay về vụ án:
– Lãnh đạo, tôi không hiểu được vì sao phải giấu đi chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu?
Biện pháp Hạ Tưởng đề xuất giải quyết chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, thật ra là cách biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cũng không có gì mới mẻ. Nhưng mấu chốt không phải có mới mẻ hay không, mấu chốt là đạt được sự nhất trí gật đầu của Bí thư và Chủ tịch tỉnh, chứng minh ý nghĩ của hắn là chính xác, là quyết định anh minh nhất giúp lãnh đạo đỡ phải lo nghĩ.
Qua suốt đêm thẩm vấn, bị thế công hùng mạnh của Hoàng Kiến Quân, Đàm Quảng Hồng phải nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Tiếu Lão Tuyền quả thật là bị dọa nhiều quá đến mức phải chết.
Bởi vì Đàm Quảng Hồng phụ trách công tác thêm chất phụ gia vào sữa bột, nói cách khác, trên cơ bản hắn được Dương Quốc Anh phó thác, nghiên cứu làm cách nào cho Melamine vào sữa bột giúp tăng cao hàm lượng protein khi kiểm tra, như vậy có thể tăng giá lên, tranh cao thấp với và sữa bột nước ngoài, có thể nói là trọng trách lớn trên vai. Nhưng trong lúc vô ý bị Tiếu Lão Tuyền phát hiện chân tướng, những người chăn nuôi khác còn không hiếu kỳ, cũng không hỏi vì sao, chỉ Tiếu Lão Tuyền đã già rồi, không muốn làm tốt vài năm rồi về hưu là được, lại cố tình gây chuyện, khiến cho gã trong lòng rất căm tức.
Bởi vì Dương Quốc Anh nghiêm túc giải thích cho gã, sự kiện chất phụ gia liên quan trọng yếu, không thể có chút sơ suất. Làm tốt, về sau ở bên trong tập đoàn gã có thể vững bước lên cao, làm không tốt, thì cả đời cứ ở trang trại chăn nuôi mà thôi. Đàm Quảng Hồng trong lòng không yên, không muốn bởi vì một Tiếu Lão Tuyền nho nhỏ mà ảnh hưởng tiền đồ của mình, liền rất nhiều lần tìm Tiếu Lão Tuyền nói chuyện, cưỡng bức và dụ dỗ, dùng hết các loại thủ đoạn, chính là muốn đập chết suy nghĩ muốn tiết lộ chuyện chất phụ gia ra bên ngoài của Tiếu Lão Tuyền.
Vì để Tiếu Lão Tuyền hoàn toàn hết hy vọng, khi phát tiền lương Đàm Quảng Hồng chẳng những cố tìm lý do cắt xén mấy trăm tệ tiền thưởng của Tiếu Lão Tuyền, còn cố ý nói sẽ chuyển vị trí của Tiếu Lão Tuyền, sắp xếp ông đến vị trí không quan trọng để đó không dùng một thời gian, đồng thời, còn cố ý giảm bớt đãi ngộ của Tiếu Ba và Tiếu Lệ, trong danh sách những người được tăng lương cao, sẽ gạch tên của Tiếu Ba và Tiếu Lệ, là muốn gây áp lực lớn cho Tiếu Lão Tuyền, để Tiếu Lão Tuyền thức thời, biết ai mới chân chính là người quyết định vận mệnh của ông.
Không nghĩ tới hắn bức ép càng chặt, tâm tư Tiếu Lão Tuyền càng hỗn độn, càng tuyệt vọng. Tiếu Lão Tuyền đối nhân xử thế thiện lương, tính cách lại yếu đuối, cho rằng kế tiếp còn có thể bị Đàm Quảng Hồng xa lánh và áp bức, chỉ cần ông còn sống, càng không ngừng bị Đàm Quảng Hồng ức hiếp, hơn nữa còn làm phiền hai người con. Còn có một điểm là, ông thật sự không chịu nổi sự dày vò lương tâm, mỗi ngày nhìn có người thêm chất gì đó vào sữa, lại giận mà không dám nói gì, còn bị người coi thường, rốt cục không chống đỡ được, vì muốn lương tâm an ổn, vì bình yên của người nhà, vì không muốn bị ức hiếp, Tiếu Lão Tuyền gieo mình xuống sông tự vẫn, dùng sinh mạng để hoàn thành lần lóe sáng cuối cùng.
Đương nhiên, Tiếu Lão Tuyền thật không ngờ, cái chết của ông, đã vì nhiều người mà gõ kêu chuông báo tử.
Trên cơ bản chân tướng sự thật và suy đoán của Hạ Tưởng khá giống nhau, nghiêm khắc mà nói, Đàm Quảng Hồng trong chuyện này, cũng không có quá lớn sai lầm, thậm chí để truy cứu trách nhiệm hình sự cũng không đủ. Tuy nhiên cần phải bày ra một tội danh cho gã, chắc chắn Hoàng Kiến Quân có thể làm được, nhưng Hạ Tưởng cũng không làm vào lúc này.
Hạ Tưởng cũng không muốn lợi dụng sự kiện Đàm Quảng Hồng để hành động, bức Phó Tiên Phong đi vào khuôn khổ, hoặc là thừa cơ đem sự kiện Tập đoàn Tứ Ngưu ra ánh sáng. Bởi vì hiện tại thời cơ chưa tới, hắn cũng không muốn thân mình bị vùi trong đó, trở thành mồi lửa lóa mắt. Đương nhiên, thật tâm Hạ Tưởng cũng không muốn để việc này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nếu làm thế, là hắn không biết bắt lấy thời cơ.
Hạ Tưởng có diệu kế và hậu chiêu khác.
Tính toán trước mắt của Hạ Tưởng là, đem Đàm Quảng Hồng giao cho Cục công an thành phố, từ thành phố tiến thêm một bước thẩm tra xử lí, kỳ thật cũng là cho Phó Tiên Phong một cơ hội giải quyết trực tiếp. Đương nhiên không phải Hạ Tưởng xuất phát từ hảo tâm mà vì rất nhiều lúc, cơ hội cũng có thể trở thành cạm bẫy.
Sau khi giao Đàm Quảng Hồng cho Cục công an thành phố, Phó Tiên Phong mà không quan tâm, gã sẽ không phải Phó Tiên Phong, sẽ không phải là Thị trưởng thành phố, tất nhiên gã sẽ cố hết sức lực mà bảo vệ Đàm Quảng Hồng, sẽ mau chóng đem Đàm Quảng Hồng ra. Nhưng có điều, ở bên trong ý tưởng lâu dài của Hạ Tưởng, vận mệnh của Đàm Quảng Hồng là đã nằm trong tay hắn, nhất định là kết cục bi ai.
Đàm Quảng Hồng bức tử Tiếu Lão Tuyền, cho dù trên pháp luật tìm không thấy chứng cứ để trừng phạt gã, nhưng Hạ Tưởng cũng không buông tha Đàm Quảng Hồng. Bức tử mạng người, tội ác ngập trời, để cho gã chịu đủ trừng phạt thì mới đúng tính cách coi cái ác như kẻ thù của Hạ Tưởng.
Nhưng trừng phạt người xấu không nhất định phải chính mình động thủ, mượn đao giết người mới là thủ đoạn tốt nhất. Mượn đao của ai để xử trí Đàm Quảng Hồng, và mượn tay ai để đốt bom Tứ Ngưu, trong lòng Hạ Tưởng đã có tính toán.
Đối với vấn đề của Hoàng Kiến Quân, Hạ Tưởng không nghiêm túc trả lời, chỉ là mỉm cười nói:
– Hiện tại tình thế không cho phép chúng ta nhiều chuyện, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hiện tại là lúc chúng ta nên khoanh tay đứng nhìn.
Hoàng Kiến Quân vẫn không hiểu cách Hạ Tưởng làm có chỗ cao thâm gì, không biết thì không biết được rồi, suy nghĩ và ánh mắt của lãnh đạo, không phải người bình thường có thể hiểu được, gã cũng không có nghĩ nhiều.
Chia tay Hoàng Kiến Quân, Hạ Tưởng về đến nhà đã là 7 giờ tối. Trên đường về điện thoại không ngừng, chẳng những Thành Đạt Tài tự mình gọi điện thoại tới nói một chút tình huống, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Tề Á Nam và Lý Thấm đều lần lượt điện báo, nhất nhất báo cáo sự rầm rộ của cuộc họp báo. Người khác còn tạm, Lý Thấm báo cáo dài nhất, cũng hưng phấn nhất, bên trong lời nói có ý vô cùng tán thưởng và ca ngợi Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cười trừ, bảo Lý Thấm an tâm làm tốt bước tiếp theo, hiện tại chỉ cần an vị chờ các hạng mục công tác của quận Hạ Mã hoàn thành là được. Lý Thấm đồng ý, lúc sắp tắt điện thoại, đánh bạo nói một câu:
– Nếu có thể quen biết anh sớm một chút, thì sẽ tốt bao nhiêu.
Có rất nhiều phương pháp chinh phục phụ nữ, có một số phụ nữ, có lẽ chỉ cần đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ là có thể bị thuyết phục, nhưng phụ nữ như vậy phần nhiều chỉ là cô gái chưa biết gì. Sau khi lớn lên thành phụ nữ trưởng thành, biết không đáng tin nhất trên thế giới chính là đàn ông có vẻ ngoài. Có một số phụ nữ, cần mạnh mẽ, cứng rắn để chinh phục, bởi vì các cô thích đàn ông cường tráng có quyền thế, có khả năng cho các cô cảm giác an toàn. Nhưng đối với Lý Thấm, cô là người vừa có tài hoa lại có cá tính, và lại tự mình độc lập cố gắng, muốn cho cô hoàn toàn thuyết phục, quyền thế như phù vân, tiền tài như phù vân, mạnh mẽ, cứng rắn cũng như phù vân, chỉ có sức hấp dẫn nhân cách mới khiến cô hoàn toàn hoàn ái mộ.
Hạ Tưởng, sự bày mưu nghĩ kế cho một loạt sự kiện, đi bước một hoàn thành đại cục, sau khi bình tĩnh chỉ huy, rốt cục khiến Lý Thấm cảm nhận được cái gì là cảnh giới cao nhất của nhân cách có sức hấp dẫn, ai mới khiến cô cảm nhận được là người đàn ông hoàn mỹ nhất.
Chính là Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng vừa mới về đến nhà, còn không kịp uống chút nước, bất ngờ ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |