Phó Tiên Phong đêm qua cũng cả đêm đến hồ chứa nước Nam Sơn, Hồ Tăng Chu không đi, mà tham gia hội nghị khẩn cấp do Tỉnh ủy tổ chức, nghiên cứu đối sách. Vừa bắt đầu, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng chú ý đến tình hình sông Hạ Mã, nhiều lần nhắc nhở Hồ Tăng Chu phải chú ý chặt chẽ tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, phải dốc toàn lực để giúp đỡ việc chống lũ cứu nạn ở quận Hạ Mã, bởi vì sông Hạ Mã là con sông trong nội thành duy nhất của thành phố Yến thậm chí là tỉnh Yến.
Trong lúc Tỉnh ủy đang muốn xác định quan điểm cơ bản của hội nghị là toàn lực giúp đỡ quận Hạ Mã, Phó Tiên Phong gọi điện tới, nói là hồ chứa nước Nam Sơn nguy cấp, đồng thời, cùng lúc báo cáo tình hình nguy hiểm, đã nhấn mạnh tính quan trọng của hồ chứa nước Nam Sơn với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng nghe xong báo cáo của Phó Tiên Phong, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hồ chứa nước Nam Sơn một khi xuất hiện vấn đề, ảnh hưởng đến nguồn nước uống của mấy triệu dân thành phố Yến không nói, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến việc trợ giúp nước dùng cho thủ đô, lãnh đạo trung ương trách tội xuống, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm chính trị lớn như thế!
Sau đó hội nghị được tổ chức lần nữa, quan điểm chủ yếu đã thay đổi, phải huy động sức lực toàn thành phố, bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn, sự an nguy và tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, liền bị dẹp sang vấn đề thứ yếu.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-7-full/
7 giờ hơn, ánh mặt trời đã chiếu rọi, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Hồ Tăng Chu.
– Hạ Tưởng, hội nghị của Tỉnh ủy và Thành ủy quyết định, nhiệm vụ đầu tiên là bảo vệ hồ chứa nước Nam Sơn, nhiệm vụ thứ hai là bảo đảm an toàn cho sông Hạ Mã. Tôi nói hết ngọn ngành cho cậu, trên cơ bản sông Hạ Mã sẽ dựa vào chính mọi người rồi, trung ương đã gọi điện tới, yêu cầu cần phải bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn… Phải có ý thức lấy đại cục làm trọng, Tỉnh ủy và Thành ủy e là không lấy được nhân lực giúp đỡ các cậu, hiện tại đại bộ phận tinh binh đều cố gắng đi về hồ chứa nước Nam Sơn rồi, hồ chứa nước Nam Sơn toàn tuyến cấp báo!
Xem ra không phải Phó Tiên Phong thổi phồng rồi, mà là hồ chứa nước Nam Sơn quả thực nguy cấp!
Vừa tắt điện thoại của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Cao Hải:
– Hạ Tưởng, có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bây giờ hồ chứa nước Nam Sơn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống…
Làm sao có thể? Hạ Tưởng kinh ngạc.
Sau đó trong sự trần thuật lại của Cao Hải, Hạ Tưởng mới hiểu rõ là chuyện gì, ban đầu dung lượng nước của hồ chứa nước Nam Sơn không ít, thiết kế tuy cũ, nhưng với mức độ thế mưa hiện tại, cũng không đủ để hồ chứa nước hình thành sự đe dọa, nhưng vì chỉ huy sai lầm của Phó Tiên Phong, kết quả dẫn đến hồ chứa nước Nam Sơn trở thành một quả bom rất lớn.
Mưa lớn vừa trút xuống, liền có nhân viên kỹ thuật hướng Phó Tiên Phong kiến nghị tháo nước xả lũ, vì hồ chứa nước Nam Sơn bình thường lượng nước cất trữ chỉ có 1/10 dung lượng thiết kế, từ trước tới giờ chưa khi nào tới 1/5. Tuy dựa theo thiết kế ban đầu, cho dù mực nước của hồ chứa lên trên mực nước cảnh giới, cũng có thể an toàn vô sự, nhưng dù sao hồ chứa nước đã xây dựng được 50 năm rồi, không dám đảm bảo dung lượng nước vượt quá 1/5 còn có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng Phó Tiên Phong lại không nghe lời của nhân viên kỹ thuật, gã cho rằng thành phố Yến xưa nay thiếu mưa ít nước, hồ chứa nước Nam Sơn cũng luôn trong tình trạng thiếu nước, hàng năm khi trợ giúp nước dùng cho thủ đô, luôn là kéo vạt áo hở cổ tay, bây giờ cơ hội đến rồi, vừa lúc có thể lợi dụng trận mưa to trăm năm không gặp, trữ nước nhiều một chút, cũng tốt để trợ giúp nước cho thủ đô nhiều một chút. Thử nghĩ, gã đảm nhiệm chức Thị trưởng, cung cấp nước sinh hoạt cho thủ đô lại nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa không còn cần phải như trước đây luôn trả giá một hồi mới vận chuyển nước vào thủ đô.
Như vậy, gã ở trong mắt lãnh đạo trung ương, tăng thêm không ít ấn tượng, cũng khiến gã trong gia tộc, có thêm thể diện, là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Phó Tiên Phong thậm chí còn có ý nghĩ là may có trời giúp ta, cho nên gã kiên trì với quan điểm của mình, mệnh lệnh từ bây giờ bắt đầu trữ nước, trước khi mực nước chưa dâng lên đến vạch cảnh giới, không được phép mở cống xả lũ.
Nhân viên kỹ thuật họ Hoàng, gọi là Hoàng Hiểu Minh, cùng họ cùng tên với ngôi sao điện ảnh Hoàng Hiểu Minh, nhưng diện mạo bình thường, tuy nhiên tính cách lại thẳng tính, không sợ quyền thế của Phó Tiên Phong, cùng Phó Tiên Phong tranh luận đúng sai, không nói hồ chứa nước Nam Sơn nhiều năm không tu sửa, không chỉ là đập phòng vệ có khả năng không chống đỡ nổi lượng nước 1/5, cho dù là xung quanh rất nhiều vách núi cũng có thể bị ăn mòn, áp lực một khi lớn lên, thì có khả năng vỡ đê. Cũng chính là nói, dung lượng nước trước mắt là dung lượng an toàn nhất cho hồ chứa nước Nam Sơn, quá một phân nguy hiểm một phân, bởi vì không biết ở chỗ nào sẽ đột nhiên nhô lên một cái mồm rộng, từ đó dẫn đến nước lũ trên núi đổ xuống.
Hồ chứa nước Nam Sơn cách phía đông thành phố Yến 20 km, cách phía Tây Thánh địa cách mạng không đến 3 km, phía nam phía bắc là núi lớn, một khi sụp đổ, chỉ có hai nơi có thể xả lũ, một là hướng phía tây, hai là hướng phía đông. Hướng về phía tây, Thánh địa cách mạnh không dễ xâm phạm, không bất kỳ người nào dám xuống lệnh xả lũ về Thánh địa cách mạng, trách nhiệm chính trị ai cũng không gánh nổi. Hướng về phía đông, là sinh mạng của mấy triệu dân thành phố Yến, cũng không thể gánh được trách nhiệm.
Bởi vậy, việc cãi lý của Hoàng Hiểu Minh, hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng là suy xét từ đại cục, là biểu hiện của một nhân viên kỹ thuật có trách nhiệm có cách nhìn nhận có triển vọng, nhưng lý do của y không đả động được Phó Tiên Phong!
Trong xương cốt của Phó Tiên Phong, có tâm lý đầu cơ thâm căn cố đế của Phó gia. Ban đầu Phó gia trong gia tộc ở thủ đô, cũng không thuộc vào đẳng cấp gì, cũng không đáng chú ý, nhưng vì có mấy lần đầu cơ hiểm trong hiểm được vận hành thích đáng, thành công mà khiến cho Phó gia hái được lợi ích hậu hĩnh, mới khiến cho Phó gia cuối cùng bộc lộ toàn bộ tài năng, đứng cuối trong bốn gia tộc. Bởi vậy, theo cách nhìn của Phó Tiên Phong, cơn mưa lớn trăm năm không gặp lúc này, chính là cơ ngộ vô cùng lớn trăm năm không gặp trong sinh mạng chính trị của gã, thà rằng giết nhầm, chứ không thể buông tha.
Một kỹ thuật viên nho nhỏ thì hiểu được gì? Ăn nói bừa bãi mà thôi, núi lớn và đập lớn bằng bê tông, sẽ bị đè sụp? Nói đùa, số liệu trên kỹ thuật và GDP của chính phủ giống nhau, đều có chỗ khuyếch đại không thực tế, không đáng tin và không thể tin hoàn toàn, nếu tin hoàn toàn chính là kẻ ngốc rồi. Rất nhiều ô tô ghi rõ trọng tải là 30 tấn, ai không kéo lên tới 50 tấn? Không phải bình an như nhau mà chạy tới chạy lui sao.
Phó Tiên Phong liền không kiên nhẫn mà ngắt ngang lý luận của Hoàng Hiểu Minh, trực tiếp sai người bảo y ra ngoài cho xong chuyện, không muốn nghe y léo nhéo ở bên tai mãi. Những lãnh đạo địa phương và nhân viên quản lý hồ chức nước nịnh nọt bợ đỡ, đều không dám nói thêm một câu khiến ngài Thị trưởng không vui, đều thuận theo lời của Phó Tiên Phong mà nói, nói là hồ chứa nước Nam Sơn phòng thủ kiên cố, tuyệt đối có thể bảo đảm chắc chắn không sai sót nhầm lẫn. Thị trưởng Phó thế trút nước từ trên xuống, có cái nhìn lâu dài, bây giờ chính là thời cơ rất tốt để trữ nước.
Hơn nữa mấy chục đến một trăm máy bơm nước Thị trưởng Phó điều đến, vào thời khắc mấu chốt có thể xem là tác dụng lớn, có thể hóa giải áp lực cho đập, có thể hút nước giảm áp lực, vv, khiến cho Phó Tiên Phong có chút lâng lâng, nhận định quyết định của bản thân là quyết sách chính xác duy nhất.
Nhưng sau khi Vu Phồn Nhiên và Cao Hải thị sát một vòng ven đập lại đưa ra ý kiến khác, bởi vì hai người thực tế mà xem xét đập nước, quả thực nhiều năm chưa tu sửa, hơn nữa còn hỏi không ít nhân viên công tác của hồ chứa nước, thống nhất nguyên tắc và quan điểm xử lý là khả năng trữ nước của hồ chứa nước Nam Sơn có hạn, dung lượng nước thiết kế ban đầu căn bản không suy xét tình trạng mưa to ngàn năm không gặp, hơn nữa người dân thôn ở gần đấy còn phản ánh với Vu Phồn Nhiên và Cao Hải một tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, phía nam hồ chứa nước và núi lớn ở phía bắc, có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống, bởi vì trên núi mạch suối phong phú, bây giờ mưa lớn không ngừng, các nơi dòng suối hội tụ thành sông nhỏ, sông nhỏ lại hình thành sông lớn, sẽ có khả năng hình thành nước lũ trên núi!
Nước lũ trên núi một khi đổ xuống, hậu quả không thể lường được.
Vu Phồn Nhiên và Cao Hải vội vàng báo cáo với Phó Tiên Phong, đề xuất tốt nhất bây giờ sẽ mở cống xả lũ, nếu không đợi khi thế nước quá lớn không thể khống chế, lại chẳng may dẫn phát nước lũ trên núi đổ xuống, thì có khả năng tạo thành hậu quả không thể ước lượng.
Phó Tiên Phong đã quyết định chủ ý phải mượn cơ hội đánh cuộc một phen, gã cũng đã hỏi ý kiến chuyên gia đài khí tượng tỉnh, nói là có khả năng sẽ có trận mưa lớn ở khu vực hồ chứa nước Nam Sơn, lượng mưa này đạt đến lượng mưa của trận mưa rất to. Tuy đã có sự cảnh báo của chuyên gia đài khí tượng, nhưng khi Phó Tiên Phong nhìn thấy lượng nước chưa đủ 1/5 vạch mực nước thiết kế của hồ chứa, còn cho rằng mưa lớn đã rơi một ngày một đêm, cho dù có thêm một trận mưa thật to nữa, cũng chưa chắc đã có được bao nhiêu nước. Bây giờ nước trữ trong hồ chứa nước mới chỉ là 1/5, sau cơn mưa to, có thể đạt tới 1/3 là không sai.
1/3, dù là đập nước cổ xưa cũng có thể chống vững, làm sao cũng không thể làm vỡ đê, hơn nữa cho dù nếu chẳng may vỡ đê, cũng có thể đem trách nhiệm đẩy lên mặt thiết kế hồ chứa nước, gã cũng không cần phải gánh bao nhiêu trách nhiệm lãnh đạo. Hơn nữa nói trắng ra, làm sao có thể vỡ đê được chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |